Bảy ngày sau, Phượng Nghi cung.
Cửa phòng được mở ra, một đôi dày đen bước vào kéo theo đó là vạt áo màu đen thêu viền vàng.
Cơ Hàn vừa mới thượng triều về, không về Dưỡng Tâm điện xử lí tấu chương mà về Phượng Nghi cung, dù sao hắn cũng đã chuyển hết tấu chương tới đây rồi.
Từ hôm sảy ra chuyện, hắn không cho bất kì ai vào hầu hạ y nữa, để tránh y mà điên lên là đập người như chơi.
Cơ Hàn đảm nhận hết công việc hầu hạ Lăng Xuyên, mặc dù mỗi lần là một hai đợt cào cấu, mắng chửi nhưng hắn cũng không có oán than gì. Họa do mình gây ra, tự mình gánh mà thôi.
Cơ Hàn đi đến bên giường, lên tiếng :
- Xuyên nhi, ăn cơm thôi !
- …!!
Đối phương không một tiếng động, Cơ Hàn nhìn một cục co ro trong góc, dùng ánh mắt sợ hãi, thù hận, hoang mang nhìn mình. Hắn thở dài thườn thượt.
Từ hôm y tỉnh lại cũng được vài ngày nhưng tình trạng sau khi tỉnh lại không mấy khả quan cho lắm. Y cứ như không nhận ra hắn là ai, chỉ biết hắn là người đã khiến y bị gãy chân gãy tay, là người dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mà nhìn y, dùng những lời lẽ điên cuồng đâm sâu làm y đau.
Cơ Hàn ngồi xuống giường, để khay đồ ăn bên cái bàn nhỏ cạnh giường. Dơ tay muốn lôi y ra thì lại bị rống.
- Đừng chạm vào ta, đừng chạm vào ta !!! Ngươi sẽ lại đánh ta, ngươi lại đánh ta !!!
Sau đó lại ôm đầu khóc thút thít
- Hức… đừng đánh ta mà… tiểu Hiên muốn về nhà, tiểu Hiên muốn anh hai… hức… hức…
Cơ Hàn nghe xong cũng chả biểu cảm gì, dù sao mấy hôm nay hắn cũng đã nghe quen rồi.
Hiện tại cơ thể của Lăng Xuyên đã lành lặn trở lại, nhưng tâm trí thì không như vậy. Y chỉ như một đứa trẻ bị ám ảnh bởi một sự việc nào đó mà suốt ngày trốn tránh, sợ hãi, chỉ muốn giảm thiểu chỉ số tồn tại của mình. Mà người gây ra sự việc khiến y trở nên như vậy lại chính là hắn.
Tiểu Hiên là ai hắn không biết, nhưng từ giọng điệu thì chắc chính là tên của y, cơ mà hắn chưa nghe bao giờ, sau này nếu có cơ hội sẽ hỏi lại.
- Xuyên nhi ngoan nào, muốn về nhà thì mau ăn cơm a !
Cơ Hàn mỉm cười dịu dàng, ôn hòa, lời nói ra là để dỗ dành trẻ con.
- Hức… ngươi đánh ta… đánh ta đều là kẻ xấu… kẻ xấu xa cút đi !!!
Lăng Xuyên hét lên, ném cái gối bên cạnh mình về phía Cơ Hàn, đương nhiên hắn bắt được.
Cơ Hàn thở dài, lôi từ trong giới chỉ ra một xiên kẹo hồ lô đưa lên trước mặt quơ quơ, lại bắt đầu dỗ trẻ.
- Xuyên nhi ngoan, sau này ta không đánh Xuyên nhi nữa ! Xuyên nhi ăn xong cơm thì ta cho ăn kẹo được không ?!
- Kẹo cũng không ăn, đồ người xấu cho không thể ăn ! __ Lăng Xuyên xù lông, muốn ném cái gì đó về phía hắn nhưng mò mãi chả có cái gì ném được. Y hậm hực không vui, mắt ậm ạch nước chỉ trực chảy ra, căm phẫn nhìn hắn.
Cơ Hàn cảm thấy Lăng Xuyên hiện tại đáng yêu quá chừng, biểu cảm như vậy thực hiếm thấy, cứ như kì quan rất ít khi xuất hiện, rất khó tìm thấy. Nhưng Cơ Hàn không vui tẹo nào, hắn làm y đau, làm y chết tâm, hắn mới là kẻ không xứng thấy được loại kì quan hiếm thấy này.
Lăng Xuyên hiện tại ngốc lắm, mỗi lần hắn lấy đủ mọi thứ ra dỗ dành thì y đều lay động, muốn đưa tay ra lấy nhưng lại không lấy. Mà Cơ Hàn thì có hàng vạn cách làm y phải cam tâm tình nguyện đến bên cạnh hắn, ăn cơm hắn đút, ăn đồ hắn cho, chơi đồ hắn làm.
Lăng Xuyên ghét hắn thì đã sao, hận hắn thì đã thế nào, không phải đều đã nằm trong tầm tay của hắn ư. Hắn dơ tay ra là nắm được, ôm được, khảm y vào tận trong xương tủy.
Chưa kể hai người còn có đạo lữ khế, không phải muốn giải là giải được.
Mấy ngày nay, nhìn Lăng Xuyên ngơ ngơ ngáo ngáo như vậy, hắn vậy mà lại thấy mừng thấy vui. Y muốn cự tuyệt hắn là theo bản năng gặp người lạ thì nên tránh xa, chứ không như trước kia, cố tình tránh né hắn.
Ngốc như vậy…cũng tốt.
Ngốc như vậy… thì không nói mấy lời cay đắng nữa, không chạy trốn nữa, biết nghe lời.
Nếu ngươi nuôi một con thú từ lúc nó mới sinh ra, nó sẽ coi ngươi là người thân, coi ngươi là chủ nhân mà phụng dưỡng, nghe lời ngươi, không phản bội ngươi. Coi việc ở bên cạnh ngươi là niềm vui.
Hắn cũng muốn…coi y là một hài tử mà nuôi dưỡng, để y trong tầm tay, nắm được bóp được, y sẽ không rời xa hắn đâu, y sẽ nghe lời hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn tự nhiên thấy mình quả là kẻ điên mà. Lúc bị tâm ma khống chế hắn là kẻ điên, mà lúc không bị tâm ma không chế hắn cũng là kẻ điên.
Kẻ điên và một kẻ ngốc ở cùng với nhau… hay lắm !!
-------------------------------
Tại một mật thất nào đó…
Cửa được mở ra, một vạt áo lướt qua cánh cửa đi vào bên trong. Trên giường đá, xích sắt vừa đen vừa lớn giăng xung quanh trói một người.
Người này quần áo rách rưới, nhưng nhìn kĩ chất liệu vải thì sẽ thấy chất liệu vô cùng tốt. Tóc bạc dài rối tung rối mù buông hết xuống mặt.
Nghe thấy tiếng động, người này động đậy tay một chút sau đó ngẩng mặt lên. Đó là một gương mặt đầy dấu chấm đen, nếp nhăn xếp tầng lên nhau của một ông lão, môi lão trắng bệch khô khan, nhưng đôi mắt lại vô cùng sắc bén, ranh mãnh, có vài phần độc ác. Lão cất chất giọng khản đặc già nua của mình.
- Ngươi về rồi à !
Người vừa bước vào cung kính chắp tay cúi đầu.
- Chủ thượng ! Ta đã tìm được người duy nhất mang tiên thiên ngũ linh căn rồi !
Xích sắt lay động kịch liệt, lão già được gọi chủ thượng vô cùng vui mừng.
- Tìm được rồi, tìm được rồi sao ! Ha ha ha… ta đã đợi lâu lắm rồi, cuối cùng người duy nhất mang tiên thiên ngũ linh căn cũng đã xuất hiện.
- 3000 năm rồi, ta đã phải đợi quãng thời gian dài như vậy. Ngươi… mau mang người về đây, nhất định phải mang về đây… ha ha ha… ta nhất định phải phi thăng thành tiên, thành tiên ha ha ha…
- Dạ !
Người kia nghe xong cũng không biểu cảm gì, cung kính chào một cái sau đó quay phắt đi luôn.