Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sức Mạnh Đế Vương

Chương 21. Chương mới của cuộc đời




Chương 21. Chương mới của cuộc đời

Không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó...

Phía Roger sao rồi, nhiệm vụ có hoàn thành được không?

Lỡ như chỉ vì tôi mà kế hoạch thất bại, Roger gặp phải nguy hiểm thì…

Bóng tối đã tràn ngập trước mắt, tạo nên một khoảng không vô tận, tôi bị chìm trong tăm tối, lơ lửng giữa không gian bất định.

Tôi đang ở đâu đây?

Cảm giác lơ lửng và mông lung tràn qua tâm trí.

Tôi không cảm thấy gì cả, màn đêm đen kịt đã phủ kín tầm nhìn, xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng tim đập mạnh vang vọng trong hư vô.

Tôi đ·ã c·hết rồi sao?

Không, c·hết thì làm sao nghe thấy tiếng tim đập được chứ.

Bỗng dưng, một cơn xóc nhẹ truyền lên người, tiếng bước chân di chuyển của ai đó vọng lại bên tai.

Tôi cảm nhận được thân thể mình đang tựa vào thứ gì đó, ấm áp và êm ái, mùi của máu tanh và mồ hôi ngấm sâu vào mũi.

Tôi từ từ mở mắt ra, ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống, sắc vàng của tia nắng mặt trời đập thẳng vào thị giác!

Tôi nhăn mắt lại, cố gắng làm quen với ánh sáng chói lóa.

Cảnh vật xung quanh dần rõ nét, một bờ vai rộng đang che chắn trước mặt tôi, mái tóc bạc phơ bay phất nhẹ trên đỉnh đầu, cơ thể tôi đang tựa lên lớp áo choàng trắng đầy những vết tích.

"Hể?"

Đó là lúc tôi nhận ra, mình đang ở trên lưng Roger...

"Nhóc tỉnh rồi đấy à?"

Giọng nói của ông ấy vang lên, trong sự ngỡ ngàng của tôi.

“Cơ thể nhóc đã đi lại được chưa?”

“Dạ! Rồi ạ.”

Tôi hốt hoảng trả lời, ngay sau đó được ông ấy đặt xuống.

Chuyện này là sao?

Tôi đưa mắt nhìn khắp nơi, một bãi đất vắng vẻ hiện ra trước mặt, chỉ có những con robot hỗ trợ đang trực ở đây. Xung quanh được bao quanh bởi rào chắn và các cảnh báo hiển thị trước viền khu vực.

Sắc xanh của cánh cổng không gian phát ra ngay phía sau tôi, cùng những âm thanh hỗn tạp của nó phảng phất bên tai.

Một cảm giác lạnh sống lưng!

Ở phía xa, những toà cao ốc che khuất bầu trời đã bao trùm lấy khu vực này.

Có vẻ như tôi đang ở bên ngoài cánh cổng không gian.

Nhưng... Bằng cách nào?

Dường như thấy được vẻ mặt ngơ ngác của tôi, Roger mở lời nói.

"Do mất liên lạc nên ta đã men theo lối đi tìm nhóc. Khi đến nơi, ta thấy nhóc đang nằm b·ất t·ỉnh bên đ·ống đ·ổ n·át, cạnh cái xác của một con Skart non.”

Vậy là ông ấy đã cõng tôi về đây ư?

Ngay ngày đầu tiên đã thảm hại như vậy... Không những làm hỏng kế hoạch, mà còn trở thành gánh nặng cho người khác.

Tôi để lại ấn tượng xấu rồi.



"Vậy còn... Còn nhiệm vụ thì sao ông?"

"Đừng lo, chúng ta đã hoàn thành tốt nhiệm vụ."

Ít nhất thì nhiệm vụ cũng đã hoàn thành.

Liệu tôi có được chấp nhận không đây... Hay sẽ bị ruồng bỏ, một lần nữa.

Trong lúc đang chờ đợi "phán quyết" của Roger, mọi thứ chìm trong khoảng lặng.

Tôi không biết ông ấy đang nghĩ gì, liệu tôi có được chấp nhận chưa, hay Roger đang đuổi khéo tôi khỏi đội.

"Mà có chuyện gì đã xảy ra ở đó vậy?"

"Dạ!"

Tôi bất giác trả lời.

"Lũ quái bất ngờ ào ra từ hang ổ, cháu đã không kịp di chuyển ra khỏi đó để kích n·ổ b·om."

"Vậy à... Là lỗi của ta vì đã quá chủ quan khi để nhóc đi một mình."

Tôi đã phụ sự kỳ vọng của ông ấy.

Đang ám chỉ rằng tôi không đạt yêu cầu sao?

Vậy là, tôi đã thất bại rồi.

"Cháu xin lỗi."

"Không sao cả, đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nhóc an toàn trở về là tốt rồi. Với lại nhóc cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình."

"Nhưng cháu đã làm gánh nặng cho ông."

"Nhóc nhẹ mà, 49kg là cùng."

Roger cười nhẹ.

"Với lại, không ai lại bỏ rơi đồng đội của mình cả."

Đồng đội ư?

Ông ấy vừa nói từ đó ra.

Roger coi tôi là đồng đội rồi sao?

Khi tôi còn đang sững sờ thì ông ấy bỗng chìa tay ra, hướng về phía tôi.

"Hôm nay nhóc đã làm rất tốt."

"Hể?"

Đúng vậy, tôi không nghe nhầm.

Vậy tức là...

"Chúng ta là một đội, Kể từ giờ hãy giúp đỡ nhau, Tuấn."

Với ánh hoàng hôn chiếu xuống, sắc vàng của tia nắng mặt trời rọi vào lớp áo choàng của Roger, từng tia nắng lờ mờ chiếu sáng mái tóc bạc phơ của ông.

Lúc này tôi có thể nhìn rõ hơn bao giờ hết. Cảnh tượng người đàn ông trước mặt, dưới ánh nắng lờ mờ của hoàng hôn, đang chìa tay ra về phía tôi.

Không chần chừ, tôi bắt lấy bàn tay đó. Một bàn tay đã chai sạn qua từng trận chiến và nếp nhăn của thời gian.

"Vâng!"

Sau khi chia tay Roger, tôi lết cái cơ thể mệt mỏi này về đến "nhà".



Tại một dãy khu dân cư, tôi đi thang máy đến tầng tám, bước đến căn phòng nằm ở một góc phía cuối.

Sau khi xác minh danh tính, cánh cửa mở ra để lộ một không gian chật chội, nhưng cũng trống trơn đập vào mắt tôi.

Tôi nằm sõng soài xuống giường, thả lỏng cơ thể sau ngày dài mệt mỏi.

Làm được rồi!

Tôi như gào lên vì vui sướng, tay chân không kìm được mà nhảy lên như một đứa trẻ, đập lên cái giường mà tôi đang nằm.

Cuối cùng! Tôi cũng đã nhận được sự công nhận của người khác.

Kể từ ngày mai, à không! Kể từ hôm nay, tôi sẽ cố gắng hết sức.

Lần này sẽ khác, sai lầm sẽ không lặp lại lần nữa.

Bỗng dưng, tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

"Ai vậy?"

Tôi thở dài nói trong bất lực, cầm chiếc điện thoại lên và tìm ra ai là thủ phạm quấy rầy.

Cho đến khi cái tên trong đó hiện ra...

Tôi ngay lập tức nghe máy.

"Dạ vâng, em nghe."

"Là chị, Linh đây."

"Vâng em biết."

Nó hiện ở ngay trên danh bạ mà.

"Giờ em đang ở đâu rồi?"

"Em mới đến ngoại thành từ hôm qua."

"Nơi đó an toàn chứ?"

"Dạ, an toàn lắm... Chị yên tâm đi."

Chị ấy bảo là "nơi đây" chứ không có nói là bên trong cánh cổng không gian đâu mà nhỉ?

"Vậy là tốt rồi."

Tôi có thể nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm từ phía bên kia điện thoại.

Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm khi mình sống sót trở về, mọi người đều vui.

"Thế còn chỗ ở? Em không nằm ở gầm cầu đâu đúng không?"

"Dạ không."

"Cho chị xem đi."

Tôi liền mở call video lên, quay toàn cảnh cho chị Linh thấy.

"Ồ, vẫn đẹp trai phết đấy chứ."

"Cho chị xem phòng hay là mặt em đấy?"

"Rồi rồi xin lỗi, lâu không gặp trông em không khác là bao."



"... Em cảm ơn."

Tiếng cười kháu khỉnh của bà chị lọt vào điện thoại rồi truyền đến tai tôi.

"Vậy còn đồ ăn? Mà em có ăn uống đầy đủ không đấy?"

Ờ thì... Nói gì giờ.

Tôi vừa đi đánh nhau với quái vật và chưa lót được cái gì vào bụng?

Chị ấy sẽ thành con quái vật tiếp theo mất.

"Cũng... Tàm tạm."

"Khai thật đi nhóc, em đã ăn những gì rồi."

"Ờ thì... Tinh bột cùng protein, vitamin B6, sắt, kali, vitamin A, C, K và folate."

"Chú em ăn phở bò à?"

"Đúng rồi chị."

"Thế tối đã ăn gì chưa?"

Ờ nhỉ... Nhắc mới nhớ.

Cái bụng tôi đang gào lên vì đói, dạ dày chắc cũng hận thằng chủ của nó lắm.

"Vẫn chưa ạ..."

"Nhưng đã chuẩn bị đồ ăn tối chưa?"

"Em có mua đồ ăn đóng hộp."

Ít nhất thì nó ngon hơn ăn thanh dinh dưỡng trong gần một tuần.

"Thật luôn!"

"Chị không nằm mơ đâu."

"Thôi được rồi, đằng nào thì chỉ có một người ăn, nấu cũng bất tiện.

Nhưng nhớ ăn uống đầy đủ đấy nhé, đừng có l·ạm d·ụng đồ hộp, em có thể ra quán ăn."

"Vâng, em biết."

"Và đừng có làm gì nguy hiểm đó, nhớ giữ an toàn cho bản thân."

"Vâng ạ."

"Còn nữa, cần gì thì gọi cho chị hoặc mẹ em, nhưng nhớ chi tiêu hợp lý."

"Vâng vâng."

"Nhớ giữ sức khỏe cho đến khi có thể sang chỗ chị."

"Vâng, chị cũng giữ sức khỏe."

"Vậy, chị cúp máy đây."

"Em chào chị."

Sau khi tắt máy, tôi nhìn số giờ được hiển thị trên màn hình điện thoại.

Đã 7 giờ 46 phút rồi sao.

Tôi thẫn thờ nhìn lên trần nhà, cảm nhận sự cô đơn trong căn phòng trống vắng, giữa bốn bức tường bao quanh.

Thời gian cứ thế trôi đi từng giây, từng phút.

Không còn có tiếng xe trở hàng quen thuộc đậu trước sân nhà, không còn mâm cơm được dọn ra mỗi khi đến giờ ăn, và cũng chẳng còn giọng nói phiền phức làm náo loạn cả căn phòng.

Chỉ còn lại sự tĩnh lặng và không gian trống rỗng.