Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sức Mạnh Đế Vương

Chương 20. Hội ngộ




Chương 20. Hội ngộ

Về phía Roger, ông đang sử dụng chiếc drone do thám hang ổ của con Skart đầu đàn.

Hình ảnh truyền về từ drone hiển thị qua vision cho thấy, một số lượng lớn con Skart trưởng thành đang di chuyển thông qua các lối nhỏ dẫn thẳng tới tổ của lũ con non.

Theo kế hoạch, Tuấn đánh động đến lũ quái con, câu kéo đám Skart sang bảo vệ con non, tạo điều kiện cho Roger tiêu diệt con đầu đàn.

Sau đó kích n·ổ b·om để tiêu diệt đàn quái vật và vùi lấp lối đi, trong khi bản thân đã tới nơi an toàn.

Nhiệm vụ của Roger là bắt đầu xử lý con đầu đàn khi có tín hiệu.

Nhưng thời gian dự kiến đã trôi quá nửa, ông vẫn chưa nhận được bất kỳ thông tin gì từ phía Tuấn.

(Lũ quái trong hang ổ đã suy giảm đi khá nhiều, nhưng sao vẫn chưa có tín hiệu từ Tuấn? Thằng nhóc không định khô máu với lũ quái đâu đấy chứ?)

Bỗng nhiên! Một t·iếng n·ổ lớn vang lên làm r·úng đ·ộng không gian yên tĩnh...

Roger lập tức thu hồi chiếc drone lại, rồi sử dụng chức năng tầm nhiệt của vision quan sát xuyên qua vách tường.

Những nguồn nhiệt lớn đang phát ra ở lối đi phía bên trái, trải dọc theo con đường. Các quả bom đã được kích nổ, tạo ra và giải phóng năng lượng của nó một cách cực kỳ nhanh, thành những v·ụ n·ổ kéo dài trên hành lang.

"Tới rồi."

Biết rằng đã đến lượt của mình, Roger lập tức hành động.

Khởi đầu bằng quả bom choáng được ném vào trong hang ổ, vô hiệu hoá lũ quái. Ông tiến vào với cây kiếm cùng khẩu Shorty, một loại súng ngắn bắn đạn ghém.

Ngay khi đặt chân vào, hiện diện trong bóng tối là vô số con ngươi đỏ rực cùng bộ răng sắc nhọn thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm, những tiếng gầm rú inh tai nhức óc vang dội khắp không gian.

Roger cầm lấy thanh kiếm, ngón tay đặt sẵn lên cò súng.

"Grakk!"

Tiếng gào rú vang lên báo hiệu cuộc chiến đã bắt đầu. Những con Skart điên cuồng lao đến, chúng bật nhảy qua vách hang tiếp cận con mồi với tốc độ chóng mặt.

Ánh mắt ông đảo qua lại liên tục, quan sát đường di chuyển của lũ quái.

Bỗng chốc, cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần...

Một con Skart lao đến với tốc độ kinh hoàng!

Trong tức khắc, ông lách người né sang một bên.

Khoảnh khắc chiếc vuốt của nó vụt qua mặt, đâm ngang qua mắt ông. Nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trên bề mặt nhẵn bóng, dư âm quá khứ ùa về.

Roger bỗng nhiên khựng lại.

"..."

Chốc lát, ông định thần lại, vung lưỡi kiếm hướng vào bụng con quái.

Lưỡi gươm chém xuyên qua, cùng với dải máu bắn toé ra theo đường kiếm, cơ thể con Skart đứt lìa trong thoáng chốc.

Nửa trên của nó rơi tự do giữa không trung, còn thân dưới ngã khụy xuống mặt đất. Máu phun tứ tung, các phần nội tạng lộ hẳn ra bên ngoài.

Khi cái xác bị tách làm đôi...

Gương mặt hung tợn của một con Skart xuất hiện ngay phía sau!

Ánh mắt hai bên chạm nhau trong giây lát...

Nó đâm vuốt thẳng về phía ông với một tốc độ chóng mặt.

Tiếng gió cắt thoáng qua, chiếc vuốt đâm sượt qua mặt Roger, suýt soát tiễn ông về với đất mẹ.

Rất may ông đã kịp lùi lại trong gang tấc.

Roger bật lùi về phía sau, chĩa khẩu súng vào đầu con quái trước mặt.

Nó lấy lại đà t·ấn c·ông, với một lực bật mạnh vồ tới phía Roger.

"Grakk!"

Âm thanh chói tai vang lên.

Khoảnh khắc sau tiếng súng nổ, máu chảy thành dòng, óc con quái vật văng tung tóe khắp nơi.



Trên tay Roger đang cầm khẩu Shorty chĩa thẳng vào đầu con quái, một làn khói trắng bay ra từ họng súng.

Nó ngã khuỵu xuống, phần đầu đã bị biến dạng thành một cái tổ ong, với những lỗ đạn chằng chịt trên mặt.

Lúc này, ở hai bên cánh xuất hiện hai con Skart đồng loạt lao tới.

Một tay chĩa súng vào con quái xấu số, tay còn lại cầm chặt thanh kiếm hướng lưỡi gươm chuẩn bị t·ấn c·ông.

Hai con quái vồ lấy Roger! Trong giây lát...

Tia lửa đạn loé sáng cùng với tiếng súng vang lên. Lưỡi gươm sau đó vung ra, chém ngang người con quái đang lao tới, một tia máu bắn lên mặt Roger.

Nó m·ất m·ạng ngay khi vừa tiếp đất với cái xác không toàn vẹn. Con còn lại đang thoi thóp, máu chảy ròng rã từ các lỗ đạn trên người.

Những cái xác nằm ngổn ngang dưới chân Roger, ông đứng trước vô số con Skart.

Bình tĩnh quan sát lũ quái, nạp đạn cho khẩu Shorty, rồi vẩy đống máu dính trên lưỡi kiếm.

Đàn Skart bao vây lấy ông, chúng dồn dập t·ấn c·ông từ trên không trung.

Roger nổ từng phát súng, vung kiếm chém đôi cơ thể chúng, để lại những vệt máu in trên mặt đất và vỏ đạn rơi vãi.

Từng con quái lao vào bị tiêu diệt ngay sau đó, xác c·hết nằm la liệt với các vũng máu phát quang trên mặt đất.

Mùi tanh của máu và làn khói đặc của thuốc súng phảng phất trong không khí.

Sự phối hợp hài hòa giữa kiếm và súng, không có lấy một sai sót. Ông dường như đang thực hiện một điệu nhảy hoàn hảo trên chiến trường... Một VŨ ĐIỆU TỬ THẦN!

Thoáng qua mắt, một sinh vật đang ẩn nấp trong bóng tối. Bóng dáng thon dài thấp thoáng trong màn đêm, tứ chi to khoẻ có cặp vuốt nhô ra ở hai bên tay, làn da sần sùi đầy gai góc phủ trên cơ thể, một khí chất vượt trội toát ra từ con quái vật.

Khác với bầy đàn của mình, con quái không t·ấn c·ông mà chỉ đứng đó, theo dõi nhất cử nhất động của Roger.

Nó nhe ra bộ hàm với đầy những chiếc răng nhọn hoắt, con ngươi đỏ rực phát sáng trong đêm tối nhìn chằm vào ông.

"Tìm được rồi!"

Đó chính là con đầu đàn.

Khi sự chú ý đổ dồn vào con đầu đàn, bỗng dưng! Có chiếc vuốt kề sát mặt ông.

"Cái...?!"

Một vết xước dài rạch trên má, cơn đau toát ra từ v·ết t·hương, cùng cảm giác lạnh sống lưng trải dọc cơ thể.

Roger lập tức túm chặt lấy cổ tay con Skart, chĩa khẩu Shorty vào thẳng mặt nó.

"Đoàng!"

Một phát súng xuyên thủng đầu con quái vật.

Ông gắn lên cái xác quả bom trọng trường, một lực mạnh đẩy nó về phía bầy quái.

Sau đó kích hoạt quả bom gắn trên người con Skart, nó hút lấy mọi sinh vật và vật thể trong phạm vi ảnh hưởng.

Những con Skart cùng vô số cái xác bị hút về phía quả bom.

Đàn quái tan rã trong phút chốc, chúng cào lê cặp vuốt trên mặt đất cố giữ để không bị kéo vào.

Nhưng trước lực hút của quả bom trọng trường, lần lượt từng con quái đè ép lên nhau tạo thành một quả cầu từ xác và thịt.

Tiếng gào thét hoà cùng với âm thanh xương thịt nát vụn khi bị đè bẹp dưới hàng tá t·hi t·hể.

Ở khoảng cách này, Roger vẫn có thể cảm nhận được lực hút mãnh liệt. Đôi chân ông xê dịch về phía quả bom, tấm áo choàng bay phấp phới theo hướng lực hút.

Con Skart đầu đàn thoát ra khỏi phạm vi ảnh hưởng trong gang tấc.

"Chậc!"

Nó hiên ngang đứng trước mặt, nhìn Roger bằng con mắt khát máu, sát ý đầy mình nhắm vào ông.

Roger trở lên cảnh giác cao độ trước con quái vật.

Bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, chỉ còn âm thanh nhịp tim đập và tiếng thở đều bên tai.

Mỗi giây trôi qua thật chậm, không có bất kỳ một động tĩnh gì.

Máu rỉ ra từ v·ết t·hương chảy dài trên gò má ông, từng giọt nhỏ xuống mặt đất. Đôi mắt Roger vẫn dán chặt vào con quái, cầm chắc khẩu súng và thanh kiếm trên tay.



Con Skart đầu đàn gào lên một tiếng, cào lê cặp vuốt của mình tạo ra tiếng "két" chói tai, âm thanh rùng rợn vang vọng khắp không gian.

Thoắt cái! Với tốc độ kinh người, trong chớp nhoáng nó xuất hiện ngay trước mặt Roger.

Cặp vuốt sắc bén v·út tới, ông tức thời đưa lưỡi gươm ra che chắn.

Vuốt và lưỡi gươm v·a c·hạm với nhau, lực phản lại khiến tay Roger rung lên. Ông giữ chắc thanh kiếm, tay còn lại chĩa khẩu Shorty vào con quái.

Họng súng hướng thẳng vào người nó, không do dự mà bóp cò.

Sau tiếng súng nổ, chỉ còn lại làn khói trắng phảng phất trong không khí và sự yên tĩnh bao trùm nơi đây.

"Trượt rồi!"

Nó đã lách mình khỏi họng súng rồi nhảy vọt đi trong gang tấc.

Con Skart nhảy từ vách hang này đến vách hang khác theo hướng zic zac, rồi bứt tốc lao về phía Roger.

Ông lập tức vào tư thế chiến đấu.

Hình ảnh cái miệng tanh tưởi há ra với cặp vuốt sắc bén vồ tới chiếu lại trong đôi mắt ông, khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần.

Chớp mắt, một luồng khí thoảng qua.

Âm thanh khi miếng thịt bị cắt, sau đó là một tiếng "bịch" khi bộ phận cơ thể rơi xuống mặt đất...

Một bên chi của con Skart đứt lìa.

Nó phi thẳng xuống dưới đất, dãy dụa trong cơn đau đớn, tiếng gào thét thê thảm vang dội khắp không gian.

Máu ào ạt chảy ra từ cánh tay bị đứt, phủ cả một vùng.

Trước khi kịp kết liễu, con quái vật chạy vụt mất.

"Chậc!"

(Vẫn có thể di chuyển được trong tình trạng này sao? Và với tốc độ đó nữa!)

Nó ẩn mình trong màn đêm, phát ra những âm thanh kỳ quái, thoắt ẩn thoắt hiện tứ phía.

Roger quan sát theo v·ết m·áu trên mặt đất, ánh mắt liếc về phía sau, thoáng cảm thấy rùng mình.

Sau lưng ông! Một bóng đen vồ tới...

Trong tích tắc, ông bật mạnh toàn thân lên không, người ngửa ra sau. Chiếc vuốt đâm sượt qua lưng, với cảm giác ớn lạnh ở gáy.

Cơ thể Roger lơ lửng trên không trung, con quái vật đang ở ngay phía bên dưới.

Ông xoay một vòng trên không, đồng thời vung lưỡi kiếm chém xuống, cắt phăng người con quái.

Khi nó đi qua, chỉ còn lại một nửa cơ thể nằm lăn lóc.

Roger chân tiếp đất, cắm thanh kiếm xuống giữ thăng bằng.

Phần thân dưới con quái vật nằm bất động dưới chân ông, máu của nó tuôn ra phủ kín mặt đất xung quanh.

Roger lại gần thân trên đang giãy c·hết, tay cầm khẩu Shorty bước tới.

Đứng trước con Skart đang nằm bất động, khi ông chĩa súng ra.

Bỗng chốc!

Nửa lên con quái bật dậy, chiếc vuốt nhắm thẳng vào mặt Roger...

Ánh chớp lửa loé sáng, trong tích tắc.

Sau tiếng súng chát chúa, chiếc vuốt dừng lại ở ngay sát mặt ông.

Đập vào mắt là một gương mặt bị đục khoét chi chít lỗ đạn, nó ngã bịch xuống mặt đất, không còn chút dấu hiệu sự sống.

Lúc này Roger mới có thể chắc chắn nó đ·ã c·hết.

"Kết thúc rồi."



Ông thở phào nhẹ nhõm.

Mồ hôi chảy nhễ nhại hòa với máu tuôn ra từ v·ết t·hương.

Nhìn những xác c·hết nằm la liệt xung quanh, lưỡi gươm của ông nhuốm máu của những con Skart, mặt đất phủ kín bởi các vỏ đạn nằm rải rác khắp nơi.

Roger quay lưng đi, bước về phía lối ra.

Hình ảnh phản chiếu của bản thân lại thoáng qua tâm trí ông.

(Hoá ra đây là cách mà họ nhìn mình lúc đó sao...)

Rời khỏi hang ổ con đầu đàn, ông sử dụng dicever liên lạc với Tuấn.

"Chúng ta có thể đi được rồi, nhóc đã làm rất tốt, bên này cũng đã xong xuôi. Ta sẽ gặp nhóc ở bên ngoài cánh cổng."

Tuy nhiên, đáp lại là sự yên tĩnh từ phía bên kia.

"Tuấn, có nghe gì không? Nhóc ổn chứ?"

Vẫn không có hồi âm từ cậu.

(Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra bên đó?)

Nhận ra có điều chẳng lành, Roger bắt đầu cảm thấy lo lắng, sợ rằng có điều không hay xảy ra với Tuấn.

"Không lẽ nào..."

Có linh cảm không hay về chuyện này, ông tức tốc quay lại ngã rẽ.

Tiếng bước chân gấp gáp vang vọng, Roger vội vàng chạy trên hành lang, ánh mắt dán chặt vào con đường phía trước.

(Là lỗi của mình sao? Mình đã quá chủ quan khi để Tuấn đi một mình, lỡ như có mệnh hệ gì...

Mình chỉ có thể mong rằng thằng nhóc vẫn còn sống.)

Đi qua con đường gồ ghề trải dài, phía trước là nơi mà họ tách nhau ra.

Roger quan sát xung quanh, cố gắng tìm kiếm Tuấn, ánh mắt ông dừng lại ở trước lối đi của cậu ta.

Không chần chừ, lập tức chạy vào trong đó với hi vọng có thể tìm thấy cậu.

Trên con đường mà Tuấn đã từng đi, hình bóng cậu phảng phất nơi đây, dấu tích để lại gợi đến hình ảnh lúc cậu ta đi qua.

Dọc theo hành lang, đập vào mắt ông là một đ·ống đ·ổ n·át ngáng giữa đường. Tuấn đang nằm bất động trên vũng máu ở phía trước, t·hi t·hể của một con Skart non nằm ngay cạnh.

Ông vội vã chạy đến, kiểm tra tình hình của Tuấn.

"Tốt quá, nhóc vẫn ổn."

Tiếng thở phào nhẹ nhõm phát ra, trút bỏ được gánh nặng trong lòng.

Roger kiểm tra và sơ cứu v·ết t·hương trên người Tuấn. Lấy ra chiếc ống tiêm cứu thương, rồi tiêm nó cho cậu.

(Sẽ phải mất một lúc để thằng nhóc hồi phục, mình cũng sẽ tranh thủ nghỉ ngơi trong thời gian đó.)

Ánh mắt ông va phải vũng máu của quái vật và cái xác nằm ngay cạnh Tuấn.

(Trước tiên, không thể để thằng nhóc nằm đây được.)

Roger nhấc bổng cơ thể cậu lên, lúc này một con dao rơi xuống. Không để ý quá nhiều đến nó, ông khênh cậu ra một góc rồi ngồi bệt xuống.

Sự chú ý đổ dồn vào những vết đâm trên cơ thể con Skart non, nhìn vào chiếc dao găm vừa mới rơi ra từ tay Tuấn.

"Đây là của một đứa trẻ gây ra sao..."

Ông câm lặng không nói nên lời.

(Dù biết là để tự vệ, nhưng vẫn...)

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc cơ thể, ông đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn sang Tuấn.

Không gian lặng im trống vắng, thời gian như bị ngưng đọng lại. Roger ngồi nghỉ ngơi bên cạnh Tuấn, người đang mất ý thức nằm im một chỗ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, nhân vật chính vẫn chưa có ý định tỉnh lại.

(Không thể ở lại đây quá lâu được, đến lúc đi rồi.)

Roger đến trước Tuấn, cậu ta vẫn đang b·ất t·ỉnh nhân sự nằm trên sàn đất.

"..."

Không nghĩ nhiều, ông cõng cậu trên lưng, rồi từng bước chân rời khỏi đây.