Sử Thi Về Ấn Ký

Chương 57: Điềm báo đã đến với đoàn hiệp sĩ.




Chương 57: Điềm báo đã đến với đoàn hiệp sĩ.

...Arc 2: Hành trình trao trả di vật...

-------------------------------------

Thời gian lại tiếp tục trôi qua thật nhanh.

Vậy là cuối cùng quyết định mời gọi đã được đưa ra từ Raidou.

Dạo bước trên con đường mòn, rời xa khỏi ngôi làng không tên cùng với những kỉ niệm khó mà quên được.

Califa đã đồng ý bước cùng với bọn họ trên chuyến hành trình này.

Để hiểu rõ hơn về những gì đã xảy ra, thì chúng ta sẽ quay trở lại vào cái đêm quyết định được đưa ra.

...

Vào đêm hôm đó, Califa đã được Raidou an ủi và mời gọi bước cùng nhau trên chuyến hành trình tiến đến Bộ lạc phong lang.

Ngồi tại lựa trại và cả hai đã trò chuyện cùng với nhau rất vui vẻ.

Đó là cho đến khi vị vệ thần quay lại gặp Raidou.

“Cô.. Cô ta là quái vật sao.. Thứ trên đầu kia rõ ràng là một đôi tai thú..”

“Califa.. Đừng hoảng sợ.. Hãy nghe tôi giải thích..”

Ngay khi vị vệ thần ngồi xuống trước lửa trại, thì Califa đã rất hoảng khi thấy được đôi tai thú kia.

Nhưng thật may sự việc đã không đi xa.

Raidou đã dành ra thời gian để trấn an và giải thích thêm cho Califa biết về chủng tộc thú nhân.

“Chuyện là thế đấy.. Chủng tộc thú nhân.. Thường sẽ có một số bộ phận.. Động vật..”

Mặc cho ngôn ngữ vẫn chưa thành thục, nhưng Raidou đã giải thích rất rõ ràng tường tận về chủng tộc thú nhân.

“Không thể tin được”

“Tôi đã từng nghe qua về chủng tộc đấy, nhưng không ngờ được họ lại đang ở trước mắt mình.”

Vẻ hoảng sợ đã không còn nữa, thay vào đó là một khuôn mặt bất ngờ kèm theo chút hiếu kỳ.

Califa đã nhìn vị vệ thần với một ánh mắt hoàn toàn khác, không như vừa rồi khi nhầm lẫn giữa chủng tộc thú nhân với một loại quái vật.

Về phần vị vệ thần, khi thấy phản ứng hoảng sợ của Califa thì ngài ấy lại chẳng có một cảm xúc nào ở trên mặt cả.

Phản ứng hoảng sợ vừa rồi hệt như là điều hiển nhiên, vị vệ thần có vẻ đã quá quen thuộc với điều này rồi chăng.

Nhưng có một điều khiến vị vệ thần phải chú ý, đó là thông tin về chủng tộc thú nhân đến từ Raidou.

“Raidou.. Khác với nhân loại bình thường, thì ngươi có hiểu biết chút về chủng tộc thú nhân bọn ta”

“Ừm..” -Raidou đã bất ngờ chút khi vị vệ thần lên tiếng với mình, cô ấy thường khá ít nói chuyện.

“Thật ra thì.. Cũng không hẳn đâu ạ”

“Những gì mà tôi biết.. Về chủng tộc thú nhân.. Đều là do Oya kể cho đấy..”

Raidou nói thẳng ra sự thật, rằng những gì mình biết về chủng tộc thú nhân đều là do cô bé Oya kể cho.

Dù cho cả hai chỉ vừa mới gặp gỡ nhau, nhưng khi trò chuyện tại nông trại của Martin thì sự gắn kết đã bền chặt hơn.

Cô bé hệt như Yuki vậy, đều là những đứa trẻ đã trải qua mất mát lớn trong cuộc đời mình.

Vậy nên Raidou có thể dễ dàng thấu hiểu được cho cô bé, về những gì đã xảy ra.

“Oya sao..”

Một nụ cười nhẹ chợt xuất hiện trên khuôn mặt của vị vệ thần, ngay khi ngài ấy nghe đến cái tên Oya thông qua lời kể của Raidou.

“Thật tốt.. Con bé đã mở lời, đặc biệt hơn nữa lại là với một nhân loại.”

“...” -Nụ cười nhẹ trên khuôn mặt của vị vệ thần khiến cho chàng trai trẻ Raidou phải c·hết lặng đi.

Khuôn mặt của ngài ấy khi này thật sự rất khó để mà Raidou diễn tả được thành lời, hệt như là một con người hoàn toàn khác vậy.

Với mái tóc màu xanh dương của bầu trời như thể muốn tiêu điểm thêm cho vẻ đẹp của ngài, nụ cười ấy thật sự rất quyến rũ và có chút u buồn trong đấy.

Đêm hôm đó nụ cười nhẹ ấy của vị vệ thần đã khiến cho Raidou không thể nào mà quên được.

Nụ cười ấy đã mang lại rất nhiều cảm xúc ở bên trong cậu.

Chính nó đã tiếp thêm nguồn động lực kèm với một lý do mới.

Để cho cậu bước tiếp trên chuyến hành trình này.

...

Quay trở lại với hiện tại.

Raidou dạo bước trên con đường mòn, trong đầu thì đang suy nghĩ về những chuyện vào đêm hôm qua:

“Oya.. Ngài vệ thần thật sự rất quan tâm đến cô bé, giống như là gia đình của nhau vậy”

“À.. Phải rồi..”

Khi nghĩ đến Oya, Raidou lại nhớ tới chiếc vòng tay của cô bé.

Kiểm tra lại nơi mình cất giữ chiếc vòng tay, và túi hầu bao nhỏ nhắn chính là nơi an toàn nhất hiện giờ.

Chỉ là giải pháp tạm thời mà thôi, trong tương lai có thể sẽ có nơi cất giữ tốt hơn nữa.

“Hửm.. Chiếc vòng tay vừa rồi, là của người tên Oya sao?.”

“Califa!?..”



Khi kiểm tra lại chiếc vòng tay của Oya, nhân lúc nó lộ ra khỏi túi hầu bao thì Califa đã nhìn thấy được.

Và tất nhiên là Raidou không muốn giấu giếm hay gì cả.

Sao lại không nhân cơ hội này, nói rõ cho cô ấy biết luôn nhỉ:

“Ừm.. Nó là của Oya.. Và là di vật.. Quan trọng với tôi..”

“Di vật sao, vậy là người đấy đã...”

Khi nghe được từ di vật, lập tức Califa đã nhận ra được câu hỏi tò mò vừa rồi của mình là không tốt cho lắm.

Hiểu ra được vấn đề, Raidou cũng không để tâm mà mỉm cười đáp lại rằng:

“Phải.. Oya đã ra đi”

“Tôi hiện đang tiến đến.. Bộ lạc phong lang.. Để trao trả chiếc vòng tay này lại.. Gia đình cô bé.”

Khi thấy Raidou đáp lại như thế, Califa đã có chút hối hận khi hỏi về Oya.

Nhưng cũng may là không có cuộc tranh cãi hay giận dữ nào xảy ra cả.

Và điều đáng chú ý hơn nữa, chính là mớ hành trang mà Califa đang vác trên người.

“Mà này.. Califa.. Thật sự có cần thiết.. Mang nhiều đồ như vậy không?.”

Raidou dừng bước lại và ngước nhìn những thứ được gọi là hành trang ở trên người Califa.

Mớ dụng cụ để điêu khắc được mang theo trên một cái hộp gỗ nhỏ, cây rìu thường được sử dụng để đốn hạ gỗ đang được đeo sau lưng.

Nhưng đáng chú ý hơn tất cả, đè bẹp lên cây rìu chính là một thùng gỗ có kích cỡ bằng một nửa cơ thể Califa.

Thùng gỗ đấy, chính là nguồn lương thực dự trữ còn sót lại và một số thứ khác, như quần áo chẳng hạn.

Thùng gỗ ấy được cột chặt chẽ và cố định với những sợi dây thừng, có hai quai để đeo qua tay.

Hệt như một túi hành lý lớn vậy, ở thế giới trước kia của Raidou thì là Balo.

“Cũng không nhiều lắm đâu.. Tôi chỉ mang theo những thứ cần thiết thôi”

“Nhà tôi cũng không nhiều đồ đạc lắm, chiếc giường kia cũng không thể mang theo được nên là..”

“Hể!?..” -Raidou liền bất ngờ khi nghe được những lời của Califa.

“Cô ấy tính mang theo cả chiếc giường kia ư?.”

Raidou chợt nghĩ đến cảnh tượng mang theo chiếc giường kia, nhưng thật may mắn khi nó không xảy ra ở hiện thực.

“Ừm.. Vả lại.. Tôi không dự định đồng hành cùng với các cậu lâu dài.”

Trong khi đang suy nghĩ về chiếc giường, đột nhiên Califa lên tiếng cắt ngang và thu hút sự chú ý của Raidou.

Khi sự chú ý của Raidou dồn vào mình, cô ấy đã có chút ngại.

“Tôi không muốn làm gánh nặng cho cậu và ngài vệ thần”

“Chính vì thế khi đặt chân đến một nơi nào đó có người sinh sống, tôi sẽ tìm kiếm một công việc để nuôi sống bản thân.”

Califa đã lên tiếng nói rõ về quyết định tiếp theo của mình.

Rằng cô ấy không muốn làm gánh nặng cho mọi người trên chuyến hành trình này.

Và cũng vì muốn sống tiếp nên cô ấy muốn tìm kiếm một công việc để nuôi sống bản thân mình.

“...”

Im lặng khi nghe được Califa nói, hiện tại Raidou có chút bất ngờ với những lời vừa rồi.

Nhưng đây là quyết định của cô ấy, vì thế cậu phải ủng hộ thật lòng chứ:

“Nếu đó.. Chính là quyết định.. Của cô”

“Tôi sẽ không ngăn cản đâu”

“Vì thế hãy cố gắng lên nhé.”

Raidou bước đến gần và mỉm cười lên tiếng khi đối diện với Califa.

Khi những lời ủng hộ mình được thốt ra, thì ngay lập tức khuôn mặt của Califa đã hiện rõ sự mừng rỡ.

Và cứ thế Raidou đã bước tiếp, theo sau là Califa.

Còn phía trước thì chính là vị vệ thần, kế bên đó là Ruijerd với bản tính hiếu kỳ của mình.

“...”

Thật mừng khi trên cuộc hành trình này có những người bạn để mình tâm sự và chia sẻ cùng nhau.

Tuy sẽ không kéo dài được bao lâu, nhưng hãy cứ trân trọng từng giây từng phút trôi qua.

Đó là những gì mà Raidou đang nghĩ.

Mọi thứ thật tuyệt vời.

Đó là cho đến khi.

Điềm báo đến gần.

-------------------------------------

Tại một nơi cách xa với Raidou.

Thẳng tiến đến nơi trung tâm lục địa, tại một cây cầu lớn được gọi là Deatarh.

Trải dài từ phương nam tiến đến nơi trung tâm lục địa, nơi vương quốc Vassia đang hiện hữu trong hàng thế kỷ vừa qua.



Cây cầu Deatarh chính là một trong những con đường giao thương tấp nập nhất của những thương nhân và các nhóm du mục đến từ nơi xa.

Và khi này, ngay trên cay cầu Deatarh.

Có một đoàn hiệp sĩ danh dự dưới trướng của ngài tử tước.

Đoàn hiệp sĩ Patrick.

Bọn họ đang trở về Vassia, theo lộ trình nhanh nhất thì chính là cây cầu Deatarh này.

“Thật kinh tởm..”

“Chà.. Đội trưởng Patrick.. Tôi biết là ngài đang ám chỉ điều gì mà...”

Khi đoàn hiệp sĩ cưỡi ngựa lướt qua những đoàn thương nhân, vị đội trưởng Patrick đã thầm thì những lời lẽ không đúng với tác phong của mình.

Những binh lính dưới trướng thì đang cưỡi ngựa ở phía sau, bọn họ không thể nghe rõ lời thầm thì của đội trưởng Patrick.

Chỉ có duy nhất một người nghe rõ những lời vừa rồi, chính là vị cung thủ Kyler.

“Mà.. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua rồi kia mà thưa đội trưởng.”

“...”

Vị cung thủ Kyler đã lên tiếng khi thấy sự khó chịu của vị đội trưởng Patrick.

Khách quan mà nói, kể từ khi cây cầu Deatarh này được xây dựng thì kẻ bị căm ghét nhất chính là bá tước.

Bởi vì ngài bá tước đã chính tay gạch tên những ngôi làng không cần thiết ở trên bản đồ.

Người ngoài thì sẽ không biết lý do tại sao.

Nhưng đối với vị đội trưởng Patrick thì lại khác, vì đã phục vụ lâu năm trong hoàng gia nên ông rất hiểu biết.

“Ta không thể chấp nhận được hành động của ngài bá tước”

“Việc xây dựng cây cầu Deatarh này đã là đi quá giới hạn rồi.”

Nghĩ đến lịch sử xây dựng cây cầu Deatarh, vị đội trưởng Patrick đã cau mày lại.

Sự khó chịu đấy chẳng ai biết được vì đã có mũ sắt che lại khuôn mặt vị đội trưởng.

Nhưng kế bên ông ấy chính là một vị cung thủ có tài năng thiện xạ và quan sát tốt, anh ta có thể nhìn thấy sự khó chịu kia thông qua khe hở trên mũ sắt.

“Chà.. Ý ngài là lịch sử xây dựng của nó sao.”

Vị cung thủ Kyler đã đổ mồ hôi ngay khi nghĩ đến lịch sử của cây cầu Deatarh này.

Lịch sử của nó đã bị che giấu bởi ngài bá tước và cả hoàng gia.

Cây cầu này được xây dựng vì kinh tế vương quốc Vassia và để giao thương thuận tiện hơn.

Mọi thứ những tưởng bình thường, cho đến khi ta nghe đến lịch sử bị che giấu của cây cầu Deatarh này.

Vào 30 năm về trước.

Kể từ khi công trình xây dựng cây cầu Deatarh được bắt đầu.

Dân thường và Nô lệ, cho đến những kẻ sắp sửa bị tử hình, tất cả đều phải tham gia vào việc xây dựng cây cầu Deatarh này.

Với quyền hạn được ban tặng từ nhà vua Dermot's, vị bá tước đấy đã ép buộc tất cả.

Cây cầu Deatarh này mang lại cho bá tước danh tiếng trong giới quý tộc và trên hết chính là vàng bạc của cải.

Những tưởng ép buộc các thần dân là chuyện bình thường, nhưng ngài bá tước còn đi xa hơn vậy.

Hiến tế trẻ em để linh hồn chúng bảo vệ cây cầu Deatarh vững chắc, một nghi thức đã bị lãng quên từ lâu.

Một vài trẻ em lang thang và trong thôn quê đã b·ị b·ắt cóc, chỉ để bá tước thực hiện nghi thức hiến tế kia.

Chỉ cần nghĩ đến việc hiến tế trẻ em, là vị cung thủ đã rùng mình.

Người trong cuộc như bọn họ đều hiểu được hành động của ngài bá tước là sai trái, nhưng đấy là vì mục đích giúp cho kinh tế Vassia phát triển.

Cây cầu Deatarh đã mang lại giao thương cho vương quốc Vassia, khiến cho nền kinh tế phát triển và thịnh vượng như ngày hôm nay.

“...”

Chỉ có vị đội trưởng Patrick và cung thủ Kyler biết được lịch sử bị che giấu của cây cầu Deatarh này.

Bọn họ chỉ có thể bỏ qua nó mà đi tiếp, dù sao thì mọi chuyện cũng đã lâu rồi mà.

Cứ thế mà cưỡi ngựa lướt qua tất cả đoàn thương nhân, cho đến khi một điều kỳ lạ diễn ra ở phía trước.

Vị cung thủ bất chợt dừng ngựa lại, anh ta chăm chú quan sát phía trước ở xa.

“Kyler.. Có chuyện gì xảy ra ở phía trước chúng ta.”

Vị đội trưởng lên tiếng hỏi và cũng đã cho dừng ngựa lại, kéo theo đó là những binh lính ở phía sau ông ấy.

Tất cả đều dừng lại khi đi được nửa đoạn đường trên cây cầu Deatarh này.

Ở phía trước, có một màn sương đen dầy đặc đang che phủ tầm nhìn bọn họ.

Điều này có thể là điềm báo dành cho đoàn hiệp sĩ Patrick.

Bởi vì đã có một kẻ bước ra từ màn sương đen kia.

Hắn ta khoác trên người một lớp áo choàng đen, và nó đã che phủ mọi thứ khiến cho vị cung thủ không thể nhận biết được là ai.

“Một kẻ lang thang?.”

“Chà.. Như ngài thấy đấy, vùng đất này có nhiều người lang thang là bởi vì những ngôi làng bị gạch tên đấy.”

Vị đội trưởng Patrick và cung thủ Kyler không thể nhận diện được người khoác áo choàng đen ở phía trước.



Mọi thứ đang dần tối tăm đi vì làn sương đen xung quanh dầy đặc hơn.

“Đội trưởng Patrick!!.”

Trong khi tất cả còn đang bỡ ngỡ khi nhìn thấy người bí ẩn phía trước, một chàng hiệp sĩ trẻ đã tiến lên để xin nhận nhiệm vụ từ đội trưởng.

“Kẻ ở phía trước trong rất khả nghi, xin ngài hãy để tôi tiến lên kiểm tra sơ qua hắn.”

Chàng hiệp sĩ tiên phong ấy chính là Gavin, một trong những binh lính mới dưới trướng của Patrick.

Anh ta rất can đảm và đặc biệt nhất chính là đối thủ của vị đội trưởng trong trò vật tay khi trước.

“Ta sẽ không để cậu một mình tiến lên”

“Thay vào đó hãy đi cùng với một binh lính khác.”

Dù cho ở phía trước có là ai đi chăng nữa, thì vị đội trưởng vẫn luôn đề phòng và cảnh giác cao độ.

Khi mệnh lệnh kia được đưa ra với yêu cầu đi cùng với một binh lính khác, chàng hiệp sĩ Gavin đã không chần chừ mà ngước nhìn đến Keld.

Hiểu ra được vấn đề, chàng hiệp sĩ Keld đã bước xuống lưng ngựa và tiến đến gần.

Sau đó cả hai đều nhìn vị đội trưởng để chờ đợi mệnh lệnh đưa ra.

Và chỉ với một cái gật đầu cũng đã đủ để nhận ra.

“Gavin.. Cậu thật sự phải chọn tôi đi cùng sao.”

“Haha.. Xin lỗi, nhưng tôi chẳng thân thiết với ai trong đoàn ngoài anh cả.”

Cả hai đã trò chuyện nhỏ, và rồi kết thúc khi bước đến gần người khoác áo choàng đen che phủ kia.

Khi đối diện với hắn, cả hai đều cảm thấy một cơn ớn lạnh đến kỳ lạ.

Nhưng vì tuân thủ nhiệm vụ, nên cả hai chỉ muốn nhanh gọn kết thúc mọi thứ trong yên ổn.

“Xin lỗi vì sự đột ngột này, bọn tôi là binh lính đến từ Vassia”

“Và chúng tôi cũng không muốn dài dòng, cho hỏi vị đây là người của phương nào, và vì sao lại một mình bước tại nơi này..”

Ngay khi đối diện với nhau, không chần chừ hay chậm trễ chàng hiệp sĩ Gavin đã lên tiếng hỏi han về người bí ẩn kia.

Về phần chàng hiệp sĩ Keld thì lại đang rất đề phòng, với bàn tay đã được đặt sẵn trên cán kiếm.

Đáp lại với cả hai, kẻ bí ẩn kia đã im lặng một lát nhưng rồi cũng đã có phản ứng.

Kẻ bí ẩn cởi bỏ lớp mũ của áo choàng, để lộ một khuôn mặt già nua của tuổi già khoảng 46 Tuổi kèm theo mái tóc ngắn bạc phơ hoàn toàn.

Với chất giọng yếu ớt hệt như đã bị kiệt quệ trong thời gian dài, ông ta đáp:

“Ôi chúa ơi.. Thành thật xin lỗi hai vị hiệp sĩ đây, tôi chỉ là một kẻ lang thang đang tìm kiếm một ngôi làng để mưu sinh mà thôi”

Sự đề phòng đã kết thúc, khi hai chàng hiệp sĩ nhìn thấy được trước mắt mình là một người đàn ông trung niên trong khá tội nghiệp.

Và đặc biệt nhất lại là một người lang thang không có nhà cửa hay chốn dung thân.

Thấy được vẻ tội nghiệp ấy, cả hai đã mềm lòng mà mở lời giúp đỡ:

“Tuy không thể giúp đỡ được nhiều, nhưng nếu ông bước theo hướng này sẽ có thể gặp được một số đoàn thương nhân.”

Gavin thật tốt bụng khi mở lời giúp đỡ, và rồi anh ta đã không ngần ngại lấy ra một ít xu Aurora's để cho người đàn ông kia.

“Hãy cầm lấy chúng, nhiêu đây có thể ông sẽ mua được một ít lương thực từ những thương nhân”

“Hoặc có thể là nhờ bọn họ hộ tống đến một ngôi làng nào đấy.”

Đưa cho người đàn ông trung niên tội nghiệp một ít xu Aurora's để sống sót, chàng hiệp sĩ Gavin đã có chút vui mừng khi thấy đôi bàn tay già nua kia nhận lấy sự giúp đỡ của mình.

“Ôi chúa ơi.. Thành thật cảm ngài, sự giúp đỡ này tôi sẽ ghi nhớ tới cuối đời..”

Tinh thần hai chàng hiệp sĩ liền phấn chấn hẳn khi thấy người đàn ông kia vui mừng vì được giúp đỡ.

Cả hai đã không còn nghi ngờ hay đề phòng gì nữa, giờ thì chỉ cần thông báo cho vị đội trưởng Patrick là mọi chuyện ổn thỏa rồi.

Nhưng khi cả hai quay người lại, thì chính là thời khắc điềm báo được hé lộ.

Nụ cười quái dị liền xuất hiện trên khuôn mặt người đàn ông tội nghiệp kia.

Sự ớn lạnh đã mãnh liệt hơn bao giờ hết.

“Gavin!!.. Cẩn thận sau lưng ta, có thứ gì đấy không đúng!!!.”

“Gì ch...

Khi sự ớn lạnh trở lại thì chàng hiệp sĩ Keld đã nhận ra được, người đàn ông trung niên lang thang vừa rồi không hề bình thường.

Nhưng mọi thứ đã quá muộn, vì quá nhanh để thấy được nó, vừa có một v·ũ k·hí sắc bén được vung dọc xuống lấy đi cánh tay phải của Gavin.

“...!!BỊCH!!...”.

Cánh tay trái rơi xuống, máu tươi chảy xuống liên hồi và chàng hiệp sĩ Gavin đã không lường được chuyện vừa xảy ra.

Thật trớ trêu khi người bọn họ vừa giúp đỡ lại chính là kẻ thù, và cũng là điềm báo được Zora cử đến nơi đây.

“Ôi chúa cứu thế.. Có vẻ như nơi đây sẽ là mồ chôn của hai vị hiệp sĩ tốt bụng này!!.”

Một giọng điệu ấm áp đến lạ thường được cất lên.

Người đàn ông trung niên vừa rồi dần thay đổi.

Mái tóc bạc phơ từ từ chuyển sang màu đen tuyền hệt như Zora.

Khuôn mặt của đàn ông trung niên đã thay đổi một cách đáng sợ, chúng xoắn lại và tạo nên điềm báo.

Với trên tay là thứ v·ũ k·hí có từ thời cổ thần binh cho đến hiện tại, hình dạng một cây thương dài với ba lưỡi tạo nên cây thánh giá sắc bén.

Linh mục đen Prieved, hắn ta đã đến với đoàn hiệp sĩ Patrick.

“Cũng đã lâu rồi nhỉ.. Keld... Ta đã rất mong chờ được gặp lại cậu đấy.”

...Kết thúc...