Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??

Chương 101: Ở đây không có internet




Cơ Hàn vừa dỗ người ngủ xong, đang chuẩn bị nằm xuống ngủ cùng thì bên ngoài có tiếng ồn ào. Vì là tu sĩ nên tai hắn rất thính, có thể nghe trọn vẹn toàn bộ tiếng động bên ngoài không sót một tẹo nào.

- Ngươi là kẻ nào, tại sao dám tự tiện xông vào hoàng cung ?

- Mau tránh ra !

- Ngươi còn dám lớn tiếng, xâm phạm vào lãnh địa của hoàng gia, có mười cái đầu cũng không đủ chém !

- Ta nói các ngươi mau tránh ra ! Còn muốn ta nói lại lần hai à !?

- Ngươi… người đâu ! Mau đến bắt tên tặc tử này cho ta !



Sau đó là tiếng dậm chân, tiếng hô hoán, tiếng binh khí vang lên ‘’ leng keng ‘’.

Cơ Hàn nhíu mày, không biết ai to gan dám xông vào cung của hắn vào ban ngày ban mặt thế này.

Nhìn người trong lòng ngủ say sưa, mắt thoáng vụt qua nét dịu dàng. Đang rón rén ngồi dậy thì cửa phòng bị đạp tung ra, sau đó là một bóng đen vụt vào.

Cơ Hàn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn. Hắn không tin với khả năng của những người ngoài kia không thể cản được người bình thường. Nhưng ‘’ người bình thường ‘’ mà hắn vừa nhìn thấy lại không bình thường chút nào.

- Tần Thiên ???

Tần Thiên thở hổn hển, mồ hôi túa ra ướt hết cả mặt. Y hỏi,

- Chuyện gì xảy ra ? Có chuyện xảy ra với y rồi đúng không ?

Cơ Hàn còn chưa hết kinh ngạc, nhưng nghe Tần Thiên nói, lúc đầu còn chưa biết y đang nói cái gì sau đó mới từ từ hiểu ra. Mắt hiện lên tia lạnh lẽo, mặt tối sầm nói.

- Không ! Y rất bình thường !

- Ngươi gạt ai ! Ngươi gạt ai cũng được chứ đừng hòng gạt ta !

Tần Thiên nổi giận, đến lúc này rồi mà hắn còn nói dối được. Y tiến lên túm lấy cổ áo Cơ Hàn hét um vào mặt hắn.

- Ngươi làm gì mà để y trở thành như vậy, ngươi có còn là con người không ?! Ngươi có biết trước kia chúng ta mất bao lâu mới chữa khỏi bệnh cho y không ? 3 năm 9 tháng đấy, suốt khoảng thời gian đó chúng ta đã phải mời tất cả các chuyên gia tâm lí trên thế giới về cứu y, suốt khoảng thời gian đó…y không được ra khỏi nhà, bị xích trong nhà như một vật nuôi.

Cơ Hàn thờ ơ không nói. Điều này càng làm cho Tần Thiên tức giận hơn.

- Ngươi cái tên khốn nạn, ngươi có biết y ghét bệnh đó cỡ nào không !

Vì người đó chết đi mà y trở nên như vậy, vì người đó mà y phải sống như một tên ngu đần không dám tin vào sự thật. Y đã cố gắng để mình không bị điên lên mà phát bệnh. Vậy mà… vậy mà khi vào tay tên này thì lại… Sau đó lại chửi thêm một câu.

- Mẹ nó, ngươi không phải người !

Cơ Hàn lúc này mới chịu lên tiếng.

- Đúng, ta không phải người ! Ngươi nói không có sai !

- Ngươi…

- Y như vậy thì đã sao, rốt cuộc thì cũng không thể rời khỏi ta ! Y như thế nào ta cũng chấp nhận được… với lại… ngươi thì có quan hệ gì tới chuyện này ?

Tần Thiên bị nói cho á khẩu, nhưng vẫn dậm chân xì khói.

- Ngươi… ngươi…ngươi được lắm, ta nói không lại ngươi ! Ta và y quan hệ gì ngươi không cần biết, nhưng bệnh của y ta phải chữa.

- Không được !

- Ngươi không cái dề, không cái đầu ngươi ? Ngươi muốn y cứ như vậy cả đời hả ? Dù sao ta cũng phải chữa, ngươi muốn ngăn cản cũng ngăn không được.

Không chữa được cũng phải chữa a, không là cô ta cho mình chết chìm trong hồ nước bọt mất… Tần Thiên nghĩ

7 ngày trước,

Khi Tần Thiên vừa rời khỏi Lục Sơn không lâu, không biết Lang Đản từ đâu xuất hiện chặn y lại. Hỏi y đi đâu, sao không dẫn hắn theo. Tần Thiên đang rất vội, y nổi khùng.

- Bố mày đi đâu chẳng lẽ đều phải báo cho mày biết à, mày là bố tao hả ! Cút mau !

Lang Đản tự nhiên bị mắng cũng tức giận đùng đùng, lôi người nhảy xuống rừng hành hạ một trận. Một trận này mất của y hai ngày trời.

- Mẹ kiếp, bố mày không rảnh chơi với mày !

Sau đó y ném ra một món pháp khí, khóa hắn lại. Đây là pháp khí cấp cao, không biết y kiếm đâu ra nhưng mà rất mạnh, khóa Lang Đản lại làm hắn trong khoảng thờ gian ngắn không thoát ra được.

Tần Thiên lê cái thân tàn tạ đi tiếp về phía trước.

Đi được 3 ngày lại có người ngăn cản.

- Đcm !!! Bố con thằng nào gọi vào giờ này ?

Sao ai cũng muốn ngăn cản y đi giải cứu thế giới vậy nha. Thật bực !

Tần Thiên lôi từ trong người ra một thứ đen xì hình chữ nhật, to bằng bàn tay, không phải là điện thoại thì là gì.

Thấy màn hình điện thoại là cái tên quen thuộc, cái dãy số không nhầm lẫn đi đâu được. Y buồn bực bấm nghe.

- Chuyện gì ?

Từ trong máy tuôn ra là chất giọng của một cô gái, chưa gì đã hét ầm lên.

[ Tần Thiên !!! Tên khốn nhà anh lăn về đây cho tôi ! Bảo anh đi chông chừng người ta, anh làm ăn thế à ? ]

Nghe cái giọng quen thuộc, Tần Thiên có chút hoài niệm nhưng bị chửi thì cũng phải chửi lại cho nó máu.

- Im miệng cho ông, cô muốn thì tới mà làm ! Mẹ kiếp ông đây đã cố ( không ) hết ( làm ) sức ( gì ) rồi, nhưng quá khứ vẫn lặp lại đấy thôi. Cô nghĩ tôi muốn thế à !

[ Anh… không… gì… gì… biết … lười… nên… đi… lười nữa ! ]

( Anh không làm gì chứ gì. Biết là anh lười rồi nên mới để cho anh đi để anh không phải lười nữa )

Bên kia truyền tới giọng nói, nhưng mà nghe không rõ, cứ ngắt quãng rồi mất giọng làm Tần Thiên không vui.

- Cô không đóng tiền mạng à ? Sao sóng yếu thế ?!

Lúc này bên kia mới rõ ràng.

[ Anh mới không đóng tiền mạng, bà đây dư tiền nhá, có mà bên anh gặp sự cố thì có ]

- Tiên sư bố mày, ở đây không có mạng, không có sóng, cũng không có internet được không. Ông đây dùng hết linh lực chuyển hóa thành sóng để nói chuyện với cô đấy… Không có tính thương người gì cả.

[ Tôi mặc kệ, Lăng Hiên bệnh trở lại rồi, anh phải cứu người ta cho bằng được nghe chưa. Không là chết với tôi ]

- Hừ, biết rồi ! Không cần phải nói !

Sau đó cúp máy.

Tần Thiên : “…”

Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp… sao việc này lại đổ lên đầu của ông cơ chứ, đùa à.

Làm sao để cứu ông đây còn méo biết, bảo ông cứ thế tay không tấc sắc mà cứu thì muốn trời muốn diệt ông à …

Vậy là hai ngày còn lại Tần Thiên vừa phải chạy tới Thánh quốc xa xôi với vận tốc nhanh nhất mà mình có, không ngủ không nghỉ. Vừa phải nhớ lại cái đống tài liệu mà lúc trước trị liệu cho Lăng Xuyên còn sót lại.

Mệt não thật sự !