Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sức Mạnh Đế Vương

Chương 12. Hồi chuông cảnh báo




Chương 12. Hồi chuông cảnh báo

“Tôi sẽ cứu lấy thế giới này.”

Dù đã nói thế, nhưng tôi vẫn không biết nên làm gì bây giờ. Đã hai ngày trôi qua kể từ t·hảm h·ọa đó. Hiện tôi đang ở khu tập trung, xem thời sự với cái điện thoại trên tay.

[Hiện tượng này xuất hiện trên toàn thế giới!

Ánh hào quang kì lạ hiện lên bầu trời, mang theo một luồng năng lượng chiếu xuống mặt đất. Ngay sau đó những con quái vật đáng lẽ chỉ có ở trong những cánh cổng không gian, bỗng bất thình lình xuất hiện tàn sát mọi sinh vật sống, phá hủy những thứ chúng nhìn thấy...]

Ra vậy, Hà Giang không phải nơi duy nhất gánh chịu t·hảm h·ọa. Hiện tượng này xuất hiện không chỉ ở Việt Nam, mà còn ở rất nhiều quốc gia khác trên thế giới.

Hết cánh cổng không gian, giờ lại đến t·hảm h·ọa này. Đây mới chỉ là khởi đầu thôi ư? Liệu trong tương lai nhân loại sẽ phải đối mặt với cái gì nữa đây.

[Hiện các nhà khoa học cùng với Hiệp Hội Sát Quái Nhân đang điều tra, nghiên cứu thêm về hiện tượng này...]

Xem xong thời sự, tôi đứng dậy khỏi chỗ mình vừa ngồi. Ra khỏi lều và đi dạo quanh đây thông thoáng đầu óc.

Với lượng thông tin ít ỏi mà mình có được, tất cả những gì tôi biết là trong tương lai thế giới sẽ gặp nguy hiểm. Tôi không biết nguy hiểm đó là gì, hay những kẻ đã t·ấn c·ông chúng tôi trong tương lai là ai... Cứu thế giới này khỏi cái gì chứ? Và làm cách nào để cứu thì họ lại không nói.

Chẳng lẽ cứ nói toẹt ra cho mọi người biết, rồi họ sẽ nghĩ tôi là một thằng thần kinh, sau đó nhốt tôi vào trại tâm thần mất.

Tôi biết trước được tương lai thế giới, nhưng tương lai của tôi nó lại mịt mù không lối đi.

Tại sao họ không gửi hết toàn bộ ký ức thay vì một đoạn nhỉ? Do hạn chế của thứ thuốc đó hay gì?

Mà khoan đã! Nếu điều đó xảy ra, liệu tôi hiện tại có còn là chính mình không?

Tôi bắt đầu cảm thấy rùng mình khi nghĩ về điều đó, tốt nhất là nên quên nó đi thì hơn.

Trước tiên, ít nhất tôi còn nhớ được những người mà mình đã gặp trong ký ức đó. Tôi sẽ cố gắng để gặp lại họ lần nữa.



Tôi vừa đi, vừa suy nghĩ với đống giả thuyết được đặt ra trong đầu.

"Kia là..."

Một chiếc xe chở xác bỗng đi ngang qua tôi rồi tới khu tử thi. Họ đang thu thập t·hi t·hể của các n·ạn n·hân trong t·hảm h·ọa, sau đó trở những cái xác đó về đây.

Không biết họ đã t·ìm t·hấy t·hi t·hể của bố và ông bà nội chưa? Mà quan tâm làm gì, có biết cũng chẳng có tác dụng gì.

Bố và ông bà nội đ·ã c·hết rồi, khóc lóc chỉ tổ vô ích. Bây giờ chẳng lẽ tôi phải ngồi ngắm xác họ?

Tôi định ra khỏi đây nhưng rồi chững lại. Cái cảm giác day dứt dằn vặt mỗi khi định nhấc chân ra khỏi đây, khiến tôi không đi nổi một bước.

... Nhưng dù gì họ cũng là gia đình tôi. Tôi đã không thể làm gì cho gia đình khi họ còn sống. Vậy chí ít khi họ c·hết đi, tôi cũng phải thể hiện lòng thành kính với chính những người đã nuôi nấng mình.

Thế rồi, sau một hồi lưỡng lự. Tôi quyết định gặp họ lần cuối cùng, dù cho bây giờ họ chỉ là những cái xác vô hồn.

Khi tôi tới khu tử thi, một người phụ nữ mặc áo đoàn viên thanh niên tiến tới bắt chuyện.

"Cháu đến đây để tìm di hài người thân à?"

"Vâng, đúng rồi ạ."

Sau đó, cô ấy bắt đầu hướng dẫn cách để tìm được di hài người thân.

"Hãy đưa thẻ cá nhân của cháu vào con robot này, nó sẽ dẫn cháu tới chỗ người thân, miễn là họ có cùng ADN với cháu. Còn nếu không, cháu sẽ phải miêu tả ngoại hình người mà cháu cần tìm, tuy nhiên việc tìm t·hi t·hể khớp với những gì được miêu tả sẽ hơi tốn thời gian một chút."

Tôi đang hoài nghi với những gì người phụ nữ này nói, liệu con robot đó có cuỗm luôn cái thẻ của tôi đi hay không? Dù có chức năng bảo mật cực tốt, nhưng không có nghĩa là họ không thể hack được cái thẻ này.

Không chắc người phụ nữ này có nói thật không, hay chỉ đang đứng đây l·ừa đ·ảo.



Hoặc tôi có thể cung cấp thông tin về ngoại hình. Tuy nhiên việc tìm kiếm sẽ hơi tốn thời gian, và tốn cả công sức.

Lưỡng lự một lúc, tôi quyết định thử tin người lần này. Lấy chiếc thẻ cá nhân của mình ra và đưa nó vào con robot phục vụ. Ngoài lưu trữ tiền nó còn chứa các thông tin cá nhân, trong đó có cả ADN của tôi.

Làm ơn, đừng có cuỗm cái thẻ của tao đi mà!

Con robot bắt đầu di chuyển từ từ về phía các t·hi t·hể, tôi liền đi theo ngay sau nó.

Đi qua một loạt t·hi t·hể n·gười đ·ã k·huất, những cái xác được xếp theo hàng đặt ở hai bên đường, bên trên có trùm tấm vải màu trắng. Chúng cứ thế được khiêng tới chất đống tại khu tử thi, số lượng nhiều chán chẳng muốn đếm.

Không biết những người từng học chung với tôi có trong đống xác kia không? Mà kệ đi... Tôi và họ giờ chẳng liên quan gì tới nhau nữa, không nhất thiết phải quan tâm đến chính những từng người xa lánh, cô lập mình.

Rất uy tín, con robot dừng lại trước hai t·hi t·hể đ·ược đặt gần nhau, rồi nhả lại chiếc thẻ cá nhân cho tôi.

Đây là bố và ông bà nội sao? Nhưng sao chỉ có hai t·hi t·hể? Giống như bao t·hi t·hể khác, chúng được trùm vải trắng lên trên. Do vậy, tôi không thể nhìn thấy cái xác nằm dưới tấm vải đó.

Sau khi nhìn chằm chằm vào hai cái xác một lúc, tôi hít một hơi thật sâu rồi tiến tới kéo tấm vải trắng kia xuống.

Tim tôi đập thình thịch, thời gian như chậm lại từng giây một. Lúc này, hình ảnh ông nội bỗng hiện lên... Máu chảy dài từ đầu xuống, miệng há ra cùng đôi mắt mở to, không chút biểu cảm trên khuôn mặt ông. Tiếp sau là bố đang tới gần tôi với từng bước chân khệnh khạng, cùng máu chảy dài trên cơ thể, rồi sau đó ôm chầm lấy tôi với cơ thể nặng trĩu.

Mọi cảnh tượng trước đó tan biến dần. Xuất hiện trước mắt tôi bây giờ là gương mặt vô hồn không sức sống, cùng làn da nhợt nhạt của n·gười c·hết.

Tôi giật mình thả tấm vải trắng kia ra rồi lập tức lùi lại phía sau, đưa tay lên mồm cố gắng để không nôn sạch những thứ mình đã ăn.

... Đó đúng là bố và ông nội, còn bà nội chắc do nằm quá sâu trong lãnh thổ quái vật nên không thu hồi được t·hi t·hể.

Đứng nhìn xác hai người họ, nhưng tôi không buồn mà cũng chẳng vui, chỉ có cảm giác được giải thoát... Một cảm giác tự do.

Tại sao chứ? Tôi không hiểu nổi chính bản thân mình đang nghĩ cái quái gì trong đầu nữa.



Tôi bắt đầu rời khỏi đây, cố gắng trút bỏ cảm giác này ra khỏi mình.

Các t·hi t·hể ở đây sẽ được nhà nước an táng, hoặc cũng có thể tự mình an táng cho người thân.

Tôi nghĩ mình sẽ để nhà nước lo việc này, miễn sau này đến thăm mộ họ thì không vấn đề.

Trên đường về khu tập trung, tôi lấy điện thoại của mình ra. Hiển thị trên đó, là cả đống thông báo cùng cuộc gọi nhỡ của bà ngoại và mẹ.

Khu tập trung được chia thành nhiều phân khu khác nhau, bà ngoại chắc có lẽ đang ở phân khu khác hoặc nhà họ hàng. hiện tôi đang ở phân khu 4.

Tôi tắt luôn điện thoại của mình đi, với mong muốn họ đừng liên lạc thêm một lần nào nữa.

Không phải tôi ghét nhà ngoại, mà là vì sau tất cả những gì mẹ làm, tôi không còn tư cách gì mà sống chung với họ nữa.

Nhà ngoại có thể tha thứ cho mẹ, đón nhận hai mẹ con tôi. Nhưng tôi thì không! Không bao giờ tha thứ cho người phụ nữ đó. Những gì mà ông ngoại đã nói... Tôi sẽ không bao giờ quên những lời đó.

Có lẽ tôi sẽ phải tính xem mình nên làm gì trong tương lai.

"Tú ú Tú ú Tú ú...!"

Bỗng tiếng còi từ đâu bất chợt vang lên khiến tôi thót tim. Một tiếng "Tú" dài dằng dặc kêu vang ngút trời.

"Lại cái gì nữa?"

Chắc không có gì đâu nhỉ? Có thể là diễn tập hoặc một sự cố gì đó... Mong là vậy.

Trước tiên thì cứ về khu tập trung đi đã, rồi sau đó nắm bắt tình hình. Chí ít tôi cũng phải hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

"Thông báo với toàn thể nhân dân!..."

Thế rồi... Một thông báo phát ra, khiến tôi sững người trong chốc lát.

"Hãy mau di tản khỏi phân khu 4 và phân khu 7, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên hiệp hội và đoàn viên thanh niên.

Các cấp lãnh đạo huy động q·uân đ·ội nhân dân, hiệp lực cùng lực lượng sát quái nhân. Sẵn sàng cho mọi tình huống có thể sảy ra!"