Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??

Chương 104: Ta có bảo bảo a




Thời gian như thoi đưa thấm thoát đã đến tháng 9. Là 6 tháng sau từ khi Lăng Xuyên bị ngáo.

Lăng Xuyên vẫn ngơ ngơ như vậy, Tần Thiên không biết đã tung ra bao nhiêu cách có thể đưa y trở lại bình thường nhưng đều vô dụng.

Từng ngày, từng tuần, từng tháng trôi qua. Không hôm nào là Tần Thiên không bị ăn chửi một trận từ người phụ nữ đầu dây bên kia. Mắng nhiều nhất là :

- Ngu dốt !

- Thiểu năng !

- Ăn hại !

- Phế vật !

- Đồ đần !

- Đầu anh đúng là nước đổ đầu vịt !

- Anh quay về đây học lại ngay hết cho tôi !! Rốt cuộc là bao nhiêu năm qua anh học cái đếch gì thế hả ?? Hả ??

-…!!!

Làm cho Tần Thiên lúc nào cũng mang bộ dạng như bị tiêu chảy, mặt thâm như đít nồi. Uể uể oải oải lật từng mảnh vụn trí nhớ trong đầu.

- Hài, làm gì có ai hiểu được nỗi khổ của tôi cơ chứ ! Tai sắp bị hét cho thủng màng nhĩ rồi.

Lúc này một người bưng đồ ăn đi vào, thấy y mệt mỏi nằm dài trên bàn thì đi tới đặt khay đồ ăn xuống bên cạnh.

- Mệt ? __ Lang Đản hỏi

- Ừ, mệt lắm !

- Ăn chút gì đi !

- Không đói !

Từ mấy tháng trước Lang Đản đã tìm tới đây, mấy hôm đầu thì lạnh lùng, giận giữ trừng phạt y đủ kiểu, nhưng qua một thời gian lại hòa hoãn, trở nên dịu dàng với y như thường ngày.

- Sao phải cứu y ? Để như vậy rất tốt !

- Tốt cái đầu huynh chứ đấy mà tốt ! Nếu không phải y còn mang xứ mệnh trong người thì ta đâu phải lãng phí thời gian như vậy cơ chứ. Hừ !

Tần Thiên tức giận, cơ bản là các người không có hiểu được không.

- Xứ mệnh ? __ Lang Đản chắt lọc ra thứ quan trọng nhất trong câu nói.

- Huynh đừng hỏi a ! Phiền chết ta rồi !

- Theo như ta biết, y không thích hài tử đó ! Cứ như vậy rất tốt, không biết gì càng tốt hơn !

Lang Đản rũ mắt, sới cho y bát cơm đặt lên trước mặt y, gắp thức ăn bào bát cho y luôn.

Tần Thiên tặc lưỡi, chu đáo ghê a !

- Huynh nói đúng, nhưng… không khôi phục lại được thì cả hài tử và y đều mất ! Trong tình trạng không biết gì về tình trạng cơ thể của mình thì y không thể bảo vệ chính mình. Cứ ngơ ngác như vậy cực kì nguy hiểm. Ta không thể đảm bảo Cơ Hàn đó có thể 24/24 bảo vệ y.

Đang nói thì từ bên ngoài một trận gió thổi tới, vạt áo đen tuyền lướt qua. Tần Thiên cảm giác không ổn, cổ bị túm lấy kéo đến trước một gương mặt u ám mang vài phần độc.

- Ngươi vừa nói cái gì ? Ngươi biết cái gì ? Mau nói !

Cơ Hàn từ đâu xuất hiện, cả người mang cường thế của tu sĩ đại thừa.

- Ngươi buông…

Lời còn chưa dứt, cổ tay đang nắm cổ áo y bị một bàn tay khác nắm lấy. Lang Đản đứng giữa ba người, lạnh lùng nhìn gương mặt Cơ Hàn. Giọng nói có phần lành lạnh,

- Buông y ra !

- Hừ… Tần Thiên ngươi tốt nhất nên nói cho trẫm biết, nếu không đừng trách trẫm không niệm tình.

Cơ Hàn buông tay ra, lùi ra sau vài bước sau đó, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người Tần Thiên.

- Ta sẽ nói, nhưng có một điều kiện !

Tần Thiên mặc cả, dù sao bây giờ cũng không thể nói, thôi thì kéo dài thời gian được ngày nào hay ngày nấy.

- Nói !

- Ngươi trước hết giúp ta đem y trở lại như xưa đi. Ta đảm bảo y sẽ không làm gì hài tử nữa đâu ! Điều mà ta phải nói cần y biết để y chuẩn bị tinh thần. Sau khi y trở lại bình thường rồi hẵng đến tìm ta.

Cơ Hàn nhăn mày, này mà cũng gọi là điều kiện. Hoang đường.

- Không chấp nhận ư, không sao ! Cho dù ngươi có ép chết ta ta cũng không nói.

Lang Đản tiện thể đứng chắn trước mặt y tỏ vẻ phải bảo vệ đến cùng.

Cơ Hàn nhướng mày, không biết suy nghĩ cái gì. Phất tay áo quay lưng bỏ đi. Vừa đi vừa vứt một câu.

- Ngươi nhớ đấy ! Trẫm đợi câu trả lời của ngươi !



Lăng Xuyên đang ngồi trên giường chơi mấy đồ chơi gỗ mà ‘’ người xấu ‘’ mang tới.

Mặc dù đã qua lâu như vậy nhưng y vẫn cực kì phản cảm với Cơ Hàn. Không chỉ vậy, tuy hắn tốt với y thật, nhưng cứ hễ đến tối là lại đòi ‘’ chơi ‘’ với y. Mỗi lần chơi xong là đau hết cả người. Au…lại còn phải lột hết đồ. Thế giới người lớn sao mà phức tạp ghia ?

Lại còn cái bụng của y ngày càng to ra là sao ? Hay bị u ác tính nhỉ ? Nghe bảo nếu bị u ác tính thì sẽ chết. Sợ ghia !

Lăng Xuyên xoa xoa cái bụng tròn tròn, môi bĩu lại, mặt ủ rũ ỉu xìu. Cơ Hàn đi vào thấy trạng thái tinh thần của y tụt dốc, thấy gương mặt y buồn buồn thì vội đi qua.

- Xuyên nhi, sao vậy ?

Lăng Xuyên vẫn duy trì trạng thái xoa bụng, mắt nhìn xuống bụng. Cơ Hàn nhìn thấy thì cũng dơ tay ra sờ sờ. Hắn có thể cảm nhận được, thai nhi trong bụng hình như đang cao hứng.

Cha buồn mà con vẫn vui được, khó hiểu khó hiểu. Dù vậy hắn vẫn lên tiếng hỏi.

- Làm sao vậy ?

- Sẽ chết !

- Hả ? __ Cơ Hàn khó hiểu hỏi lại.

- Sẽ chết đó, anh hai bảo bị u ác tính sẽ chết. Ta không còn sống đuọc bao lâu nữa !

Mặc dù Cơ Hàn méo hiểu cái gì, biết là y đã hiểu lầm nên đành ăn ngay nói thật.

- Không phải, trong đây là một hài tử !

- Hài tử ? __ Lăng Xuyên kinh ngạc.

- Ừ, con của 2 chúng ta ! Xuyên nhi có ghét không !

Mặc dù biết là mình hỏi thừa, biết là y rất ghét cái thai này, nhưng vẫn muốn nghr câu trả lời của y khi ở một tính cách khác.

- Là hài tử… là con…2 ta ?? __ Y trầm ngâm giây lát, sau đó lắc đầu ngây thơ nói.

- Không ghét nha ! Bảo bảo là để yêu thương mà !

- Thật ư ? __ Cơ Hàn như nghe gió, khó tin mà hỏi lại.

- Ừ ! __ Lăng Xuyên nghiêng đầu ngốc trả lời. Không biết vì sao mình nói rõ thế mà người ta không nghe thấy.

- Ha ha ha… Xuyên nhi à, sư tôn của ta a ! Sao ngươi có thể đáng yêu như vậy cơ chứ!

Cơ Hàn vui mừng, cực kì vui. Y đã chấp nhận con của hắn và y khiến hắn rất vui. Mặc kệ đây là tính cách khác, nhưng chỉ cần là y nói thì hắn đều chấp nhận được.

‘’ A…’’ Cơ Hàn ôm y đè xuống giường, linh hoạt cởi sạch đồ của y ra, tiến quân thần tốc.

- A… không chơi, không muốn chơi, đau lắm… hức…

- Ta sẽ thật nhẹ nhàng mà, lần này đảm bảo Xuyên nhi sẽ cực kì thích.

- Không… a a … a …

Tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, tiếng thở dốc hồ hồ của nam nhân, tiếng giao hợp tùy tiện vang lên trong căn phòng ngày càng vang dội. Cho đến hoàng hôn mới chịu dừng lại.