- Ấy cái gì chứ, chúng ta có phải là người lạ nữa đâu chứ.
- Không lẽ ai thân với anh cũng làm như thế sao?
- Không có, chỉ có cô!
Nói rồi Từ Thiên Kỳ xoay người cô lại rồi nhìn, hành động này là cô có chút giật mình.
- Anh… tôi chưa nói gì mà.
- Hmm, thường thì kêu vào đây chỉ có chuyện duy nhất là không kéo được khóa kéo, đúng khôn?
- Đ-Đúng…
- Vậy thì quay lại tôi xem.
Nói rồi Nhiên Hi Hoa cũng quay lưng lại với Từ Thiên Kỳ, anh lúc này cũng bất chợt mà nhìn chằm chằm vào lưng cô.
- (Cô ta trắng vậy? Có chút… Bỏ đi, chắc là lâu không gần nữ sắc, đúng đúng Thiên Kỳ bình tĩnh).
- Anh sao lại lâu như vậy? Anh nhìn cái gì hả???
Nhiên Hi Hoa đã ngại rồi giờ còn ngại thêm, rốt cuộc tên này đang nhìn đi đâu vậy hả.
- Không có, tôi chỉ đang suy nghĩ chuyện khác thôi. Nào nào quay lại.
Lúc này Từ Thiên Kỳ đột nhiên cảm nhận được luồn sức mạnh khác tỏa ra từ người Nhiên Hi Hoa.
- (Gì vậy? Tại sao đột nhiên lại tỏa ra sức mạnh này?)
- Hi Hoa, cô cảm thấy người cô thế nào?
- Thấy thế nào là sao? Tôi vẫn bình thường mà?
- (Kì lạ?) Vậy sao? Xong rồi, cô nhìn xem được chưa?
- Cảm ơn sếp ạ.
Rồi 2 người bước ra, nhân viên ở đó đứng hình.
- Gì vậy? Không phải Từ tổng và cô gái đó bước ra từ 1 phòng thay đồ đó chứ?
- Đúng đó, kì lạ thật. Có phải chúng ta nhìn nhầm không?
- Tôi và cô đều thấy còn gì?
- Đúng đó.
2 cô nhân viên đang thì thầm to nhỏ thì bị tiếng nói của Từ Thiên Kỳ làm cho giật mình.
- Làm sao? 2 cô có ý kiến?
- A khộng ạ!
- Gói bộ đồ cô ta đang mặc đó lại, Hi Hoa cô vào thay đồ lại đi rồi chúng ta đi ăn, cô muốn về nhà tắm hay là đi luôn?
- Hừm, vậy chúng ta về tắm đi ha?
- Ừm, tùy ý cô.
Nhân viên lại được thấy 1 màn Từ tổng mời người khác đi ăn sau đó còn về chung nhà nữa. Bọn họ hôm nay đúng là nhận được tin hot mà, chấn động đến 2 người đứng hình cả buổi.
- 2 người còn đứng đó?
- A dạ dạ.
Sau đó 2 cô nhân viên liền chạy đi thanh toán những bộ đồ mà cô đã thử.
Vừa lái xe Từ Thiên Kỳ vừa nghĩ:
- (Kì lạ? Sức mạnh đó đã mất từ khi Hi Hoa bước ra khỏi phòng thay đồ? Vậy chả lẽ cảm xúc của cô ta ảnh hưởng đến sức mạnh? Hay là thử lợi dụng cảm xúc của cô ta? Như vậy… có quá đáng không? Dù gì mình và cô ta cũng chỉ là vì lợi dụng nhau, mình muốn lấy sức mạnh của cô ta!).
Còn Nhiên Hi Hoa, cô thấy Từ Thiên Kỳ có hơi kì lạ từ lúc thanh toán đến bây giờ, đột nhiên im lặng như thế làm cô có chút sợ nên đành lên tiếng.
- Thiên Kỳ, anh sao vậy? Thấy anh đột nhiên rất lạ.
Nhưng anh vẫn chìm trong suy nghĩ mà không nghe thấy lời cô nói.
- Thiên Kỳ, Thiên Kỳ!
Cô kêu lớn thì anh mới bất giác mà nghe thấy.
- H-Hả? Cô kêu tôi sao?
- Đúng đó, tôi hỏi anh thấy không khỏe hay sao mà lại đột nhiên im lặng như vậy.
- Không có, chỉ là nhớ đến 1 vài việc chưa xử lí ở công ty ấy mà>
- Vậy anh có cần quay lại công ty không, dù gì công việc vẫn quan trọng hơn mà.
- Không sao!
Sau đó 2 con người trở về nhà cất đồ, Nhiên Hi Hoa lúc này mới lên tiếng.
- Tôi tắm trước đây.
Khi cô tắm thì lại quên khăn tắm nên đã nói vọng ra.
- Thiên Kỳ, lấy dùm tôi khăn tắm. Thiên Kỳ!!!
- Nghe rồi, đang lấy đây!
Rồi anh đem đi đến trước cửa phòng tắm, ban đầu ý định ban đầu của anh chỉ là để ở đó rồi rời đi. Nhưng… anh muốn xác nhận 1 chuyện.
- Hi Hoa, mở cửa.
- Gì đó? Anh để trước đó đi.
- Cô ngó ra đây, tôi chỉ cô cách dùng, khăn này có hơi phức tạp.
- Ah đưa khăn bình thường cũng được mà? Aiya, đợi tôi.
Nhiên Hi Hoa cũng chả nghĩ ngợi gì mà mở cách cửa rồi lú đầu nhỏ ra. Lúc này thấy Từ Thiên Kỳ đứng khoanh tay trước cửa, cô khó hiểu lên tiếng.
- Dùng làm sao?
- Cô dễ tin người như vậy sao?
Nói rồi anh dùng tay chặn cửa có ý định bước vào. Thì Hi Hoa đã cản lại.
- Anh bị điên hả? Muốn chết sao?
- Đùa thôi haha, may là cô gặp tôi đó, dễ tin người ta như vậy dễ bị thất thiệt lắm đấy nhóc con. Khăn này chỉ dùng bình thường thôi haha.
- Đồ điên! Xui xẻo lắm tôi mới gặp anh đó!!!
Nói rồi Từ Thiên Kỳ quay lưng đi, Nhiên Hi Hoa cho dù sức mạnh có lớn cỡ nào thì cũng không dùng đó mà đoán nổi biểu cảm của Từ Thiên Kỳ bây giờ.
- (Vậy là chính xác rồi, sức mạnh dựa vào cảm xúc sao? Haha, Hi Hoa, tôi không thích trêu đùa tình cảm vì tôi thấy như trò trẻ con và cái tình yêu nó vô vị lắm. Nhưng mà,… lần này phải xin lỗi cô rồi!).