Sử Thi Về Ấn Ký

Chương 58: Trận chiến nổ ra giữa làn sương đen bị nguyền rủa.




Chương 58: Trận chiến nổ ra giữa làn sương đen bị nguyền rủa.

...Arc 2: Hành trình trao trả di vật...

-------------------------------------

Deatarh.

Một cây cầu khổng lồ có điểm bắt đầu từ phương nam, nó trải dài cho đến nơi trung tâm lục địa.

Nó được xây dựng vào 30 năm trước, là một trong những công trình kiến trúc lịch sử của vương quốc Vassia.

Kể từ khi cây cầu được hoàn thành, kinh tế của vương quốc ngày càng phát triển trong việc giao thương.

Nhưng kéo theo sự phát triển thịnh vượng đó là những hành động tàn nhẫn đến từ ngài bá tước.

Từng ngôi làng bị gạch tên khỏi bản đồ và từ đó số lượng thần dân tại phương nam dần giảm đi.

Cho đến thời điểm này, những sự kiện tồi tệ vẫn còn đang xảy ra với lục địa Vassia.

Trên cây cầu Deatarh, tại nơi trung tâm của nó có một đoàn hiệp sĩ dưới trướng của vị tử tước.

Đoàn hiệp sĩ Patrick.

Tất cả bọn họ hiện đang phải đối diện với điềm báo được cử đến từ nơi khu rừng c·hết.

“Quát!!.. Quát!!..”

Lại là tiếng kêu của lũ quạ, chúng đang tập hợp lại trên cầy cầu Deatarh để chào đón vị linh mục đen Prieved.

Làn sương mù đen dầy đặc ở xung quanh đang che phủ toàn bộ mọi thứ, chỉ để lại một khoảng trống nhỏ giữa nơi đoàn hiệp sĩ.

Đứng đối diện gần với vị linh mục đen chính là hai chàng hiệp sĩ Gavin và Keld.

Cả hai chàng hiệp sĩ đã bị vị linh mục đen lừa gạt.

Hắn ta đã giả dạng trong lớp mặt nạ người đàn ông trung niên tội nghiệp.

Chỉ vì một chút mềm lòng và lơ là, cả hai chàng hiệp sĩ đã phải trả một cái giá khá đắt.

Cánh tay phải của Gavin đã b·ị c·hém lìa khỏi cơ thể, tất cả đều là do thứ v·ũ k·hí sắc bén trên tay vị linh mục đen Prieved.

Một trong những món v·ũ k·hí có từ thời cổ thần binh khi mà thế giới vừa trải qua biến động sơ khai.

Cây thương hắc ám màu đen kèm với những đường gai đỏ c·hết chóc, hình dạng ba lưỡi sắc bén khiến cho ta liên tưởng đến một cây thánh giá.

Chiếc áo choàng đen che phủ toàn thân dần biến mất giữa hư vô, để lộ ra toàn bộ diện mạo thật sự của vị linh mục.

“P... Prieved!?.”

Chàng hiệp sĩ Keld lên tiếng với ánh mắt đầy kinh ngạc khi thấy được kẻ đứng trước mặt mình là một trong những thuộc hạ của Zora.

Phản ứng bất ngờ kèm với giọng điệu của mình, không mất thời gian để chúng ta nhận ra được rằng cả hai có quen biết với nhau.

Nhưng sự ngạc nhiên và bất ngờ đấy dần dần biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt tức giận với những đường gân nổi trên cơ thể.

Khuôn mặt tức giận đấy của chàng hiệp sĩ Keld liền khiến cho vị linh mục đen trước mắt mỉm cười thỏa mãn.

Đấy là mới là phản ứng thật sự mà vị linh mục đen muốn thấy được ở chàng hiệp sĩ Keld.

Và rồi giọng điệu ấm áp kia lại được thốt lên, nhưng nó lại được sử dụng để trêu chọc người khác:

“Ôi trời.. Khuôn mặt tức giận đấy là sao chứ, không phải cậu nên mừng vì đã lâu rồi mới gặp lại được t...

“CÂM MIỆNG LẠI NGAY CHO TA!!!.. PRIEVED!!!.”

Tức giận và lập tức lớn giọng cắt ngang những lời lẽ của vị linh mục đen.

Thanh kiếm sắt liền được rút ra khỏi vỏ bọc, lao thẳng đến nơi hắn ta một cách đầy căm phẫn.

Chàng hiệp sĩ Keld đã không chần chừ vung kiếm thật nhanh vào kẻ trước mắt mình.

“...!!!KENG!!!...”.

Nhưng thật trớ trêu thay, đường kiếm của chàng hiệp sĩ Keld đã bị chặn đứng lại một cách nhẹ nhàng.

Thanh kiếm sắt và cây thương cổ thần binh, sự v·a c·hạm giữa hai món v·ũ k·hí đã tạo nên một âm thanh lớn.

Đoàn hiệp sĩ ở phía sau liền bị thu hút, và không mất nhiều thời gian để bọn họ nhận ra được vấn đề nghiêm trọng.

Từng binh lính dưới trướng của Patrick liền bước xuống khỏi lưng ngựa, tất cả đều trong tư thế sẵn sàng để chờ đợi mệnh lệnh t·ấn c·ông từ vị đội trưởng của mình.

Trái ngược với sự chờ đợi đấy, mệnh lệnh được đưa ra chỉ là một cái giơ tay ngăn cản tất cả.

“Tất cả hãy mau chóng sơ cứu nhanh cho hiệp sĩ Gavin”

“Tuyệt đối không được t·ấn c·ông kẻ có mái tóc đen tuyền kia.”

Vị đội trưởng Patrick liền lên tiếng với hành động giơ tay ngăn cản những binh lính dưới trướng của mình.

Bọn họ đều ngơ ngác không hiểu tại sao lại ngăn cản, mệnh lệnh t·ấn c·ông lúc này là rất cần thiết vì chàng hiệp sĩ Keld và Gavin đang gặp nguy hiểm.

Nhưng mệnh lệnh đưa ra chỉ là sơ cứu cho chàng hiệp sĩ Gavin để giữ lấy mạng sống của anh ta.

Tuy nhiên mệnh lệnh vẫn phải tuân theo, vì vậy tất cả binh lính đã không chần chừ chuẩn bị những thứ cần thiết để sơ cứu chàng trai Gavin.



Nhận thấy tất cả binh lính không còn dấu hiệu t·ấn c·ông, vị đội trưởng Patrick liền bước lên phía trước.

Ông ấy đến gần với chàng hiệp sĩ Gavin.

Lúc này hiệp sĩ Gavin đang cố gắng giữ cho máu ngừng chảy từ v·ết t·hương, cánh tay phải của anh đã hoàn toàn đứt lìa khỏi cơ thể.

Nhưng tình trạng đang ngày càng tồi tệ hơn, biểu hiện choáng váng và chóng mặt rõ rệt đến đáng sợ.

“Gavin..”

“Đội trưởng Patrick!?."

Trong khi đang khó khăn, vị đội trưởng Patrick đã đến được với chỗ của chàng hiệp sĩ Gavin.

Ông ấy đặt tay lên vai chàng hiệp sĩ trẻ và lên tiếng bảo rằng:

“Hãy lui về sau đi.. Những binh lính khác sẽ sơ cứu nhanh cho cậu...”

“Nhưng mà đội trưởng, hiệp sĩ Keld đang...

Khi vị đội trưởng Patrick lên tiếng bảo Gavin rút lui về phía sau, anh ta đã muốn phản đối vì Keld vẫn còn đang chiến đấu.

Nhưng rồi Gavin cũng đã hiểu được lý do tại sao đội trưởng kêu mình rút lui.

Không phải là bỏ mặc cho Keld một mình chiến đấu với kẻ thù.

Mà là vì tình trạng của anh bây giờ không thích hợp để chiến đấu.

“Tôi hiểu rồi.. Nhờ ngài giúp đỡ cho Keld, thưa đội trưởng.”

Chàng hiệp sĩ Gavin đã rút lui về phía sau để cho những người trong đoàn sơ cứu nhanh cho cánh tay phải của mình.

Trước khi rút lui anh ta cũng không quên lên tiếng nhờ sự trợ giúp từ vị đội trưởng, quả là một con người tốt bụng biết hiểu cho người khác.

Vị đội trưởng đã có một chút ấn tượng về lòng tốt bụng của Gavin.

Nhưng giờ không có thời gian để nghĩ nhiều, bởi vì kẻ thù vẫn còn đang nhởn nhơ ở trước mắt vị đội trưởng.

“...”

Chàng hiệp sĩ Keld vẫn còn đang chiến đấu với vị linh mục đen Prieved.

Rõ ràng đây là một trận chiến thua thiệt về sức mạnh, Keld không phải đối thủ của vị linh mục đen kia.

Những đường kiếm được vung ra đều bị chặn đứng lại một cách nhẹ nhàng.

Vị linh mục đen hệt như đang trêu đùa với sự tức giận của chàng hiệp sĩ.

“Chúa ơi.. Không thể tin được.. Liệu cậu có phải là một hiệp sĩ không khi mà những đường kiếm lại dễ đoán đến vậy."

Từng lời trêu chọc được thốt ra với giọng điệu ấm áp từ vị linh mục đen, chúng khiến cho chàng hiệp sĩ càng tức giận hơn nữa.

Nhưng đến cùng.

Càng tức giận và sử dụng nhiều sức lực đến đâu đi chăng nữa, thì chàng hiệp sĩ vẫn sẽ không thể làm cho vị linh mục đen b·ị t·hương.

“Trêu đùa đến vậy đã đủ rồi.. Keld.. Ngươi không nhận thấy rằng, chính bản thân mình quá yếu kém sao?.”

“...!!KENG!!...”. -Quá nhanh để cho chàng hiệp sĩ nhìn thấy được, vị linh mục vừa mới t·ấn c·ông b·ằng cây thương kia.

Nhưng thật kỳ lạ, thay vì chém lìa đầu của chàng hiệp sĩ để kết thúc trận đấu nhanh chóng, hắn ta lại t·ấn c·ông vào thanh kiếm sắt.

Lý do chính là vì bản chất thật sự của vị linh mục, hắn muốn nhìn thấy vẻ tuyệt vọng từ kẻ thù, sau đó thì g·iết c·hết cũng không muộn màng gì.

Đối với một hiệp sĩ, v·ũ k·hí bên mình chính là thứ quan trọng và đáng tự hào nhất trong cuộc đời của mình.

Thật đáng buồn, chỉ với nhiêu đây khả năng và thể lực, chàng hiệp sĩ Keld sẽ không bao giờ thắng được kẻ ở trước mắt mình.

Thanh kiếm sắt nứt ra, và rồi gãy vụn hoàn toàn trước mắt chàng hiệp sĩ.

Vũ khí duy nhất mà anh có đã bị phá hủy.

“Không.. Không thể nào..”

Vẻ mặt ngơ ngác và rồi tuyệt vọng khi v·ũ k·hí của mình bị phá hủy.

Đứng trước vị linh mục Prieved, giờ đây Chàng hiệp sĩ Keld đã nhận ra được một điều.

Rằng anh quá yếu khi đối đầu với hắn ta, hoàn toàn không phải là đối thủ thật sự trong trận chiến này.

“Chúa sẽ cứu rỗi tất cả.. Ta sẽ giúp cậu gặp lại gia đình thân yêu của mình.. Keld..”

Xoay cây thương một vòng, vị linh mục lên tiếng tỏ vẻ thương cảm cho chàng hiệp sĩ.

Ngay sau đó đầu lưỡi sắc nhọn của cây thương liền lao đến một cách nhanh chóng.

Nó đang nhắm thẳng vào trái tim của chàng hiệp sĩ.

Cú đâm này sẽ giải thoát cho kẻ đang tuyệt vọng trước vị linh mục đen.

Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như thế cơ chứ.



“...!!!Hào quang kiếm khí!!!...”

“...!!!Lang thần công phá!!!...”

Từ phía xa, trước mắt vị linh mục đen, một con sói đang lao thẳng đến vớ một tốc độ nhanh không tưởng.

Khi răng nanh của nó đến gần thì vị linh mục mới có phản ứng, hắn liền giơ cây thương của mình ra đỡ lấy đòn t·ấn c·ông bất ngờ.

Khi con sói áp sát vị linh mục.

“...!!!ẦM!!!...”.

Ngay lập tức răng nanh của nó được vung đến cây thương, sự v·a c·hạm giữa hai món v·ũ k·hí mạnh đến nỗi thổi bay cả vị linh mục.

Không thể tin được rằng cú v·a c·hạm vừa rồi đã khiến cho xung quanh vỡ nát và khói bụi mù mịt.

Vị linh mục Prieved đã bị thôi bay ra một khoảng cách khá xa, khi lấy lại bình tĩnh hắn lập tức đáp xuống đất một cách an toàn.

Ngước mắt nhìn đến con sói vừa t·ấn c·ông mình, vị linh mục đã đổ một chút mồ hôi khi biết được đấy là kẻ mình cần phải đề phòng.

Vị đội trưởng với cái tên Patrick.

“Lui về sau đi Keld.. Ta sẽ lo liệu tên linh mục này.”

Trong sự tuyệt vọng và c·ái c·hết cận kề với mình, chàng hiệp sĩ Keld đã được vị đội trưởng đáng kính cứu mạng kịp thời.

Và khi vị đội trưởng lên tiếng bảo anh lui về, sự tuyệt vọng đấy đã chuyển thành nỗi dằn vặt trong tâm trí.

Chàng hiệp sĩ Keld muốn trở nên mạnh hơn nữa, chỉ có như thế anh mới trả thù được cho gia đình mình.

“Rõ thưa đội trưởng...”

Keld uất ức lên tiếng, sau cùng thì anh cũng phải rút lui nhường lại trận chiến cho đội trưởng của mình.

Nếu như ở lại, anh cũng chỉ là vật cản đường mà thôi.

bước đi rời khỏi đó, với thanh kiếm gãy vụn trên tay mình.

Keld đã trở nên tồi tệ hơn về mặt tinh thần.

“...”

“Chúa ơi.. Nực cười thật.. Đáng lẽ ngươi nên đến sớm hơn Patrick, tinh thần của hắn đã bị tổn thương không ít đấy..”

Hệt như mọi chuyện đã nằm trong tính toán của mình, vị linh mục mỉm cười quái dị và lên tiếng bằng giọng điệu ấm áp kèm trêu chọc.

Nhưng nụ cười quái dị đấy không giữ được lâu, bởi vì một ánh mắt đáng sợ đang hướng đến hắn ta.

Ánh mắt của kẻ chứa đựng một nguồn sức mạnh còn vượt trội hơn cả hắn ta.

“Ôi chúa ơi.. Hào quang thật kinh khủng”

“Quả nhiên chủ nhân đã đúng, lão già nhà ngươi là một kẻ mà ta nên đề phòng.. Patrick.”

Khi ánh mắt đấy hướng đến mình, vị linh mục đen đã nhận ra được một điều.

Nếu như hắn không chiến đấu nghiêm túc với kẻ đứng ở trước mắt mình, thì c·ái c·hết là điều hiển nhiên.

Và rồi.. Không còn nhiều lời nữa.

Vị linh mục đen đưa lưỡi thương ra phía trước, sau đó thì vào tư thế sẵn sàng bắt đầu trận chiến.

Về phần vị đội trưởng Patrick, ông ấy không cần phải vào tư thế nào cả.

Trên tay là thứ v·ũ k·hí mới hoàn toàn, một thanh kiếm sắt có kích cỡ trung bình, nó đã được mua lại từ lò rèn của lão James.

Với phong thái bình tĩnh kèm theo luông hào quang màu trắng dầy đặc xung quanh mình, chỉ nhiêu đó thôi cũng đã đủ để khiến cho vị linh mục đen phải e ngại rồi.

“Haa!!...”

Nhịp thở của vị đội trưởng Patrick tăng lên, hệt như một con sói sắp sửa lao vào con mồi của mình.

“...!!!Hào quang kiếm khí!!!...”

“...!!!Lang thần công phá!!!...”

“...!!!ẦM!!!...”.

Trận chiến đã bắt đầu với người chủ động t·ấn c·ông chính là đội trưởng Patrick.

Ông ấy lao đi thật nhanh, hệt như một con sói đang tiến thẳng đến con mồi của mình một cách hung hãn.

Thật bất ngờ.

Khi nhìn thấy đội trưởng Patrick lao thẳng đến phía mình, vị linh mục đen Prieved đã không né tránh hay phòng thủ.

Trái lại thì hắn ta đang cảm thấy rất hứng thú với sức mạnh của đội trưởng Patrick.

Liền giữ chặt cây thương thánh giá, lập tức hắn ta lao đến với vị đội trưởng Patrick một cách nhanh chóng nhưng khá là nhẹ nhàng, không hề phá hủy bất cứ thứ gì trên đường đi của mình.

“Hắc thương đoản mệnh... Nhát chém ân huệ..”

“...!!!ẦM!!!...”.

Khi cả hai lao vào nhau một âm thanh lớn của sự v·a c·hạm giữa hai v·ũ k·hí đã vang vọng khắp nơi trên cây cầu Deatarh này.



Sự v·a c·hạm vẫn hệt như trước kia, nó mạnh đến nỗi thổi bay cả đá cụi xung quanh và làm một vùng bị phá hủy.

Khói bụi sau vụ v·a c·hạm là điều không thể tránh khỏi, mù mịt và che phủ xung quanh tất cả, kèm theo làn sương đen tại đấy đã làm cho mọi thứ khó khăn hơn.

Dù cho có bị giảm sút khả năng quan sát, nhưng cuộc chiến vẫn còn đang tiếp diễn ở bên trong làn khói bụi sau vụ v·a c·hạm vừa rồi.

“...!!!KENG!!!...”. -Âm thanh từ cuộc t·ấn c·ông từ răng nanh của con sói.

Lập tức từ bên trong làn khói bụi, vị linh mục đen Prieved đã bị thổi bay ra thêm một lần nữa.

Hắn ta bay đi ra xa nhưng không mất bao lâu để lấy lại thăng bằng và đáp xuống một cách an toàn.

“Một nhát chém ân huệ.. Từ hắc thương.. Còn lại hai nhát nữa, là ta sẽ khiến cho ngươi được an nghỉ tuổi già.”

Ngay khi vừa đáp xuống an toàn thì vị linh mục đen đã lên tiếng nói về khả năng từ cây thương của mình.

Hắn ta tự tin rằng chỉ còn lại hai nhát chém nữa là đã có thể kết liễu mạng sống của vị đội trưởng Patrick.

Nhưng hắn ta đã quá ngạo mạn, bởi vì nhát chém đó chỉ đánh bay được chiếc mũ sắt và để lại một v·ết t·hương nhỏ bên trên khuôn mặt của vị đội trưởng.

Chỉ với nhiêu đó thì chẳng thể ngăn cản được cuộc t·ấn c·ông từ ông ấy.

Bên trong làn khói bụi, từ trên cao một hình bóng lập tức bay ra và tiến thẳng đến phía vị linh mục đen.

Rõ ràng đây là đòn cuộc t·ấn c·ông từ trên không trung.

“Ôi chúa.. Lão ta định t·ấn c·ông từ trên cao sao!?.”

Khi bay đến gần với linh mục đen Prieved, vị đội trưởng đã lao xuống với thanh kiếm chứa đựng luồng năng lượng hào quang trắng.

“...!!!ẦM!!!...”.

Thanh kiếm đã lao thẳng và cắm xuống nơi vị linh mục đen, tạo nên một áp lực phá hủy một vùng nhỏ xung quanh.

Mọi thứ lại bị phá hủy kèm theo khói bụi mù mịt, nhưng thật phi thường từ bên trong đó vị linh mục đen đã lao ra ngoài.

Hắn ta với cây thương trên tay đã phòng thủ được đòn t·ấn c·ông từ trên không trung của vị đội trưởng Patrick.

Nhưng đấy không phải là đón t·ấn c·ông duy nhất, bởi vì ngay sau đó vị đội trưởng cũng đã lao ra ngoài làn khói bụi.

“...!!!Hào quang kiếm khí!!!...”

“...!!!Lang thần công phá!!!...”

Con sói lại lao đến phía vị linh mục đen.

Răng nanh của nó lần này chắc chắn sẽ không để cho hắn ta có cơ hội né tránh nữa.

Hào quang trắng xung quanh vị đội trưởng đã dầy đặc hơn.

Đòn t·ấn c·ông lần này đã uy lực hơn những lần trước, nó khiến cho vị linh mục đen cảm thấy bất an.

“Ôi chúa có mắt.. Mọi chuyện đang càng thú vị hơn rồi.”

Thật khó hiểu.. Vị linh mục đen Prieved đang mỉm cười khi đang cảm thấy bất an.

Vị đội trưởng trước mắt hắn.. Thật sự rất mạnh, cuộc chiến này đang ngày càng thú vị.

“Chúa ơi con đang run rẩy.. Thật tuyệt vời, đây lần đầu tiên con cảm nhận được nó, nỗi bất an từ bên trong..”

Prieved lên tiếng thầm thì với chúa của hắn.

Tay phải đang giữ chặt cây hắc thương đoản mệnh.

Tay trái hắn giang ra giữa hư vô với khuôn mặt nở rộ một nụ cười quái dị, lời thầm thì cầu nguyện liền được cất lên:

“Hỡi ôi.. Vị chúa của tôi.. Hãy ban cho kẻ sa đọa này một ân huệ..”

“Ra đây đi.. Kinh thánh bị nguyền rủa.. BELIAL!!..”

Khi lời thầm thì cầu nguyện kết thúc, có một cuốn kinh thánh quái dị đã xuất hiện ngay trên tay trái của vị linh mục.

Cuốn kinh thánh đấy liền được mở ra, từng trang giấy lật qua mang những hình ảnh kỳ dị cùng với các dòng chữ khó hiểu.

Khi cuốn kinh thánh dừng lại tại trang giấy được lựa chọn, có một làn sương đen đột ngột xuất hiện từ nó.

Làn sương đen che phủ toàn thân vị linh mục đen, hệt như đang bảo vệ hắn khỏi sự đe dọa đang đến gần.

Con sói đã đến gần, nhưng khi cả hai v·a c·hạm với nhau thì lại không giống như lần trước.

Bởi vì vị đội trưởng Patrick đã rơi vào làn sương đen được tạo ra từ cuốn kinh thánh bị nguyền rủa Belial.

“Để xem.. Khi thị giác bị vô hiệu, thì lão già nhà ngươi sẽ đánh trúng ta bằng cách nào đây.”

Giọng nói ấm áp của Prieved phát ra giữa hư vô, xung quanh vị đội trưởng giờ đây là một màn sương đen dày đặc.

Thị giác đã không còn hữu ích trong trường hợp này.

Vị đội trưởng đang cẩn trọng giữ chặt thanh kiếm trên tay mình.

Cho đến khi lưỡi thương đoản mệnh đến gần với ông ấy.

“...!!!KENG!!!...”.

...Kết thúc...