Cơ Hàn xử lí một đống tấu chương trên bàn, dở cuộn nào ra là mày lại càng nhăn lại, mặt càng lúc càng khó coi.
Các triều thần mọi lần đều rất an phận, cho dù có tấu chương gửi lên thì cũng chỉ là mấy việc lặt vặt không cần nhắc đến.
Nhưng mấy ngày nay có điểm khác lạ. Tại vùng phụ cận phía Nam Thánh quốc xảy ra hạn hán, vụ mùa đều khô héo hết, dân chúng có tiền cũng không mua được lương thực, thiếu nước cùng thiếu lương thực khiến rất nhiều người chết.
Không chỉ như vậy, phí Bắc xảy ra lũ lụt nghiêm trọng. Làng mạc đường phố đều chìm ngập trong nước, mưa không ngớt được ngày nào, nhiều người chết cùng mất tích. Phía Đông là biển, sóng thần cũng dâng lên càn quét hết làng ngư dân quanh bờ biển.
Phía Tây lại là bão cát, nơi này là vùng sa mạc rộng lớn, phía bên kia sa mạc chính là lãnh địa của Ma tộc. Có người nghi ngờ bão cát là do Ma tộc gây ra.
Thánh quốc luôn được bao bọc trong một khu địa hình thuận lợi kèm khó khăn. Tuy nhiên, từ thời lập quốc tới nay, chưa từng có bất cứ điều gì xảy ra gây bất lợi cho Thánh quốc. Nhìn người dân giàu có xung túc là cũng đủ hiểu họ có cuộc sống thoải mái cỡ nào. Bây giờ nhiều thiên tai ập đến cùng một lúc như vậy dẫn đến vài tín đồ mê tín không ngồi yên được.
Một người trong số họ lên tiếng, nói tai họa ập đến là vua không phải con của thiên. Trái lệnh thiên mới khiến cho dân chúng lầm than như vậy.
Tất cả mũi nhọn đều chĩa vào vị vua đang ngồi trên ngai vàng kia - Cơ Huyền Lan.
Đã thế lại còn lấy hoàng hậu là một nam nhân, làm trái di huấn của tổ tiên lập quốc. Hoàng đế chỉ muốn theo sở thíc của mình mà không quan tâm dân tâm như vậy là không thể giữ lại.
Nhiều nơi có người đứng đầu, kêu gọi những người dân gặp nạn hợp thành một đội quân muốn lật đổ ngôi vua, ép hoàng đế thoái vị.
Các triều thần thì gió triều nào theo triều đó. Ăn không ngồi rồi quen rồi nhàm chán mãi cũng không tốt, muốn tìm một thú vui tiêu khiển. Hiện tại nộp tấu chương nhắm tới hoàng đế chính là thú vui, nhưng họ không dám thực sự nhắm vào cái vị vừa đáng sợ lại còn mạnh đó. Chỉ đành nhằm vào vị trong hậu cung kia - nam hoàng hậu.
Tất cả tấu chương chủ yếu đều nhằm vào Lăng Xuyên, muốn Cơ Hàn phế nam hoàng hậu, phải đi theo đúng di huấn mà tổ tiên bao đời nay thực hiện.
Là nam nhân thì không thể cho ra đời sau của hoàng tộc được. Tất cả đều muốn Cơ Hàn hòa ly, lấy một hoàng hậu khác có thể sản xuất ra đời con cháu.
Hay có người nói hay như vầy này, hắn nói ‘’ Lấy nam nhân đã làm trái với ý trời, lại còn là quốc mẫu của một quốc gia lớn. Đương nhiên thiên đạo không đồng ý, muốn giáng thiên tai xuống để trừng phạt.
Thỉnh mong hoàng thượng đi theo đúng con đường mà tổ tiên đã lập ra, trả lại cho Thánh quốc một quốc mẫu chính thống ! ‘’
Nói vậy thì ai mà chấp nhận nổi, lại còn là chính Cơ Hàn đọc từng câu từng chữ. Hắn tức giận, rất là tức giận. Ném cuộn tấu chương xuống đất làm nó rách thành mấy mảnh. Khí lạnh tản ra, ma khí như hung thần ác sát mà lao ra bốn phía.
- Giỏi, giỏi lắm ! Trẫm hình như quá nhân từ rồi nên muốn lên đầu trẫm ngồi đúng không ?!
Cơ Hàn nghiến răng nghiến lợi, mắt đỏ ngầu lưu chuyển.
- Trẫm lấy người trẫm thích thì liên quan gì đến bọn chúng. Ăn đồ của trẫm, uống đồ của trẫm, tiêu tiền của trẫm, làm việc cho trẫm mà cũng dám lắm mồm như vậy. Đúng là chán sống mà.
- Hay cho một đám a dua nhau, không dùng vũ lực với chúng thì hời cho chúng quá rồi.
Mao công công nhận thấy nguy hiểm, vội run bần bật quỳ xuống.
- Bệ Hạ, có gì từ từ tính, người không thể lỗ mãng như vậy được !
- Câm miệng ! Đến cả ngươi cũng muốn khuyên trẫm ! Các người đều cùng một giuộc có phải không ! Hay lắm, Mao Trạch công công cao quý như vậy, không cần quỳ gối trước người trẫm đâu.
Cơ Hàn cười khinh bỉ, đứng dậy phất tay áo bỏ đi. Trước khi đi còn không quên hủy hết 1 đống tấu chương trên bàn thành tro bụi.
Mao Trạch công công muốt mồ hôi, đưa tay áo lên trán lau lau. Khi người kia nổi giận thật đúng là có thể gϊếŧ chết người, lão không dám đứng dậy. Cứ như vậy mà quỳ gối ở đó.
Cơ Hàn tức giận trờ lại Dưỡng tâm điện. Bây giờ hắn đã chuyển tới đây, đem theo cả y tới nữa. Vào phòng đóng cửa lại, đi vào trong nhìn thấy người đang ngủ trên long sàng thì tâm tình của hắn mới dần dần tốt lên.
Cởϊ áσ bào, cởi giày, cởi mũ miện ra, hắn leo lên giường ôm lấy người kia.
Lăng Xuyên bị động tỉnh lại, mắt mơ màng dần dần nhìn rõ là ai, y giật mình muốn thoát ra khỏi vòng tay kia nhưng hắn ôm rất chặt, chỉ có thể sợ hãi nhìn ‘’ người xấu ‘’ đã quay về.
- Xuyên nhi, bảo bối, đừng sợ ta như vậy có được không ? Ta tủi thân lắm đó !
Cơ Hàn gặm gặm tai y, thì thầm to nhỏ.
‘’ Ưm…’’ rái tai bị hơi nóng cùng ướŧ áŧ liếʍ ɭáρ, y rên một tiếng. Cơ Hàn mắt tối sầm lại vùng dậy nằm đè lên người y. Mặc kệ người ta bây giờ mới là đứa trẻ 5 tuổi, hắn cần được thỏa mãn.
- Xuyên nhi a, lâu rồi chúng ta không làm rồi ! Muốn không ?
Hỏi một câu như vậy mới người bình thường thì họ còn hiểu, nhưng với người tâm trí 5 tuổi chả hiểu cái gì thì chịu. Lăng Xuyên ngơ ngác chả biết ‘’ người xấu ‘’ đang nói cái gì.
- Muốn cái gì ??
- Là một trò chơi, chơi rồi Xuyên nhi sẽ biết thôi !
Cơ Hàn tà mị cong miệng, cúi xuống phủ vào môi y, liếʍ ɭáρ hết mật ngọt lâu rồi chưa nếm, thỏa mãn ham mê lâu ngày chưa được thỏa mãn.
Lột sạch đồ của y ra, y có phản kháng nhưng làm sao đọ sức với hắn được.
Cơ Hàn nhìn một cục thịt xuất hiện trên bụng y thì càng mừng rỡ. Đây là bảo bảo của hắn và y. Nhưng sao bé thế nhở ? Chưa lớn ư, thôi thì cứ đợi.
Một lúc sau căn phòng truyền đầy tiếng hoan ái ái muội…
!:!:?"!!"(!(!(!"!"!!"!"::!!!:!