Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sức Mạnh Đế Vương

Chương 14. Tia sáng cứu rỗi




Chương 14. Tia sáng cứu rỗi

Tiếng súng AK vang dội ngút trời, cùng những tia lửa đạn phát ra liên tục từ nòng súng, phảng phất trong không khí là mùi tanh của máu và mùi của thuốc súng.

Tôi nheo mắt lại để ngắm bắn, trong khi mồ hôi tuôn ra đầm đìa trên má và hai lòng bàn tay.

Những con Olgir hình người cao 3 mét, cả đàn thú với hình thù quái dị đồng loạt kéo đến. Các con bọ khổng lồ, cùng những con rết to ngang người tôi đang bò trên mặt đất... Chúng ồ ạt lao lên t·ấn c·ông tôi.

Cố gắng giữ khẩu súng đang giật tê người trên tay, hai cánh tay yếu ớt của tôi dường như không thể quen nổi với việc này. Và với cơn đau thấu xương do v·ết t·hương chưa lành, chúng đang mất dần cảm giác.

Nhưng tôi không thể buông lỏng khẩu súng dù chỉ một chút.

Các loạt đạn xé toạc không khí được bắn ra, đâm xuyên da thịt của những con quái vật. Xác của lũ quái nằm la liệt trên mặt đất, cùng vỏ đạn rơi vãi quanh tôi.

Nhưng không phải tất cả. Những viên đạn do tôi bắn ra chỉ tiêu diệt được những con quái cấp thấp, trong khi loại cấp cao thì vẫn sống nhăn răng.

Dưới làn đạn của khẩu AK-47, các con Olgir cứ thế tiến tới, những viên đạn từ khẩu AK không thể đâm xuyên qua lớp da dày của chúng. Các con bọ khổng lồ thì không hề hấn gì, từng viên đạn được bắn vào chúng bị bật lại khi đâm vào lớp vỏ cứng kia.

Hết con này rồi lại tới con khác, chúng đi qua xác của đồng loại rồi tiến tới chỗ tôi.

Cứ thế này thì tôi sẽ bị ăn sống mất!

Bỗng cảm thấy quyết định nhảy ra khô máu với lũ quái thật ngu học. Có khi máu chưa khô xong, thì đã bị lũ này xơi tái hết rồi.

Tôi với lấy chiếc bao đựng đạn của một t·hi t·hể đang nằm chơi vơi trên mặt đất. Đeo chiếc bao đựng đạn lên người, rồi ngay lập tức chạy thật nhanh khỏi vị trí hiện tại, hòng thoát thân khỏi đám quái vật.

Và dĩ nhiên, với cái cơ thể chưa phát triển này và lại còn phải vác thêm cả một khẩu súng trường trên lưng, thì việc này không mấy khả thi.

Tôi vừa di chuyển bằng đôi chân mệt mỏi rã rời, vừa quay lại phía sau bắn từng viên đạn vô vọng vào đám quái vật. Rồi sau đó lại tiếp tục chạy và nạp đạn cho khẩu súng.

Hết lần này rồi lại tới lần khác. Tốc độ chạy của tôi ngày một giảm dần, trong khi những con quái thì ngày càng thu hẹp khoảng cách.

Chúng đuổi sát ngay phía sau!

Từ khoảng cách này có thể nghe thấy âm thanh khi chúng đang đi chuyển, cùng tiếng kêu hỗn tạp phát ra từ lũ quái. Kéo theo cái cảm giác sợ hãi run lên bần bật trong người tôi khi nghe chúng.

Khi tôi ngó ra sau nhìn. Ngay sát lưng, một con quái dạng thú lao lên vồ lấy tôi...

"Cậu bé, cúi người xuống!"

Bỗng chốc, giọng nói của một người đàn ông vang lên.

Theo phản xạ, tôi cúi người của mình xuống. Một tia lửa loé lên, cùng tiếng súng nổ ra ngay sau đó.

Tiếng rít khi viên đạn sượt qua người tôi, triệt hạ con quái vật trong tức khắc. Xác của con quái nằm bịch xuống, cùng máu chảy lênh láng ra mặt đất.



Nó chỉ là một con quái dạng thú, giống với năm con mà tôi đã hạ trước đó, có thể dễ dàng tiêu diệt chỉ bằng một phát bắng chuẩn xác.

Tuy nhiên, ở khoảng cách đó tôi đã bất ngờ và không đủ nhanh để làm vậy. Chưa kể, còn phải dốc sức chạy khỏi đám quái phía sau...

Tôi thở phào nhẹ nhõm trước xác con quái, nhưng rồi nhận ra phía trước mặt là cả một đám quái vật chưa được giải quyết.

Định thần lại trong thoáng chốc, tôi cầm lấy khẩu AK-47 trên tay, rồi chĩa thẳng vào lũ quái vật. Ngay khi tôi định bóp cò...

"Không kịp đâu, mau rời khỏi đó mau!"

Tôi bất giác quay về hướng phát ra âm thanh. Một người đàn ông thân hình cao lớn đang bước về phía này.

Nghe theo những gì được nói, tôi hạ khẩu súng xuống và chạy thật nhanh ra khỏi đây.

Từ người đàn ông, một quả lựu đạn được ném vào đám quái khi mà tôi đang chạy thục mạng. Tuy nhiên, không có t·iếng n·ổ phát ra...

Tôi ngó ra sau xem, quả lựu đạn liên tục nhấp nháy ra ánh sáng màu đỏ. Lũ bọ khổng lồ và đám rết bắt đầu mất phương hướng. Chúng di chuyển lảo đảo tứ phía, một số con dừng di chuyển, trong khi số khác thì điên cuồng tìm kiếm mục tiêu.

Các con quái khác không bị ảnh hưởng. Chúng vẫn tiếp tục cuộc đi săn, tuy nhiên mục tiêu đã thay đổi từ tôi sang người đàn ông đó.

Ngay khi dừng lại, việc đầu tiên tôi làm là thở hồng hộc với đống mồ hôi chảy nhễ nhại trên người.

C·hết tiệt... Lần cuối tôi phải chạy đứt hơi như ngày hôm nay là vào lúc thi môn thể dục.

Quan sát người đàn ông đang đối đầu với lũ quái vật, ông ấy là một người da trắng.

Mái tóc bạc trắng thể hiện rằng đây là một người đã có tuổi. Tuy nhiên, khí chất uy nghiêm khi từng bước hướng về lũ quái và đống trang thiết bị được mang trên cơ thể nói rằng, người này một chiến binh thực thụ.

Ông ấy tiến từng bước tới lũ quái với khẩu súng trường trên tay và một khẩu shotgun sau lưng. Phần cơ thể được che đi bởi lớp áo choàng trắng, khiến tôi không thể nhìn ra được những gì đằng sau lớp vải trắng đó.

Tiếng súng bắt đầu nổ ra, khi người đàn ông dùng khẩu súng trường xả đạn vào đám quái vật. Tuy nhiên, những viên đạn đó không nhắm vào các con Olgir đi tiên phong. Mà chỉ tiêu diệt những con quái lẻ tẻ phía sau.

Tại sao ông ấy không bắn những con Olgir trước? Việc hạ những con quái khác sẽ là vô nghĩa nếu để chúng tiếp cận được.

Khi những con Olgir lao đến ở một khoảng cách suýt soát, ông ấy dùng khẩu shotgun của mình bắn thẳng vào cơ thể to lớn của chúng. Thật bất ngờ, lớp da dày của Olgir bị xuyên thủng bởi các mảnh đạn shotgun, trở thành một cái tổ ong với lỗ đạn đục khoét trên cơ thể.

Từng phát đạn nổ ra, với mỗi con Olgir cứ thế ngã xuống trong sự bàng hoàng của tôi.

"Làm thế nào mà..."

Do khẩu shotgun đó ư?

Vậy ra đó là lý do ông ấy kéo lũ Olgir lại gần, và chỉ tập trung hạ những con quái khác.



Bất chợt nhận ra ý đồ của người đàn ông. Tôi liền hỗ trợ hỏa lực, cố gắng tiêu diệt lũ quái phía sau, trong khi những con Olgir đang bị khẩu shotgun găm đạn vào người.

Các con quái khác rất nhanh đã tiếp cận được. Tuy nhiên, chúng cũng nằm xuống rất nhanh, y như cái cách mà chúng phi tới vậy...

Ông ấy bỗng rút ra một thanh kiếm được giấu sau lớp áo choàng, rồi dùng nó chém đôi cơ thể con quái.

Lưỡi gươm đó kết liễu từng con một. Một con, hai con, ba con... Lần lượt chúng bị lưỡi gươm kia chém làm đôi.

Khi đám quái này bị diệt gọn, và chỉ còn những con chịu tác động của quả lựu đạn. Người đàn ông đó ra hiệu cho tôi tới gần.

Ông nhìn tôi với đôi mắt nâu hạt dẻ, và một gương mặt già dặn được tô điểm bằng các vết sẹo cùng nếp nhăn.

"Cậu bé, cháu ổn chứ? Có b·ị t·hương ở đâu không?"

Tôi sững sờ nhìn ông ấy, người mà nãy giờ đang nói chuyện bằng ngôn ngữ quốc tế. Đôi tai tôi vang vảng tiếng ù tai do âm thanh của súng, khiến tôi khó lòng nghe rõ và trả lời lại.

Tại sao một người nước ngoài lại ở đây? Và tại sao một người lớn tuổi như ông ấy lại làm sát quái nhân?

"Nhóc hiểu được ngôn ngữ quốc tế không? Xin lỗi, ta không biết tiếng Việt."

"Dạ, vâng... Cháu có b·ị t·hương ở hai cánh tay."

Tất nhiên là tôi hiểu ông ấy nói gì rồi, nếu không thì tôi đã không làm theo những gì được bảo.

Người đàn ông lấy ra hai chiếc ông tiêm y tế, rồi đưa nó cho tôi.

"Dùng tạm nó đi, có thể không chữa khỏi hoàn toàn nhưng chí ít cũng tạm thời hồi phục cho đến khi gặp bác sĩ."

"Dạ vâng, cháu cảm ơn..."

Hai chiếc ống tiêm này giống với cái mà tôi dùng trong lều. Tôi liền nhận lấy nó và tiêm vào hai cánh tay của mình.

"Nhân tiện, ngoài nhóc ra có ai còn sống không?"

"Cháu không chắc. Khi cháu tới thì mọi thứ đã như thế này rồi."

"Vậy à..."

Bỗng chốc, tôi chuyển sự chú ý sang đám bọ và lũ rết khổng lồ. Chúng đang dần trở về trạng thái bình thường sau khi chịu ảnh hưởng của quả lựu đạn.

Ngay lập tức, tôi thủ sẵn khẩu AK-47 trên tay. Dù biết rằng nó vô tác dụng với lũ bọ khổng lồ.

"Đủ rồi, chúng ta rút lui. Hiệu quả của bom sóng vẫn còn, lũ quái không thể đuổi theo ngay được. Ngược lại, kích động lũ quái sẽ chỉ khiến chúng nổi điên lên mà thôi."



"Hiểu rồi ạ."

Đằng nào thì tôi cũng không định chiến đấu với lũ bọ. Khi mà cơ thể tôi đã quá mệt mỏi để làm điều đó, và những viên đạn từ khẩu súng cũng không thể g·iết được chúng.

Hai chúng tôi di chuyển thật nhanh ra khỏi đây. Tôi theo sau người đàn ông tới nơi s·ơ t·án.

Đi qua những cái xác nằm la liệt trên mặt đất, tia nắng chiếu xuống vũng máu phản chiếu một bầu trời đỏ rực trong đó. Tôi đưa mắt đi, cố gắng phớt lờ những tử thi dưới chân và cứ thế bước tiếp.

Bỗng chốc, người đàn ông nhìn vào khẩu AK-47 mà tôi đang đeo sau lưng, và chiếc bao đựng đạn mà tôi mang trên người.

"Nhận tiện, nhóc là sát quái nhân hay dân thường?"

"... Là dân thường ạ."

Có lẽ ông ấy đã lầm tưởng tôi là sát quái nhân, khi thấy tôi chiến đấu và khẩu súng mà tôi mang trên người.

"Ta không có vấn đề gì nếu nhóc định cầm khẩu súng đó. Nhưng khi đến nơi s·ơ t·án, hãy nhớ đưa nó cho nhân viên hiệp hội hoặc người trong q·uân đ·ội, đồng thời giải thích với họ rằng nhóc lấy nó ở đâu."

"Vâng, cháu sẽ làm."

Cuộc đối thoại kết thúc, chỉ còn lại sự tĩnh lặng bao trùm lấy bầu không khí.

Chúng tôi dần di chuyển ra khỏi phân khu 4, khi mà sự xuất hiện của sát quái nhân ngày càng nhiều hơn.

Phía trước mặt bỗng xuất hiện một đoàn xe quân sự. Họ dừng lại ngay khi thấy chúng tôi, một nữ sát quái nhân xuống nói chuyện với người đàn ông bên cạnh tôi.

Trong lúc họ nói chuyện, tôi đã giao lại khẩu AK-47. Tuy nhiên, lại lưỡng lự khi giao khẩu súng ngắn ra.

Đó là khẩu súng của anh chàng sát quái nhân đưa tôi... Liệu tôi còn cơ hội trả lại khẩu súng này không? Liệu anh ta có còn sống hay không?

Sau một hồi ngẫm nghĩ, tôi quyết định giữ lại khẩu súng ngắn, để phòng trường hợp cần thiết trong tương lai.

"Được rồi, chúng tôi sẽ đưa thằng nhóc về bằng xe quân dụng, cảm ơn ông rất nhiều."

Cô ấy nói với ông bằng ngôn ngữ quốc tế. Từ những gì nghe được, có vẻ như tôi sẽ được họ đưa về.

Vậy còn người đàn ông kia?

"Ông có chắc không? Chúng tôi có thể đưa ông về bằng xe quân dụng."

"Tôi vậy là ổn rồi, hãy lo cho thằng nhóc."

Người đàn ông đó mỉm cười trên môi, rồi từ từ bước đi. Chiếc áo choàng bay phất phới trong gió, cùng tia nắng rọi xuống cơ thể mang sắc trắng của ông ấy.

Tôi dõi theo hình bóng đó, khi người đàn ông bước đi ngày càng xa, đến khi rời khỏi tầm mắt. Rồi tôi chợt nhớ ra một điều...

"Lẽ ra mình nên hỏi tên ông ấy."