Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sức Mạnh Đế Vương

Chương 13. Chiến đấu




Chương 13. Chiến đấu

"Xin nhắc lại..."

Biết rồi, khổ quá nói mãi.

Tuy không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi cần phải rời khỏi đây ngay lập tức... Ngay và luôn!

"Này nhóc! Làm gì ở đây?"

Giọng nói lớn phát ra từ một anh thanh niên đang vội vã tới gần tôi. Bộ dạng thô kệch với súng đạn được đeo trên người, có các thiết bị hỗ trợ được gắn trên cơ thể anh ta. Có vẻ như đó là một sát quái nhân.

"Dạ?"

"Ở đây nguy hiểm lắm, em đã nghe thông báo rồi đúng không? Hãy rời khỏi đây và đi s·ơ t·án cùng mọi người."

Anh ta nhắc lại điều đó cho tôi biết, dù tiếng thông báo vẫn vang vảng nãy giờ.

"Vâng, em đang chuẩn bị đi s·ơ t·án."

"Gia đình em ở đâu? Anh sẽ đưa em tới chỗ họ."

"Ờ thì... Họ đ·ã c·hết trong t·hảm h·ọa rồi."

Nghe xong câu trả lời, anh sát quái nhân bỗng lặng thinh. Ánh mắt thương cảm hướng vào tôi rồi sau đó nhìn xuống dưới đất, tạo ra một bầu không khí khó xử.

"Vậy à..."

Này, đừng bảo anh ta đang thấy thương cảm cho tôi đấy!

Nghĩ đến đây tôi cảm thấy hổ thẹn, do không có chút tình cảm nào với gia đình. Khi họ mất tôi cũng chẳng rơi nổi một giọt nước mắt, không có chút sự đau khổ nào hiện hữu trong con người tôi.

Bỗng nhiên, nét mặt của anh sát quái nhân trở nên trầm trọng, hành động thận trọng hơn.

Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột này.

Ánh mắt anh ta cau lại, nhìn chằm chằm vào phía sau tôi. Ngay sau đó, lôi ra khẩu súng trường của mình rồi lên đạn.

Tôi thót tim trong giây lát, nhưng rồi nhận ra. Ánh mắt của anh ta và mục tiêu mà lòng súng hướng đến không phải là mình.

Tôi ngay lập tức quay lại phía sau, xem chuyện gì xảy ra. Một đám quái vật đang phá vỡ tấm rào chắn được bao bọc quanh khu tập trung và xông vào đây.

"Đơn vị tuần tra số 11 báo cáo..."

Sau khi liên lạc xong, anh ta bỏ tay ra khỏi mic rồi vào tư thế chiến đấu.

"Này em trai, tránh ra một bên!"



Tôi ngay lập tức di chuyển ra phía sau anh sát quái nhân. Ngay sau đó là tiếng súng nổ ra, từng loạt đạn được bắn vào lũ quái vật tiêu diệt từng con một. Tuy nhiên chẳng thấm là bao, hết con này rồi lại đến con khác, chúng cứ thế tiến tới phá nát rào chắn.

"Chậc."

Anh ta tặc lưỡi, rồi nhìn vào tôi.

"Cầm khẩu súng này và ra khỏi đây mau!"

Sau đó ném cho tôi khẩu súng ngắn, rồi tiếp tục đối chọi với lũ quái vật.

Hể... Cái gì cơ? Tôi làm quái gì biết dùng súng!

Mà kệ đi, có còn hơn không. Tôi liền nhặt lấy khẩu súng ngắn rồi nhìn chằm chằm vào anh ta. Cảm giác tội lỗi dằn vặt, t·ra t·ấn tâm hồn tôi mỗi khi nhấc chân ra khỏi đây. Tôi lưỡng lự không biết nên đi hay ở lại.

Sâu trong thâm tâm, tôi biết ơn người này. Dù anh ấy chỉ làm vậy vì bổn phận hay vì lòng tốt của anh đi chăng nữa.

Nhưng nếu tôi ở lại thì có làm được gì không? Hay chỉ tiếp tục làm gánh nặng cho người khác?

Tôi cần phải sống... Bằng mọi giá. Ngay cả khi phải hi sinh người khác để cứu lấy bản thân.

Tôi tự an ủi bản thân, gạt bỏ cảm giác tội lỗi đã dằn vặt mình nãy giờ qua một bên, và chạy thật nhanh về phía trước.

Tiến lên về phía trước, không quan trọng bằng cách nào. Chạy, đi bộ, hay bò? Không quan trọng! Hãy cứ tiến lên phía trước... Bằng bất kỳ giá nào!

Vội vàng chạy đến nơi s·ơ t·án, dưới tiếng còi báo hiệu kêu không ngớt.

Nhưng thứ xuất hiện trước mắt tôi bây giờ là xác c·hết của cả người và quái vật nằm la liệt trên đường đi, mặt đất thì bị nhuộm đỏ bởi máu tươi. Có cả dân thường, sát quái nhân và cả quân nhân nằm trong đó. Những chiếc lều trống không một bóng người, đồ đạc thì vứt rơi vãi trên mặt đất.

Tôi nhấc đôi chân run rẩy của mình lên, ngóng nhìn xung quanh với đôi mắt kinh hãi.

Họ đã thất thủ rồi sao? Liệu tôi có còn sống để mà đi s·ơ t·án được không đây...

Bỗng chốc! Một sinh vật hình thù quái lạ hiện lên trước mắt tôi. Con quái vật hình thú nhưng không có đuôi và tai, mà có tận bốn cái mắt, miệng to và rộng, hàm của nó có hai chiếc răng nanh nhô ra, bao bọc ở tứ chi là bộ móng vuốt kim loại dài nhọn hoắt.

Ngay khi phát hiện ra tôi, con quái vật gầm lên một cái rồi lao đến. Khiến tôi thót tim, bất giác lùi về sau.

Lúc này, lại lần nữa! Một luồng thông tin chạy qua não tôi. Mọi thứ xung quanh ngưng đọng lại trong thoáng chốc.

"C·hết tiệt, lại nữa ư! Sao lại là bây giờ!"

Tôi có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh bất động, gồm cả bản thân mình. Dù không thể di chuyển, nhưng tôi vẫn giữ được nhận thức.

Việc này là sao đây?

Thế rồi, một luồng năng lượng chạy dọc cơ thể thúc ép tôi di chuyển, bắt tôi phải chiến đấu. Vạn vật bắt đầu chuyển động chầm chậm rồi nhanh dần, cho đến khi mọi thứ trở lại bình thường, con quái vật tiếp tục lao đến t·ấn c·ông tôi.

Ngay lập tức theo phản xạ, tôi lên đạn cho khẩu súng ngắn mình đang cầm. Gạt chốt an toàn rồi kéo khoá nòng. Sau đó, đưa ngón tay vào cò súng và ngắm bắn.



Ngay khi con quái vật lao tới vồ tôi, ngón tay để sẵn ở cò súng đã bóp cò.

"Đoàng!"

Viên đạn bay tới xé toạc không khí, đâm xuyên qua cằm con quái trong sự kinh ngạc của tôi. Nó ngã gục xuống với máu chảy ra ào ạt, rồi nằm bất động trên mặt đất.

"Cái quái gì vừa xảy ra vậy?"

Tôi không nhớ là bản thân biết dùng súng, đây là lần đầu tiên trong đời tôi cầm một khẩu súng.

Nhìn khẩu súng ngắn trên tay chằm chằm, tôi cố gắng định thần lại trước xác con quái. Rồi thở phào nhẹ nhõm, tự an ủi bản thân.

Tuy không biết tại sao g·iết được nó, nhưng chí ít thì tôi còn vẫn sống.

"Gừ..."

Tiếng gầm lần nữa kêu lên, khiến tôi từ nhẹ nhõm đến cảm thấy rùng mình. Trước mắt tôi bây giờ, xuất hiện bốn con quái vật với hình thù y chang con ban nãy.

Chúng đi theo đàn ư, không ổn rồi...

Tẩu vi thượng sách! Tôi quay ngoắt ra sau rồi chạy thật nhanh.

Tôi chạy như không có ngày mai, bởi chỉ cần chậm lại chút thôi là không có ngày mai thật.

Nhưng chạy thế quái nào được với lũ này!

Trên con đường đất, cố thoát khỏi nanh vuốt của bốn con quái vật đang đuổi theo sát phía sau, chúng tách nhau để bao vây lấy tôi.

Chỉ cần một sơ suất nhỏ là tôi sẽ bị xé xác. Chạy đến mảnh đất lớn, đường lui cũng không còn và không thể nào tiến tiếp. Tôi lọt thỏm giữa lũ quái vật. Chúng thở phì phò phát ra mùi tanh tưởi xông thẳng vào khứu giác, thật buồn nôn nhưng lại khiến tôi giảm đi phần nào sợ hãi.

Tôi có thể cảm thấy hơi thở nóng rực, cùng những tiếng gầm gừ phát ra. Hàm răng nhọn hoắt của chúng đang nghiến lại và móng vuốt sắc bén cào sâu xuống mặt đất.

Ngắm khẩu súng ngắn bé nhỏ về phía trước, chúng vây và di chuyển liên tục khiến khả năng ngắm bắn vô dụng. Hơi thở gấp gáp sau trận rượt đuổi cũng làm mọi thứ xung quanh quay cuồng.

Lúc này, tôi nắm chặt lấy khẩu súng ngắn. Tiếng tim đập thình thịch liên hồi, cùng những giọt mồ hôi chảy dài trên má.

Ngay khi hai con quái lao đến từ hai hướng khác nhau, tay tôi cầm khẩu súng chĩa thẳng vào một trong hai con. Vào đúng thời khắc khi nó mở miệng, phát súng nổ ra đưa viên kẹo đồng vào thẳng miệng nó.

Con quái còn lại lao đến vồ tôi. Trong tích tắc, tôi cúi người xuống né rồi dùng tay trái đẩy con quái vật ra từ bên dưới, tiếng crắc đau thấu xương bên tay trái khi tôi làm thế. Nhưng tôi quan tâm đến cái mạng của mình hơn là cái tay, ngay lập tức đưa súng vào phần bụng con quái vật và bóp cò.

"Đoàng."

Giờ chỉ còn duy nhất hai con đang đi xung quanh bao vây, chúng bắt đầu lao lên ngay sau khi hai con kia c·hết.



Khi tôi đưa súng ra bắn, một con mở cái hàm to tướng ra ngoạm lấy cánh tay đó. Hai chiếc răng nanh sắc nhọn đâm xuyên tay phải, khiến tôi bóp cò súng trong đau đớn.

Rất may là nó chưa cắn, nếu không tôi đã thành người khuyết tật.

Con còn lại t·ấn c·ông với bộ vuốt sắc nhọn, tôi liền sử dụng cái xác đang ngoạm tay phải của mình ra để đỡ, sau đó đẩy cái xác về phía con quái vật.

"Đoàng Đoàng Đoàng!"

Ba phát đạn găm thẳng vào con quái và cái xác ngay sau đó.

Mọi thứ diễn ra y như kịch bản phim Ấn Độ. Cả bốn con quái vật đều đã bị tiêu diệt, tôi đã g·iết chúng bằng kỹ năng điêu luyện, và với một cơ thể không tương xứng với kỹ năng đó. Cơ thể tôi đã vượt quá giới hạn bản thân.

Các gân và cơ căng đến mức cực độ, xương khớp tay trái của tôi bị tổn thương, trong khi máu đang chảy ồ ạt từ v·ết t·hương bên tay phải.

Cứ như thể bộ não tôi đang bắt cơ thể phải làm những việc mà nó không thể làm vậy. Nhưng nhờ đó mà đến giờ tôi vẫn sống.

Chuyện này là sao chứ? Tôi chiến đấu với lũ quái vật trong vô thức, như một phản xạ đã ăn sâu vào tiềm thức tôi.

Việc này có liên quan tới những ký ức đó không?

Tôi lết đi đến một cái lều gần đây, lục sục tìm kiếm đồ cứu thương trong cơn đau.

Thấy một chiếc ống tiêm y tế ở bên trong đống đồ, tôi liền mang nó ra và tiêm vào người.

Khi bấm nút bấm trên cái ống, một kim tiêm xuất hiện trên đầu ống tiêm. Tôi đưa chiếc kim tiêm vào tay, đâm dần vào da thịt. Bấm nút bấm lần nữa, thuốc bên trong ống tiêm dần được truyền vào cơ thể, bắt đầu quá trình phục hồi.

Trong thời gian hồi phục, tôi kiểm tra khẩu súng rồi ngó ra bên ngoài. Khẩu súng ngắn giờ đã hết sạch đạn, trong khi bên ngoài là cả đống quái vật.

Những t·hi t·hể của sát quái nhân và quân nhân có mang theo cả súng đạn nằm ở đó.

Nhưng vấn đề là, liệu tôi có dùng được chúng hay không? Ngay cả khi liều mình lao ra và lấy được một khẩu, không có gì chắc chắn rằng tôi sẽ sử dụng được những khẩu súng trường đó.

Cả đời này tôi chưa động tay vào súng đạn bao giờ. Tuy nhiên, vừa mới nãy tôi còn chiến đấu với kỹ năng như một chiến binh.

Lúc đó, vào thời điểm khi tôi định sử dụng khẩu súng ngắn. Những thông tin bất ngờ ập vào não bộ, một luồng năng lượng chạy dọc cơ thể thúc ép tôi chiến đấu. Thế là một mình tôi chiến đấu với năm con quái vật.

Nhắc mới nhớ... Trong ký ức được gửi từ tương lai, lúc đó tôi là một chiến binh.

Nếu giả thuyết của tôi là đúng thì...

Liệu tôi có nên đặt cược mạng sống của mình không đây?

Lưỡng lự một hồi, tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho một cuộc chạy đua với tử thần.

Tôi dồn toàn lực vào cơ chân, chạy thật nhanh về phía những t·hi t·hể. Bọn quái vật ngay lập tức hướng sự chú ý của chúng vào tôi.

Tôi với lấy khẩu AK-47 nằm trên một cái xác, lăn một vòng trên đất trước khi lấy lại thăng bằng. Cảm giác quen thuộc khi cầm khẩu súng trên tay, cứ như là tôi đã rất quen với loại súng này vậy.

Tôi biết mà! Tôi có thể sử dụng được nó, với kỹ năng chiến đấu của bản thân trong tương lai.

Tôi nắm chặt lấy khẩu súng với cảm giác vui sướng, hạnh phúc tột độ, rồi nở một nụ cười trên môi.

Súng đã được lên lòng, một vầng sáng điện tử hiện lên làm ống ngắm. Tôi nhìn vào đó, đưa tay vào cò súng rồi bóp.