Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sức Mạnh Đế Vương

Chương 19. Ngã rẽ




Chương 19. Ngã rẽ

Lối đi phía trước mặt bị chia ra làm hai ngả đường khác nhau.

Họ đứng trước ngã rẽ tối tăm, đập vào mắt là hai khoảng trống đào sâu về phía trước, tạo thành hai con đường tưởng chừng như kéo dài không có điểm dừng. Bóng tối mờ mịt đã bao trùm lấy toàn bộ hành lang, kéo dài đến tận phía cuối con đường, không gian yên tĩnh đến lạ thường và sự u ám đến rùng mình toả ra ở mỗi hướng đi.

Không ai biết được thứ gì đang đợi họ ở mỗi hướng đi, có thể đó là c·ái c·hết không toàn thây mà chẳng ai mong muốn, hoặc đáy xã hội chào đón hai người.

"Roger, liệu chúng ta có phải tách nhau ra?"

Tuấn toát mồ hôi hột, bắt đầu nghĩ xem mình sẽ sống được bao lâu trong này khi không có Roger.

"Yên tâm, ta đã có kế hoạch rồi. Nhóc có thể suy nghĩ mai nên ăn gì đi là vừa."

"Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo?"

Tuấn chờ đợi quyết định của Roger.

Ông ấy sử dụng chức năng tầm nhiệt của vision, quan sát tỉ mỉ hai lối đi. Xuyên qua màn đêm tối tăm, thông qua thiết bị vision hàng loạt hình ảnh hồng nhiệt hiện ra trước mắt ông.

Ở lối đi bên trái xuất hiện chi chít những đốm nhiệt nhỏ đang cự quậy liên tục. Có lẽ đó là nơi chứa lũ Skart non đã ra đời và tiếp tục vòng lặp g·iết chóc như cách đồng loại chúng đã làm.

Khi Roger nhìn sang hướng bên phải, hình ảnh hồng nhiệt phủ kín tầm mắt ông, các nguồn nhiệt đang túm tụ lại với nhau thành một cái tổ lớn. Cả một vùng ngập tràn tia hồng ngoại, tới nỗi không thể nhận ra được hình dạng cũng như số lượng của chúng.

Ông lập tức tắt chức năng tầm nhiệt rồi nhìn sang Tuấn.

(Có nên để thằng nhóc đi một mình không đây...)

"Tuấn, nhóc có kế hoạch gì không? Một ý tưởng tác chiến nào đó chẳng hạn."

"Hả, sao lại hỏi cháu?"

"Tại sao ta lại không được hỏi nhóc?"

"Không, chỉ là... Nhưng không phải ông đã có kế hoạch rồi sao?"

"Ta muốn nghe xem ý kiến của nhóc, dù sao chúng ta cũng là một đội."

(Ông ấy chịu lắng nghe mình ư?)

Tuấn ngạc nhiên khi Roger sẵn sàng lắng nghe ý kiến của cậu.

Cậu ta nhớ đến những người từng học cùng lớp với mình, luôn bác bỏ những ý kiến mà cậu đưa ra hoặc tệ hơn là phớt lờ đi chúng. Ngay cả người lớn, họ cũng không thích nghe lời của một thằng nhóc, mà lấy lý do "mày còn bé thì biết cái gì".

(Mình có nên nói gì không?

Nhưng lỡ đâu... Kế hoạch của mình là một sai lầm!

Nếu chỉ vì ý kiến của mình mà nhiệm vụ thất bại, tệ hơn là cả hai có thể sẽ phải bỏ mạng...)

"... Cháu nghĩ vẫn nên làm theo kế hoạch của ông thì tốt hơn."

"Vậy à."

(Dường như Tuấn khá là thụ động, thằng nhóc không có chính kiến gì sao?)

"Thôi được rồi, kế hoạch là như thế này..."

Khi Roger giải thích kế hoạch, mặt Tuấn biến sắc khi nghe từng câu chữ được nói ra.

"Ta giao những thứ này cho nhóc. Ta sẽ đi hướng bên phải, nhóc đi hướng bên trái."

"Hể... Nhưng mà."



"Cố lên, làm sao mà ta tin được nhóc nếu đến chính nhóc còn chẳng tin vào bản thân mình.

Cho ta thấy nhóc có những gì nào, đồng đội của ta."

"Khoan đã, nhưng chẳng phải ông bảo là đừng tin vào bản thân, hãy tin ông..."

Chưa nói hết thì Roger đã lặn mất tăm, để lại cậu bơ vơ một mình với đống trang bị được giao cho.

Hình bóng ông dần khuất đi, chỉ còn tiếng bước chân vọng lại trong con đường tối mịt mù.

"Ông ấy đi rồi..."

Tuấn sững người, không biết nên làm gì tiếp theo. Roger đã tiến sâu vào lối đi bên phải, chỉ còn cậu lẻ loi một mình giữa ngã rẽ.

Nhìn vào con đường trước mặt, nỗi sợ c·ái c·hết trong Tuấn hiện rõ dần. Nhưng đối với cậu ta, c·ái c·hết cũng chẳng đáng sợ bằng việc cảm thấy bị bỏ rơi, bị ruồng bỏ.

Đương nhiên là cậu đã từng trải qua, đúng hơn thì đó là từ để miêu tả toàn bộ cuộc đời của cậu ấy...

U ám và lạnh lẽo, giống với tình cảnh hiện giờ của cậu vậy.

Tuấn sợ rằng mình sẽ trở thành một gánh nặng, không hơn không kém đối với Roger, và ông ấy sẽ bỏ cậu lại như cách mà bạn bè, gia đình, tất cả mọi người đã làm với cậu.

"Cho ta thấy nhóc có những gì nào, đồng đội của ta." Câu nói đó cứ luẩn quẩn trong đầu cậu ấy.

Tuấn hít một hơi thật sâu, cậu nuốt nước bọt trong cổ họng rồi đặt bước chân đầu tiên vào lối đi phía bên trái.

Trên con đường gồ ghề kéo dài bất tận, vách hang ở hai bên đường đã bao quanh lấy cậu ta, hành lang trước mặt trải dài mãi không ngớt, chỉ còn sự cô độc tột cùng đeo bám suốt quãng đường.

Trong khoảng không gian chật hẹp, tiếng bước chân và âm thanh nhịp thở đều được lặp lại mỗi phút giây, bóng tối đã phủ kín tầm mắt và sự tĩnh lặng bao trùm lấy đôi tai.

Sự bất an bủa vây lấy Tuấn, cậu ta giữ cảnh giác cao độ, không biết được thứ gì đang chờ đợi mình ở phía trước. Trong lòng đã bị nỗi sợ hãi chiếm lĩnh và những suy nghĩ bi quan dày vò tâm trí.

Sau một hồi đi dọc theo con đường dài đằng đẵng, đập vào tầm mắt là một cái buồng hang xuất hiện ở phía cuối con đường.

"Cuối cùng cũng tới rồi sao?"

Tuấn sững sờ nhìn vào không gian đen thui phía trước mặt, tưởng tượng đủ viễn cảnh tồi tệ có thể xảy đến với mình. Cảnh tượng đang chiến đấu thì hết đạn giữa chừng, bị đàn Skart hung tợn bao vây tứ phía, bị chúng ăn tươi nuốt sống thoáng qua đầu cậu.

"Tuấn, bên nhóc sao rồi?"

Bỗng nhiên, giọng nói của Roger bất thình lình vang lên kéo Tuấn về với thực tại.

"Roger! Là ông à?"

"Đừng ngạc nhiên thế chứ, ta đang liên lạc với nhóc qua dicever."

“À, phải rồi…”

Cậu nhớ đến thứ thiết bị được đeo ở gò má mình, đó là chiếc dicever được dùng để liên lạc từ xa trong tình huống mà họ phải tách nhau ra.

"Vậy tình hình sao rồi?"

"Cháu đang ở trước hang ổ của lũ quái con, vẫn chưa có động tĩnh gì."

"Cứ làm theo những gì mà ta đã dặn, ngay lập tức rút lui nếu tình hình bất lợi."

"Thế còn ông?"

"Ta tự lo được cho bản thân mình. Nhóc biết giờ phải làm gì rồi chứ."

"Dạ vâng! Cháu rõ rồi."

"Vậy thì tốt, nhớ kỹ những gì ta nói đấy."



Roger ngắt liên lạc ngay sau đó.

Chỉ còn một mình Tuấn đương đầu với lũ quái. Cậu lấy ra đống trang bị được giao, thực hiện những gì mà Roger đã nói.

"Giờ thì, làm thôi nhỉ."

Những quả bom đã được gắn rải rác trên khắp các bề mặt lối đi, tạo thành một trận địa và chỉ chờ đợi được kích nổ.

Tuấn cầm quả lựu đạn gây choáng trên tay, đứng trước hang ổ của lũ quái con.

(Chỉ còn duy nhất việc này nữa thôi là mình có thể rút lui được rồi.)

"...?!"

Bỗng chốc, từ hang ổ của đám Skart non xuất hiện hàng loạt những con mắt đỏ rực nhìn về phía cậu...

Tuấn sững người, câm lặng không nói nên lời.

Gương mặt tái mét lại, bàn tay run lẩy bẩy nắm chặt quả lựu đạn, nhịp tim đập thình thịch liên hồi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Vô số hàm răng sắc nhọn dần hiện ra trong bóng tối, phản chiếu hình ảnh của cậu trên bề mặt những chiếc nanh.

Bộ mặt quỷ dị của những con Skart đang ẩn khuất trong màn đêm dần lộ rõ...

(Mình... Phải chạy thôi!)

Cậu ta nín thở, từ từ rút chốt quả lựu đạn. Chờ khi lũ quái ngày một đến gần, Tuấn giật chốt rồi ném quả bom choáng về phía chúng.

Ngay lập tức! Cậu bịt tai lại và tức tốc quay đầu bỏ chạy.

Trong gang tấc, cả không gian trở lên sáng rực. Tia sáng chói loá 7mcd soi rọi màn đêm và chiếu thẳng vào mắt lũ quái, t·iếng n·ổ inh tai với âm thanh hơn 170 decibel làm r·úng đ·ộng không gian yên tĩnh.

Quả lựu đạn gây choáng khiến đám Skart lảo đảo xung quanh vì bị mất đi phương hướng, chúng thét lên với âm thanh chói tai và điên cuồng t·ấn c·ông loạn xạ xung quanh.

Cho đến khi giác quan dần phục hồi, chúng bắt đầu truy lùng con mồi với tốc độ chóng mặt.

Tuấn chạy thục mạng trên đường hòng thoát khỏi đám quái vật, tiếng thở gấp gáp và bước chân vội vã vang vọng khắp lối đi. Đi theo con đường trước mặt là cậu có thể quay lại ngã rẽ và thoát khỏi sự truy lùng, còn ở phía sau là vô số những cái miệng đói đang đuổi bắt với bữa ăn của chúng.

Không chạy được bao xa, thì tiếng gầm gừ và âm thanh đàn Skart di chuyển vọng lại bên tai.

Biết rằng không thể chạy thoát khỏi đám quái vật, Tuấn dừng lại giữa chừng. Cậu cầm lấy khẩu STV-531 và chĩa nòng súng về hướng lũ quái đang tới.

Ánh mắt Tuấn dán chặt vào ống ngắm, nhìn vào khoảng không gian chống vắng trước mắt, mỗi phút giây trôi qua thật chậm. Cậu hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại hơi thở và cố gắng ổn định nhịp tim.

Trong thoáng chốc! Xuất hiện những bóng đen lao tới với tốc độ kinh hoàng... Cả một đàn Skart non ồ ạt kéo đến!

Cậu liền kích hoạt bẫy điện đã đặt sẵn làm t·ê l·iệt lũ quái, việc cần làm bây giờ là xả đạn lên chúng.

Tuấn bóp cò, tiếng súng nổ ra và tia lửa đạn loé sáng trong màn đêm. Từng con quái vật bị tiêu diệt dưới làn đạn vũ bão, tiếng thét inh ỏi vang vọng khắp con đường, máu xanh bắn tung tóe và xác c·hết nằm la liệt ở lối đi.

Lũ Skart không chùn bước hay tỏ ra thương xót cho đồng loại đ·ã c·hết của mình, chỉ quan tâm đến con mồi trước mắt. Đơn giản vì CHÚNG LÀ QUÁI VẬT.

Hết băng đạn này thì thay băng đạn khác, cậu vừa chạy vừa gấp gáp thay đạn cho khẩu súng trường t·ấn c·ông, trong khi đàn Skart đuổi sát phía sau.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chậm trễ dù chỉ một giây cũng có thể khiến Tuấn m·ất m·ạng.

Sau khi lắp băng đạn mới vào và kéo khoá nòng, cậu ta ngoảnh đầu lại với khẩu súng đã lên đạn.

Nhưng... Hiện lên trước mắt là chiếc vuốt dài đang đâm về phía cậu, cùng hàm răng mở to đang sát lại gần…



Trong tích tắc, Tuấn lấy nòng súng vẫn còn đang nóng đỏ đâm vào họng của con quái khiến nó thét lên xong đau đớn.

Sau đó thì...

"Pàng!"

Phát súng đâm thủng họng con quái, máu tóe ra theo đường đạn, chỉ còn lại xác c·hết nằm bịch xuống mặt đất.

Theo sau là đồng loại nó, những con Skart vừa mới đe doạ đến tính mạng của Tuấn bị t·hảm s·át ngay sau đó.

Tuấn chỉ có thể vừa bắn vừa lùi về phía sau, vỏ đạn rơi vãi không ngừng trên mặt đất và những băng đạn cứ thế được thay đi.

Cho đến khi... "Cạch Cạch Cạch" âm thanh báo hiệu súng đã hết đạn vang lên.

Tuấn với lấy băng đạn trong người, nhưng đã chẳng còn gì ngoài những cái vỏ rỗng đang rải rác trên mặt đất.

Đứng hình trong giây lát, trước đàn quái con khát máu đang muốn ăn tươi nuốt sống mình, trong người lại chỉ còn duy nhất khẩu súng ngắn và con dao găm.

"..."

Sự tuyệt vọng bao trùm lấy cậu, bị nỗi sợ hãi c·ái c·hết nhấn chìm mà không có lấy một ý chí chiến đấu.

Cầm lấy điều khiển kíp nổ trên tay, chỉ cần một nút bấm có thể khiến toàn bộ quả bom đã đặt sẵn p·hát n·ổ, đồng quy vô tận cùng lũ quái.

Lúc này! Đôi chân tự động di chuyển, chạy bạt mạng về lối ra.

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, phải sống bằng mọi giá!

Những con Skart nhe hàm răng và chiếc vuốt sắc nhọn của nó chuẩn bị kết liễu Tuấn...

(Chỉ một chút nữa thôi...)

Tuấn nhào về phía trước, ra khỏi trận địa trong gang tấc. Bất chấp cơn đau lan khắp người khi tiếp đất, cậu lập tức kích hoạt kíp nổ trên tay.

Vô số quả bom trong trận địa lần lượt p·hát n·ổ, giải phóng sóng sung kích mãnh liệt, theo cùng là âm thanh chói tai. Những con quái bị nổ tan xác hoặc c·hết dưới nhiệt lượng tỏa ra, trần hang sập xuống c·hôn v·ùi chúng trong đống đá vụn và vùi lấp lối đi.

Tuấn mệt mỏi nằm rã rời trên mặt đất, t·iếng n·ổ quá lớn khiến tai cậu bị ù, chân trái bị trật khớp và bỏng do nhiệt lượng toát ra từ v·ụ n·ổ, nhưng ít ra vẫn giữ được mạng sống.

(Cuối cùng thì...)

Ngay khi tưởng rằng mình đã thoát... Từ đ·ống đ·ổ n·át xuất hiện một con Skart non chui ra.

Nó cũng b·ị t·hương nặng do ảnh hưởng từ v·ụ n·ổ, móng vuốt ở hai bên chi đã không còn nguyên vẹn.

Cả hai bên chạm mặt nhau trong giây lát!

(Không thể nào!)

Cậu kinh hãi nhìn nó, hoảng hốt lục tìm khẩu súng ngắn trên người.

(Súng... Súng của mình đâu?)

Đưa mắt tìm kiếm xung quanh, khẩu súng đã rơi khỏi người cậu vào ban nãy. Cậu ta lê lết bò đi trong vô vọng tới chỗ khẩu súng ngắn đang nằm.

"Grakk!"

Con Skart gào lên một tiếng rồi vồ tới.

Nó đã ở ngay trên cơ thể Tuấn, con quái vật mở to hàm răng nhọn hoắt định ăn sống cậu ta, nước dãi chảy dài từ miệng xuống, bốc lên mùi khó chịu nồng nàn sộc thẳng vào mũi.

Ngay trước khi bị ăn sống, Tuấn dùng hết sức bình sinh đẩy con quái ra, hai tay nắm chặt cổ rồi dí nó xuống mặt đất.

Trong sự hoảng loạn, cậu lục tìm được con dao găm trên người. Vừa bóp chặt cổ con quái vật, vừa điên cuồng đâm liên tục những nhát dao vào cơ thể nó.

Máu xanh bắn tung tóe với mỗi nhát dao được rút ra, con Skart giãy dụa trong đau đớn, gào thét inh ỏi vang vọng khắp không gian.

Cậu ta vẫn không dừng lại, siết chặt lấy cổ nó và những nhát đâm mỗi lúc mạnh thêm. Cho đến khi chỉ còn là một cái xác nằm bất động.

Tuấn lết người đi với cơ thể mệt lả, rồi ngất lịm đi ngay sau đó…