Chương 59: Kết thúc trận chiến với mũi tên quyết định.
...Arc 2: Hành trình trao trả di vật...
-------------------------------------
Tại trung tâm cây cầu Deatarh.
Làn sương đen bị nguyền rủa rủa đang che phủ tất cả mọi thứ, nó được tạo nên từ cuốn kinh thánh kỳ dị Belial.
Vị linh mục đen Prieved chính là chủ nhân sở hữu cuốn kinh thánh đấy.
“...!!!KENG!!!...”.
Bên trong làn sương đen bị nguyền rủa kia, âm thanh của v·ũ k·hí v·a c·hạm với nhau ngày một nhiều hơn.
“...!!!KENG!!!...”.
“...!!!KENG!!!...”.
Từng giây từng phút trôi qua, trận chiến đang ngày càng ác liệt hơn bao giờ hết.
Những binh lính dưới trướng của Patrick có thể nhận rõ được điều đó.
Mặc dù tất cả bọn họ đều đang đứng ở bên ngoài làn sương đen kia, một khoảng cách an toàn nhưng cũng đủ để cảm nhận được bầu không khí của trận chiến này.
“Không thể tin được.. Làn sương đen này, nó đang ngày càng dầy đặc hơn khi trước..”
“Đội trưởng Patrick đang ở bên trong làn sương đấy, liệu rằng ngài ấy có gặp phải bất lợi không?.”
Tất cả những binh lính ở bên ngoài làn sương đen.
Bọn họ đều mang chung một tâm trạng, đó chính là lo lắng cho tình hình của vị đội trưởng Patrick.
Không biết đã bao lâu kể từ khi trận đấu diễn ra, có thể vị đội trưởng đang gặp khó khăn, nhưng tất cả binh lính dưới trướng của ông lại không thể mạn phép xen vào trận chiến này.
“Nghe đây!!.. Tất cả các ngươi không được gấp gáp, nếu như trận chiến của đội trưởng gặp phải bất lợi thì đích thân ta sẽ can thiệp vào!!.”
Nhận thấy sự lo lắng từ các binh lính vị cung thủ Kyler đã lên tiếng trấn an kèm theo đó là lời ngăn cản tất cả.
Anh ta biết rõ, rằng tất cả binh lính dưới trướng của Patrick đều tôn trọng và xem ông ấy như là gia đình của mình.
Khi sự lo lắng tăng cao, thì tất nhiên là bọn họ sẽ can thiệp vào trận chiến giữa vị đội trưởng và linh mục đen.
Nhưng với tình hình hiện giờ, việc can thiệp vào trận chiến để tiếp viên là quá mạo hiểm rồi đi.
Bởi vì không một ai biết được bên trong làn sương đen kia sẽ có nguy hiểm gì.
“...!!!KENG!!!...”.
Bên trong làn sương đen bị nguyền rủa, âm thanh của v·ũ k·hí v·a c·hạm vẫn đang được tiếp tục một cách ác liệt.
Vị đội trưởng Patrick hiện đang phòng thủ trước những cuộc t·ấn c·ông dồn dập ở xung quanh mình.
Thật sự rất khó khăn, vì làn sương đen quá dầy đặc nên thị giác giờ đây đã trở nên vô dụng.
Nhưng dù cho có gặp trở ngại nào đi chăng nữa, vị đội trưởng vẫn tiếp tục chiến đấu.
Kinh nghiệm mà ông ấy đã tích lũy được thông qua tháng ngày làm hiệp sĩ là không thể xem thường được.
“...!!!KENG!!!...”.
Vị linh mục đen đã hòa làm một với làn sương đen, ẩn mình và t·ấn c·ông bất ngờ, hệt như là tàng hình hoàn toàn.
“...!!!KENG!!!...”.
Nhưng kể cả có là thế, những đòn t·ấn c·ông của hắn ta vẫn không thể làm cho vị đội trưởng b·ị t·hương.
Từng đợt lưỡi thương đoản mệnh nhắm đến, tất cả đều bị vị đội trưởng ngăn cản bằng thanh kiếm sắt trên tay.
“Ngươi nghĩ.. Vô hiệu hóa thị giác của ta, là có thể t·ấn c·ông một cách dễ dàng hơn?”
“Thật nực cười.. Prieved.. Ngươi đã trở nên quá kiêu ngạo rồi..”
Vị đội trưởng lên tiếng trong khi đang đảo mắt qua lại để tìm kiếm vị linh mục.
Những lời vừa rồi của ông ấy đã khiến cho sự bất an từ hắn ta càng tăng thêm, nhờ vào đó mà những đợt t·ấn c·ông càng chậm dần.
Chẳng mấy chốc vị linh mục đã phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình, vị trí hắc thương đoản mệnh đã bị phát hiện.
Với giác quan nhạy bén kèm theo đó là kinh nghiệm của mình, vị đội trưởng giữ chặt thanh kiếm trên tay và vung vào giữa không trung.
“...!!!XẸT!!!...”.
Lưỡi kiếm liền chém đứt sự sa đọa và ngăn cản đòn t·ấn c·ông từ hắc thương đoản mệnh.
Vị linh mục Prieved đã bị t·ấn c·ông lại, trái ngược hoàn toàn với sự tính toán từ hắn ta.
“Không thể tin được.. Không những chứa đựng một lượng hào quang kinh khủng, mà phản xạ còn vượt trội hơn tất cả những chiến binh hùng mạnh trên lục địa này.”
Vị linh mục vẫn còn hòa mình vào làn sương đen, mặc dù hắn đang b·ị t·hương bởi cú vung kiếm vừa rồi.
Rõ ràng bất lợi đang nghiêng về phía vị linh mục, nhưng hắn ta vẫn còn tự tin mà thốt lên rằng:
“Mà.. Dù cho lão già nhà ngươi có phản xạ cao đến đâu đi chăng nữa”
“Nhưng cứ mãi ở trong làn sương đen bị nguyền rủa này, thì nhà ngươi cũng sẽ c·hết vì cạn kiệt sức lực mà thôi.”
Giọng nói của linh mục đen Prieved phát lên, không rõ là ở đâu nhưng rất gần với vị đội trưởng Patrick.
Hắn ta hiện đang rất tự tin với làn sương đen bị nguyền rủa do mình tạo ra từ cuốn kinh thánh Belial.
Những lời lẽ đó không phải là nói suông.
Bởi vì ngay sau đó đến cả vị đội trưởng Patrick cũng phải thốt lên thừa nhận rằng hắn ta nói đúng:
“Phải.. Ngươi nói rất đúng, nếu cứ kéo dài mãi thì kẻ bất lợi chính là ta.”
“...!!!KENG!!!...”.
Vị đội trưởng Patrick lên tiếng về bất lợi được gây ra từ làn sương đen, nhưng ông cũng không quên phòng thủ trước những đòn t·ấn c·ông bất ngờ.
“Dù cho thế, ngươi cũng đừng nên đánh giá thấp kẻ thù của mình!!”
“Làn sương đen này, chỉ là một lớp vỏ bọc bảo vệ ngươi tạm thời mà thôi!!”
Vị đội trưởng Patrick cau mày lại mà lên tiếng bằng một giọng lớn.
Thanh kiếm sắt trên tay ông ấy được giữ thật chặt, với sức mạnh và lượng hào quang trắng của mình.
Hào quang hay còn được gọi là Aura.
Khi người sử dụng nó áp dụng vào cơ thể thì sẽ tăng cường sức mạnh và khả năng di chuyển lẫn chịu đựng.
Và khi áp dụng vào v·ũ k·hí thì nó sẽ trở nên bền bỉ và sắc bén hơn nữa.
Đó là khả năng Aura của vị đội trưởng Patrick, một loại khác biệt hoàn toàn với tất cả.
Aura dạng khí.
Nó khác hoàn toàn với vị vệ thần Ulanni Meredith.
Cô ấy sở hữu Aura dạng rắn cho phép người sử dụng có thể ngưng tụ ra hình thể ví dụ như lưỡi kiếm bầu trời.
“Prieved.. Hãy chiêm ngưỡng đi.. Đây chính là thứ sức mạnh có thể phá đi lớp vỏ bọc dơ bẩn kia của ngươi!!.”
Vị đội trưởng Patrick giơ thanh kiếm của mình lên.
Hơn ai hết, ông ấy hiểu rất rõ về thứ năng lượng hào quang hay còn gọi là Aura kia.
Aura dạng khí.. Nó khác hẳn so với hai loại kia.. Bởi vì tiềm năng phát triển của nó là không thể phủ nhận được.
“...!!!Hào quang kiếm khí!!!...”
“...!!!Lưỡi gươm diệt rồng!!!...”
“...!!!GRAM!!!...”.
Với lời nói mạnh mẽ của mình, vị đội trưởng Patrick đã tập hợp tất cả hào quang vào một điểm.
Lưỡi kiếm của ông, nó đang dần được bao bọc hoàn toàn bởi thứ năng lượng hào quang trắng kia.
Khi lưỡi kiếm được bao bọc bởi một lượng lớn hào quang khủng kh·iếp, vị linh mục đen Prieved đã nhận ra được điều chẳng lành:
“Chúa có mắt.. Đừng có nghĩ rằng, ta sẽ cho lão già nhà ngươi được sử dụng đến nó thêm một lần nữa”
“Hắc thương đoản mệnh.. Nhát chém ân h...
Ngay khi linh mục đen có ý định t·ấn c·ông bất ngờ vào sơ hở của vị đội trưởng Patrick, thì lập tức một lượng lớn hào quang liền được tỏa ra khắp nơi trên cơ thể ông ấy.
Lượng hào quang phát ra từ vị đội trưởng, nó nhiều đến nỗi khiến cho làn sương đen dần bị phai mờ.
Vị linh mục đen đã không thể tiếp cận được, bởi vì lượng hào quang kia nó quá dầy đặc và chắc chắn khi đến gần thì nguy hiểm là không thể tránh khỏi.
Với thanh kiếm được bao bọc bởi một lượng lớn hào quang, vị đội trưởng đã không chần chừ mà sử dụng đến nó.
Ngay lập tức thanh kiếm đã được cắm xuống nơi bên dưới nền đá của cây cầu Deatarh.
Lượng lớn hào quang kia đang tỏa ra xung quanh, hệt như một màn khí dầy đặc bao phủ lấy mọi thứ.
Làn sương đen bị nguyền rủa đang bị xua tan và biến mất khỏi nơi đây, chẳng mấy chốc tất cả những binh lính ở bên ngoài đã nhìn thấy được trận chiến.
“Chúa ơi.. Thật kinh khủng làm sao.. Thứ năng lượng hào quang của lão già nhà ngươi, nó đã lấn át hết làn sương bị nguyền rủa.”
Vị linh mục đen Prieved liền lên tiếng, hắn đã hiện diện ra khi màn sương đen bị xua tan đi hoàn toàn.
Vết thương mà đội trưởng Patrick gây ra cho hắn, nó nằm ở ngay vai phải, hiện đang chảy máu và có vẻ khá nặng.
Nhưng v·ết t·hương đấy không phải là thứ cần quan tâm đến.
Bởi vì hiện tại, hắn ta đang phải đối mặt với một thứ còn nguy hiểm hơn tất cả.
Lưỡi gươm Gram.
“Quả nhiên.. Nếu như không sử dụng đến nó, thì ta sẽ c·hết với lưỡi kiếm của lão..”
Vị linh mục đen Prieved bắt đầu thầm thì bằng một ngôn ngữ khó hiểu.
Nguy hiểm đang ở trước mắt, ngay lúc này nếu như không sử dụng hết toàn bộ tất cả những gì mà mình có được, thì hắn ta chắc chắn sẽ c·hết trong tay vị đội trưởng.
“Hỡi chúa trên cao.. Lời cầu nguyện này sẽ tạo nên sự sa đọa của thế giới này”
“Ta kêu gọi ngươi.. Kẻ canh gác nhà thờ của chúa.. Belial..”
Một lần nữa, vị linh mục đen Prieved lại cầu nguyện bằng cách thầm thì với chúa của mình.
Vết thương trên vai hắn ta đang hồi phục lại, máu đã ngưng chảy ra.
Cuốn kinh thánh thì đang tự động lật qua từng trang giấy một, một thứ gì đó đang sắp sửa xuất hiện ngay khi lời cầu nguyện được hoàn thành.
Nhưng mọi thứ đâu có dễ dàng như vậy, không có chuyện suôn sẻ mà cầu nguyện cho cuốn kinh thánh kia.
Vị đội trưởng đã quyết định t·ấn c·ông linh mục đen Prieved.
“Prieved.. Ta sẽ không để cho ngươi được sử dụng đến nó nữa đâu..”
Vị đội trưởng Patrick lên tiếng với lượng lớn hào quang xung quanh mình.
Và chẳng mấy chốc thì cuộc t·ấn c·ông đã được diễn ra.
Biến mất khỏi tầm nhìn của linh mục đen Prieved.
Chỉ trong một khoảng khắc, vị đội trưởng đã áp sát hắn ta.
Thanh kiếm sắt liền được vung nhanh đến, chấm dứt lời cầu nguyện của vị linh mục đen.
Và để lại một v·ết t·hương lớn trên cơ thể hắn ta.
“Không thể nào.. Lão già khốn, ngươi đã phá hỏng lời cầu nguyện đến chúa của ta..”
Khi lời cầu nguyện bị ngăn chặn, vị linh mục đen đã trở nên tức giận mà thốt lên.
Mặc kệ cho v·ết t·hương có nặng đến đâu đi chăng nữa, hắn ta vẫn chẳng quan tâm đến nó là bao.
Vì nỗi đau từ thể xác lẫn máu thịt không là gì cả, đối với hắn thì lời cầu nguyện dành cho chúa và chủ nhân mới là tất cả.
“Hắc thương đoản mệnh!!.. Nhát chém ân huệ!!..”
Nỗi tức giận dẫn đến hành động dại dột, vị linh mục đen Prieved đã nhanh tay vung cây hắc thương đoản mệnh đến.
“...!!!KENG!!!...”.
Nhưng ngay lập tức nó đã bị chặn đứng lại hoàn toàn bởi thanh kiếm sắt từ vị đội trưởng Patrick.
Hệt như biết hết tất cả, ông ấy đã nhìn thấu được mọi hành động lẫn cảm xúc bất thường của vị linh mục đen Prieved.
Trận chiến này đang dần đến với hồi kết, lưỡi gươm Gram nó đã sẵn sàng để kết liễu đối thủ trước mắt mình.
“...!!!KENG!!!...”.
Vị đội trưởng sử dụng thanh kiếm sắt đánh bật hắc thương đoản mệnh ra.
Nhanh chóng lùi lại phía sau, giữ khoảng cách với linh mục đen Prieved.
Giữ chặt thanh kiếm sắt trên tay, từ khoảng cách khá xa, vị đội trưởng không chần chừ mà thốt lên rằng:
“...!!!Hào quang kiếm khí!!!...”
“...!!!Nhát chém diệt rồng!!!...”
Khi lời nói được thốt lên, lượng hào quang bao bọc thanh kiếm sắt liền dao động cực kỳ mạnh mẽ.
Ngay sau đó thanh kiếm sắt đã được vung.
Lập tức lượng lớn hào quang bao bọc thanh kiếm đã tạo nên một đường chém lao thẳng đến phía vị linh mục đen.
Nó thổi bay tất cả mọi thứ trên đường đi, và nhắm thẳng vào cơ thể của hắn ta.
“...!!!ẦM!!!...”.
Nhát chém diệt rồng đã tạo nên một dư chấn lớn, thổi bay đi một ít phần của cây cầu Deatarh này.
Khói bụi mù mịt khắp nơi, đá và mọi thứ bị phá hủy nằm rải rác xung quanh, sức mạnh của vị đội trưởng thật kinh khủng làm sao.
“Agh... Cơ thể của ta.. Nó đang bị chia cắt..”
Khi làn khói bụi tan biến theo cơn gió, vị linh mục đen Prieved đã hiện diện với một nửa cơ thể bị chia lìa do nhát chém diệt rồng gây ra.
Máu đang chảy xuống từng giọt, những mảnh thịt dường như đã bị xóa sổ bởi lượng hào quang khủng kh·iếp vừa rồi.
Từ v·ết t·hương của hắn, ta có thể nhìn thấy được những bộ phận ở bên trong.
Ruột gan và phổi, não lẫn trái tim đã bị phá hủy đi một nửa.
Thật trớ trêu sự sống của con người là nhờ vào chúng.
Nhưng đứng trước c·ái c·hết của mình, vị linh mục đen Prieved lại chẳng có một chút gì là sợ hãi.
Trái lại hắn ta đang ngước nhìn vị đội trưởng với một ánh mắt khó chịu.
Dường như cảm xúc trêu đùa từ khi trận chiến bắt đầu đã kết thúc.
“Chưa đâu.. Vẫn chưa kết thúc.. Ta sẽ không c·hết.. Một cách vô nghĩa”
“Patrick..”
“Coi như.. Ta đã phạm sai lầm.. Khi quá kiêu ngạo..”
Vị linh mục đen khó khăn lên tiếng với một nửa cơ thể bị chia lìa.
Cuốn kinh thánh bị nguyền rủa đang bay lên không trung, nó tiến đến nơi hắn ta đang b·ị t·hương.
Trang giấy có hình ảnh kỳ dị và những dòng chữ khó hiểu liền được lật ra.
Một làn sương đen đột ngột xuất hiện từ bên trong trang giấy.
“Lần sau.. Khi ngày nhật thực đến.. Chủ nhân sẽ c·ướp đi.. Tất cả của ngươi..”
Làn sương đen đang dần bao phủ lấy cơ thể bị chia lìa của Prieved, nó đã dần mờ nhạt đi.
Ngay lúc này, vị đội trưởng Patrick đã lập tức nhận ra được hành động tiếp theo của hắn ta.
Đó chính là rút lui khi cơ thể b·ị t·hương quá nặng.
“Prieved!!.. Đừng có mơ mộng, rằng ta sẽ cho ngươi rút lui an toàn!!!.”
Nhưng tất nhiên mọi chuyện sẽ không bao giờ suôn sẻ đối với hắn ta, bởi vì lưỡi gươm Gram đã sẵn sàng kết liễu đi mạng sống sa đọa kinh tởm kia.
“...!!!Hào quang kiếm khí!!!...”
“...!!!Nhát chém diệt rồng!!!...”
Lại một lần nữa, lưỡi gươm Gram đã được vung.
Ngay lập tức xuất hiện một đường chém kinh khủng hướng đến phía vị linh mục đen Prieved.
Sự ngăn cản này thật sự rất khó khăn để cho hắn ta rút lui được, nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc.
Làn sương đen kia, nó đã bao phủ hoàn toàn cơ thể của vị linh mục đen.
Khi đường chém đến gần, làn sương đen đó đã biến đổi cơ thể của hắn ta, hóa thành một con quạ đen bay lên trên cao.
“...!!!ẦM!!!...”.
Ngắm nhìn đường chém phá hủy mọi thứ trên đường đi, vị linh mục đen Prieved đã quá kiêu ngạo.
Đội trưởng Patrick.
Ông ấy đã già và tuổi thọ quá cao so với một hiệp sĩ lâu năm.
Chính vì thế mà hắn ta xem thường khả năng chịu đựng của vị đội trưởng khi đang ở trong màn sương đen bị nguyền rủa.
Chưa kể đến khả năng quan sát và phản xạ nhạy bén, đến cả lượng lớn hào quang kinh khủng kia.
Mọi thứ đã nằm ngoài kiểm soát khi vị đội trưởng sử dụng đến lưỡi gươm Gram.
“Quát!!.. Quát!!..”
Với hình dáng quạ đen của mình, vị linh mục đen đã bay đi và hòa nhập với bầy đàn.
Lũ quạ đã che giấu hắn ta khỏi tấm ngắm của vị đội trưởng.
Hắn ta đã rút lui suôn sẻ khỏi trận chiến này.
Mọi thứ đã kết thúc, nhưng có thể là không.
“...!!!VÈO!!!...”.
Một thứ gì đó đã bay đến, xé toạc hướng gió thổi và nhắm thẳng vào vị linh mục đen trong hình dáng con quạ.
Thật trớ trêu.
Hắn ta đã bay đi được một đoạn khá xa khỏi cây cầu Deatarh, tránh khỏi cuộc t·ấn c·ông của vị đội trưởng Patrick.
Nhưng.
Hắn ta đã quên mất đi một chuyện, rằng trong đoàn hiệp sĩ có một kẻ sở hữu khả năng quan sát cực kỳ đáng sợ.
Vị cung thủ Kyler.
Anh ta đã sử dụng cây cung của mình, để nhắm và bắn một mũi tên xé gió đến phía vị linh mục đen.
“...!!!PHỤP!!!...”.
Tất nhiên khả năng thiện xạ của anh ta không có điểm nào để chê được.
Bởi vì mũi tên đó, vừa mới bay trúng đôi cánh của vị linh mục đen trong hình dáng con quạ.
Hắn ta đã rơi xuống phía dưới, nơi mà rừng cây đang chờ đợi hồi kết sinh mạng của hắn ta.
“...”
Đứng trên cây cầu Deatarh, ngước mắt nhìn con quạ mà mình mới b·ắn h·ạ.
Tất cả binh lính dưới trướng thì hiện đang bàn tán với nhau về trận chiến vừa, rồi và trọng tâm chính là vị linh mục đen Prieved.
Nhìn thấy con quạ phía xa đang rơi xuống nơi khu rừng chờ đợi bên dưới, vị đội trưởng bước đến gần cung thủ Kyler với thanh kiếm sắt đã được đút vào vỏ bọc.
“Kyler.. Cậu chắc chắn con quạ đó là hắn chứ.”
“Vâng thưa đội trưởng.. Tôi không nhầm lẫn đâu, ngài biết khả năng quan sát của tôi như thế nào kia mà..”
Vị đội trưởng Patrick hỏi về con quạ bị b·ắn h·ạ, và rồi cung thủ Kyler đã trả lời bằng một giọng nói rất tự tin.
Tuy nhiên, chỉ với lời nói thì cũng không thể chứng minh được rằng là sự thật.
Chính vì thế mà ngay sau đó vị đội trưởng đã đưa ra một mệnh lệnh dành riêng cho vị cung thủ:
“Kyler.. Cậu có thể leo xuống bên dưới chứ, ta muốn chắc chắn rằng tên linh mục kia đ·ã c·hết.”
“Chà.. Tất nhiên là được rồi.. Nhưng sẽ tốn rất nhiều thời gian để leo xuống bên dưới và trở lên lại đấy.”
Khi mệnh lệnh được đưa ra, vị cung thủ liền tiến đến nơi vách của cây cầu nơi đã bị phá hủy sau trận chiến vừa rồi.
Đứng tại vách cầu, anh ta ngước xuống bên dưới để xem thử độ cao của nơi đây.
Cây cầu Deatarh này nó thật sự rất cao, đến nỗi ba ngôi nhà lớn tại thị trấn bù nhìn sắp xếp lên còn không chạm nổi tới đỉnh của nó.
“Chà.. Sẽ hơi khó khăn để leo xuống dưới đấy”
“Chưa kể có rất nhiều chỗ đã bị hư hỏng theo thời gian, đá thì nứt ra, còn độ cao đến mức choáng váng.. Thật là..”
Vị cung thủ Kyler đã không thể giấu đi được sự kinh ngạc khi đứng trên cây cầu và ngước mắt nhìn xuống phía dưới.
Độ cao của cây cầu Deatarh thật choáng váng nhưng không vì thế mà vị cung thủ Kyler lại sợ sệt.
Trái lại anh ta hiện đang rất hưng phấn và tự tin vào khả năng leo trèo của mình.
Cất đi cây cung của mình về lại sau lưng, kèm với một tâm thế sẵn sàng.
Vị cung thủ Kyler không chần chừ mà bắt đầu leo xuống dưới:
“Được rồi.. Tôi đi đây, sẽ không tốn quá nhiều thời gian để trở lại đâu.”
Vị cung thủ Kyler trèo xuống dưới cây cầu Deatarh, anh ta đã bám vào những vách đá bị hư hỏng và nhô ra.
Đứng từ phía trên, tất cả những binh lính trong đoàn hiệp sĩ đều lập tức sững sờ và kinh ngạc trước độ cao ở nơi đây.
Bọn họ chỉ có thể đứng phía trên nhìn xuống dưới, bởi vì bên trong đoàn hiệp sĩ chỉ có duy nhất Kyler có khả năng leo trèo xuống phía dưới kia.
...
Cứ thế thời gian lại trôi qua nơi đây.
Một lát sau vị cung thủ Kyler đã xuống được phía dưới một cách an toàn.
Anh ta đã không gặp phải nguy hiểm hay sự cố nào khi leo xuống đây cả.
Và bên dưới cây cầu Deatarh này chính là một khu rừng đầy rộng lớn trải dài đến phía xa.
Bên trong khu rừng này, tại một gốc cây cách khá xa so với cây cầu và đoàn hiệp sĩ Patrick.
Có một hình bóng đang bước đi với 1 nửa cơ thể b·ị t·hương nặng, đó không ai khác ngoài vị linh mục đen Prieved.
Thoát khỏi màn sương đen hóa quạ, hắn ta đã trở lại với hình dáng con người của mình.
Với sức lực đang dần cạn kiệt hắn đã sử dụng khả năng hồi phục đến từ cuốn kinh thánh bị nguyền rủa Belial.
“Mũi tên đó.. Ta nguyền rủa nó, rốt cuộc là kẻ nào đã bắn trúng vào ta”
“Patrick.. Đoàn hiệp sĩ của lão đó có cung thủ sao?.”
Lê lết giữa khu rừng đầy rộng lớn, vị linh mục đã rất tò mò rốt cuộc là kẻ nào đã bắn mũi tên trúng vào mình.
Một cung thủ bên trong đoàn hiệp sĩ của Patrick, nếu như không nhầm lẫn thì đã từng có một ai đó giống hệt như thế ở trong ký ức của hắn ta.
Đã từng khiến cho nhà vua bất ngờ với tài năng thiện xạ của mình, được trui rèn từ nhỏ và gắn bó lâu dài với cung tên.
Ai đến từ vương quốc Vassia cũng đều tự hào và nể phục khi nghe đến cái danh xưng của người đó.
Vị cung thủ Kyler.
Ngày trước vị linh mục đen đã từng gặp qua anh ta, nhưng khi đó thì chỉ đang là một đứa trẻ mà thôi.
“Kẻ bắn mũi tên này.. Rất có thể là đứa trẻ đó”
“Đứa trẻ đã từng theo bước ngài ấy.. Kyler..”
Khi nhắc đến cái tên Kyler, vị linh mục đen đã dừng lại ở kế bên một cái cây.
Hắn ta cau mày khó chịu, cánh tay lành lặn thì liền đập mạnh vào thân cây kế bên mình.
Thông qua lời hắn ta, dường như vị cung thủ Kyler đã từng đi theo Zora.
“...!!!VÈO!!!...”. -Có một thứ gì đó đang bay đến.
Vì đang cảm thấy khó chịu về Kyler nên thành ra vị linh mục đen Prieved đã không để ý xung quanh.
Cho đến khi thứ kia bay đến gần và ghim thẳng vào thân cây kế bên nơi mà hắn ta đang đứng.
“...!!!PHỤP!!!...”. -Ghim vào thân cây, tạo ra tiếng động thu hút sự chú ý của vị linh mục đen.
Một mũi tên, nó đã bay đến từ phía xa và rõ ràng là một lời cảnh cáo.
Giờ đây vị linh mục đã cảm nhận được, rằng mạng sống của hắn đang bị đe dọa.
“Mũi tên này.. Không thể nào, tên cung thủ đã đuổi theo sao!?.”
Với tình trạng hiện tại của mình, vị linh mục đen Prieved chẳng thể làm được gì ngoài việc cố gắng để bỏ chạy.
Hắn ta hốt hoảng lê lết qua những cái cây xanh, lướt qua những bụi rậm ngứa ngáy.
Cơn đau từ v·ết t·hương do chính vị đội trưởng Patrick gây ra thật sự là quá nặng nề.
Dù vậy thì không có gì quan trọng bằng việc giữ lấy mạng sống của mình.
Nhưng thật trớ trêu thay.
Linh mục đen Prieved đã không thể thoát được sự theo đuổi tận gốc của vị cung thủ Kyler.
Từ phía xa có rất nhiều mũi tên đang bay đến, chúng đều nhắm thẳng vào hắn ta.
“...!!!PHỤP!!!...”.
“...!!!PHỤP!!!...”.
“...!!!PHỤP!!!...”.
Từng đợt mũi tên bay đến và ghim thẳng vào cơ thể của vị linh mục đen Prieved.
Hắn ta lập tức ngã xuống vì b·ị t·hương quá nghiêm trọng, máu đang chảy ra và thấm vào mặt đất.
Sức lực dường như đã cạn kiệt, chỉ có thể cố gắng lê lết thêm nữa để giữ lấy mạng sống sa đọa này.
Cuối cùng thì lê lết đến 1 thân cây, hắn ta nằm dựa vào nó để chờ đợi kẻ muốn kết liễu mình.
“Ta đã đoán đúng.. Ngươi chính là Kyler..”
Nằm bất lực mà dựa vào thân cây, vị linh mục đen đã sẵn sàng đón nhận lấy c·ái c·hết cho mình.
Đứng trước hắn ta chính là vị cung thủ Kyler.
Anh ta đang chĩa cây cung được nạp mũi tên thẳng vào kẻ địch.
Chỉ cần mũi tên kia được bắn ra, thì mạng sống của vị linh mục đen Prieved sẽ kết thúc tại đây.
“Ngươi có lời nào muốn nói không.. Prieved.”
Một lời trân trối sao.
Vị linh mục đen Prieved đã bị dồn vào đường cùng hoàn toàn.
Một nửa cơ thể bị phá hủy, mái tóc rối bời, khuôn mặt nhợt nhạt vì thiếu sức sống dần đi, v·ết t·hương thì cứ chảy máu liên tục.
Giờ đây chỉ còn lại mỗi một cách thôi, không thể sử dụng sức mạnh vì đã kiệt sức, hắn ta liền quyết định mở miệng lên tiếng nói với vị cung thủ Kyler:
“Đừng g·iết ta.. Kyler.. Ta biết ngươi mong muốn điều gì”
“Chủ nhân Zora.. Ngài ấy vẫn chưa quên ngươi”
“Nếu tha mạng.. Ta sẽ tiết lộ cho ngươi.. Thông tin về nơi ngài ấy hiện đang ngự trị..”
Những lời lẽ của vị linh mục đen Prieved, nó hơi khó nghe nhưng vẫn đủ để cho kẻ ở trước mắt có thể hiểu được.
“Zora sao.. Đó là lời trân trối cuối cùng của ngươi rồi nhỉ..”
Lắng nghe hết mọi thứ từ hắn ta, vị cung thủ Kyler đã lên tiếng ngắn gọn với một khuôn mặt bình tĩnh đến nỗi không cảm xúc.
Với đôi tay đang giữ chặt cây cung đã được nạp mũi tên.
Chẳng mấy chốc quyết định đã được đưa ra.
Lời trân trối của vị linh mục đen đã hết.
Giờ thì mũi tên sẽ được bắn.
“...!!!PHỤP!!!...”.
...Kết thúc...