Sử Thi Về Ấn Ký

Chương 56: Đêm trò chuyện giữa hai người bạn thân.




Chương 56: Đêm trò chuyện giữa hai người bạn thân.

...Arc 2: Hành trình trao trả di vật...

-------------------------------------

Trời sắp sửa tối đi.

Dạo bước trên khu đồng bằng đầy rộng lớn.

Raidou và Ruijerd đã cùng với người bạn thân Califa rời khỏi khu rừng.

Cả ba người tiến đến ngôi làng không tên và băng qua nó, để trở về với ngôi nhà tại bờ sông.

Khi đứng trước ngôi nhà, Califa đã lập tức mở cửa để vào bên trong, trên tay cô là bánh xe gỗ thành quả của ngày hôm nay.

Đặt bánh xe gỗ xuống tại một góc, Califa dọn dẹp và cất đi những dụng cụ như rìu và dao vào một thùng gỗ.

Sau khi xong xuôi hết, Califa liền bước ra khỏi nhà và chuẩn bị nhóm lửa trại tại nơi đây.

Nhóm lửa trại để ngồi xuống quây quần bên nhau, vừa trò chuyện cũng là vừa để ôn lại những khoảnh khắc của ngày trước.

Đây là cách tốt nhất để Califa chào mừng hai người bạn thân trở về.

“Califa”

“Tôi cùng với Ruijerd.. Chỉ tìm được bấy nhiêu đây.. Nhưng chắc hẳn cũng đủ.. Để nhóm lửa trại..”

Trong khi đang chuẩn bị dụng cụ nhóm lửa trại, Raidou đã xuất hiện cùng với một ít cành cây khô vừa mới lấy được.

Để rõ ràng hơn thì Califa sẽ là người chịu trách nhiệm nhóm lửa trại, còn Raidou sẽ tìm kiếm củi hoặc những cành cây khô ở phía sau nhà hoặc gần đây.

“Hai cậu không cần phải tìm kiếm thêm đâu”

“Nhiêu đây thôi cũng đủ để duy trì đến khuya rồi đấy”

Califa mỉm cười khi thấy từng cành cây khô do Raidou và Ruijerd tìm kiếm được.

Thông thường thì Califa sẽ tích trữ sẵn những cành cây khô ở phía sau nhà mình.

Nhưng vài ngày trước chúng đã được sử dụng hết sạch rồi, thành ra bất đắc dĩ phải tìm kiếm xung quanh đây.

“Được rồi.. Hai cậu cứ ngồi xuống đi, tôi sẽ bắt đầu nhóm lửa trại ngay bây giờ.”

Califa lên tiếng khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi.

Lấy những cành cây khô và đá dựng thành một vòng tròn, Califa cũng đã chuẩn bị sẵn từ trước một ít cỏ và rơm khô để nhóm lửa trại.

Và cuối cùng không thể thiếu nó.

Một nhánh cây thẳng được gọt dũa kỹ càng và miếng gỗ khô ngay ngắn có vài lỗ hổng gần cạnh, cả hai thứ này đều là công cụ nhóm lửa trại của Califa đây.

Cách nhóm lửa này thật sơ khai và nguyên thủy.

Nhưng nhìn đi nhìn lại cũng thật sự phải nể phục Califa, bởi vì chỉ với nhiêu đó đã có thể nhóm lửa trại rồi.

Ngọn lửa le lói nhỏ bé giữa những cành cây khô, chẳng mấy chốc nó đã bừng sáng và bầu không khí ấm áp liền bao trùm xung quanh.

Mặt trời cũng đã lặng xuống kể từ khi cả ba trở về với ngôi nhà.

“...”

Raidou đang ngồi gần lửa trại, im lặng và chìm đắm trong những suy nghĩ của mình.

Califa thì đã vào bên trong nhà để cất đi dụng cụ nhóm lửa trại, sẵn tiện cũng lấy thêm một ít lương thực cho hai người bạn thân.

Và vẫn như những lần trước, khi ánh mắt quan sát mình đã không còn nữa thì cũng chính là lúc Ruijerd biến mất.

“Này Raidou!!.. Ruijerd, cậu ấy biến đâu mất rồi!?.”

Ra khỏi nhà cùng với trên tay là một số bánh mì cứng, Califa liền hoảng khi không nhìn thấy Ruijerd đâu nữa.

Raidou thì lại đang rất bình tĩnh, hệt như đã quá quen thuộc với những hành động của Ruijerd.

“Ruijerd, cậu ta.. Đôi khi sẽ biến mất đột ngột.. Chuyện này.. thường xuyên xảy ra.. vào ban đêm.”

Raidou bình tĩnh lên tiếng nói về hành động của Ruijerd.

Trái ngược hoàn toàn với sự bình tĩnh đấy, Califa tỏ ra lo lắng và lên tiếng khi bước đến gần lửa trại:

“Liệu có ổn không.. Ban đêm luôn là thời điểm nguy hiểm đấy, nếu lỡ mà cậu ấy tiến vào khu rừng thì.”

Giữ chặt bành mì trên tay, Califa lo lắng ngồi xuống kế bên Raidou.

Khi lên tiếng hỏi về sự an toàn khi Ruijerd biến mất đột ngột, thì Raidou đã chợt mỉm cười nhẹ.

Thật tốt khi thấy có người lo lắng cho Ruijerd ngoài mình, Raidou liền mừng thầm trong lòng.

Biết ơn những gì mà Califa đã làm và không muốn khiến cho sự lo lắng kéo dài mãi.

Raidou mỉm cười nhìn Califa rồi lên tiếng bảo rằng:

“Đừng lo lắng.. Mọi thứ sẽ ổn thôi”

“Ruijerd.. Cậu ấy rất khỏe.. Khác hoàn toàn.. Với những người bình thường..”

Lắng nghe những lời đấy, Califa đã dần dần giảm sự lo lắng lại.

“Nếu thật sự như lời cậu nói, có vẻ tôi đã lo lắng thái quá rồi”

“À phải rồi!!.. Tôi có mang ra một ít bánh mì, nếu như cậu cảm thấy đói thì có thể ăn nó.”

Không còn cảm thấy lo lắng, Califa đưa ra cho Raidou xem những ổ bánh mì được giữ trên tay mình.

“Bánh.. Bánh mì ư..” -Chợt bất ngờ khi nhìn thấy những ổ bánh mì kia.



Bánh mì do Califa mang đến.. Raidou đã từng nếm thử qua rồi, và nó đã để lại một nỗi sợ nho nhỏ bên trong cậu.

Vừa cứng ngắc, lại vừa khô khan đến mức khiến ta phải kh·iếp sợ.

“Raidou, cậu sao thế?.”

“À.. Ừm.. Không có gì đâu..”

Raidou đã rất phân vân giữa lựa chọn có nên nhận lấy bánh mì hay là không.

Nhưng thú thật là cậu không đủ can đảm để từ chối lòng tốt của Califa.

“Thành thật cảm ơn..”

Raidou mỉm cười, dù hơi gượng ép nhưng đến cùng vẫn nhận lấy một ổ bánh mì.

Cậu liền nếm thử nó, vẫn cứng ngắc hệt như trước đây, vị thì khô khan chẳng thay đổi là bao.

Và có chút sự hoài niệm, bởi vì ổ bánh mì cứng của Califa chính là loại lương thực đầu tiên cậu được ăn khi đến với thế giới này kia mà.

“...”

“Này Raidou.. Chúng ta có thể tiếp tục được chứ”

“Ý tôi là những chuyện đã xảy ra, khi cậu tiến đến thị trấn bù nhìn..”

Ngồi trước lửa trại, trên tay vẫn là những ổ bánh mì cứng.

Califa chần chừ không thưởng thức những ổ bánh mì, thay vào đó thì cô đã lên tiếng hỏi Raidou về những chuyện đã xảy ra tại thị trấn bù nhìn.

Tất cả điều này chỉ vì tò mò, bởi vì khi đang ở bên trong khu rừng thì câu chuyện của Raidou chỉ vừa mới được kể phân nửa mà thôi.

“...” -Nhưng rồi.

Raidou liền c·hết lặng đi, ngay khi lắng nghe được những lời của Califa.

Trong thân tâm cậu đột nhiên khựng lại và nhức nhối một cách đau lòng.

Thị trấn bù nhìn.

Chỉ cần nhắc đến nó, là cậu lại nghĩ đến những cảnh tượng của ngày trước.

Sự kiện chọn lọc.

Cột sáng bí ẩn kia và gã quái vật Lankak, cậu không thể nào quên được tất cả những gì mà chúng mang lại.

“Ừm.. Nói sao đây nhỉ.. Tôi đã tham gia.. Một công hội.. Mạo hiểm giả..”

Raidou lên tiếng.. Cậu quyết định sẽ kể về, chuyện mình cùng với Ruijerd đăng ký trở thành mạo hiểm giả.

Sự bất ngờ liền xuất hiện ngay trên khuôn mặt của Califa, và ngay lập tức những lời hào hứng được thốt lên:

“Tuyệt quá!!.. Vậy là cậu đã trở thành một mạo hiểm giả rồi nhỉ..”

Vẻ hào hứng của Califa khiến cho Raidou có chút ngạc nhiên.

Trở thành một mạo hiểm giả, Raidou thật sự không nghĩ như thế.

Dù sao thì cậu cũng chỉ vừa mới đăng ký, cấp bậc thì chỉ dành cho những người mới vào nghề chứ không thật sự là chính thức.

Và cũng thật trớ trêu, khi vừa mới đồng hành nghề mạo hiểm giả chưa được bao lâu thì lại xảy ra sự kiện chọn lọc.

Nói chung thì, hiện tại Raidou và Ruijerd không phải là một mạo hiểm giả chính thức.

Nghĩ đến đây thì Raidou đã lắc đầu ngao ngán mà lên tiếng giải thích rõ ràng cho Califa biết:

“Không phải đâu.. Chúng tôi chỉ là người mới”

“Vừa đăng ký.. Không có nghĩa.. Chính thức là mạo hiểm giả.”

Giải thích rõ ràng, không chờ đợi lâu Califa đã hiểu được những lời vừa rồi.

“Hóa ra là thế.. Vậy mà trước giờ tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần đăng ký là sẽ trở thành một mạo hiểm giả chính thức.”

Sau khi kết thúc lời, Califa đã mỉm cười gượng vì hơi ngại với lượng kiến thức vừa phải của mình.

Lượng kiến thức của Califa, Raidou không hề cười chê hay coi thường.

Thay vào đó cậu lại muốn chia sẻ chúng cùng với cô ấy.

Ngồi quây quần bên nhau tại lửa trại, chẳng mấy chốc một cuộc trò chuyện giữa hai người đã được diễn ra.

Raidou đã chia sẻ rất nhiều thứ thông qua lời kể của mình, nhưng cậu vẫn giữ bí mật về sự kiện chọn lọc trước kia.

“Không thể tin được, có nhiều cấp bậc dành cho mạo hiểm giả thế sao!!.”

Califa đã không thể giấu được sự bất ngờ khi tiếp thu thêm những kiến thức cơ bản về nghề nghiệp mạo hiểm giả.

Về phần Raidou thì cũng mừng khi thấy được Califa hào hứng với những thứ mình đã kể cho.

“Ừm.. Công hội mạo hiểm giả.. Bọn họ tạo ra cấp bậc là để cân bằng”

“Nhờ có cấp bậc.. Nên những nhiệm vụ đã được xếp hàng”

“Nhiệm vụ càng cao.. Thì cấp bậc yêu cầu càng cao”

“Nhờ đó.. Tỷ lệ t·ử v·ong.. Đã giảm đi rất đáng kể đấy.”

Cả hai thoải mái trò chuyện cùng nhau tại nơi lửa trại ấm áp.

Đêm nay thật sự rất vui.

Nhưng ngày mai bắt buộc Raidou phải lên đường rồi.



Vì vậy trong đêm nay, tại cuộc trò chuyện này cậu sẽ quyết định thông báo tin về c·ái c·hết của thương nhân Louis.

“Califa..”

“Hửm?..”

Raidou thay đổi giọng, ngay sau khi giải thích cho Califa biết về một số kiến thức cơ bản về mạo hiểm giả.

Khi nghe được Raidou gọi tên mình, Califa liền lắng tai và ngước mắt qua nhìn, trên tay cô là ổ bánh mì đang ăn dở.

“Tôi trở về nơi này”

“Là vì có một chuyện.. Cần phải thông báo cho cô”

Sắc mặt cùng với giọng nói của Raidou dần thay đổi, không còn vui vẻ như vừa rồi nữa.

Khuôn mặt của cậu đang rất nghiêm túc với chuyện này.

Và rồi cuối cùng thì quyết định cũng đã được đưa ra:

“Louis.. Vị thương nhân.. Thường xuyên ghé qua ngôi làng”

“Ông ấy đ·ã c·hết.. Ngay khi đặt chân đến.. Lãnh thổ của Dalhurst..”

“...”

Bầu không khí liền trở nên im lặng ngay khi thông báo được đưa ra.

Sắc mặt của Califa dần thay đổi.

Đã không còn sự vui vẻ như vừa rồi nữa.

Khuôn mặt có chút buồn ngay khi nghe được thông tin về vị thương nhân Louis.

“Tôi biết mà..”

Califa lên tiếng với giọng điệu nhỏ có chút đau buồn bên trong.

Nhưng thay vì khóc thương thì cô ấy đã mỉm cười nhẹ khi đang ở trước mặt Raidou đây.

“Ngay từ đầu thì tôi đã mơ hồ nhận ra rồi”

“Kể từ khi thương nhân Louis ghé qua ngôi làng thì cũng đã hơn mười mấy ngày rồi”

“Lộ trình của ông ấy là sẽ thường xuyên ghé qua ngôi làng này kia mà.”

Hóa ra là ngay từ đầu Califa đã mơ hồ nhận ra rồi.

Không dễ dàng gì để biết được lộ trình của đoàn thương nhân Louis, quả nhiên quan hệ giữa hai người thật sự rất thân thiết.

Mà dù sao thì thương nhân Louis cũng chính là người cha đỡ đầu cho Califa kia mà.

“Liệu có ổn không”

“Đoàn thương nhân Louis.. Sẽ không còn.. Ghé qua ngôi làng..”

Raidou chợt lên tiếng hỏi Califa.

Sắc mặt của cô ấy khiến cho cậu có chút hối hận khi thông báo về c·ái c·hết của Louis.

“Chắc là tôi sẽ rời đi để đến một nơi khác..”

Califa nhẹ giọng nói với đôi tay đã có chút run rẩy bởi vì tâm trạng đang xấu đi dần.

Từ từ gục đầu xuống, khuôn mặt của cô tối sầm đi khi nói ra những lời vừa rồi.

“Ngôi làng này nó đã không còn được như trước nữa rồi”

“Gần đây đã không có một đoàn thương nhân nào ghé qua ngôi làng, lương thực của tôi thì lại đang cạn kiệt”

Nói đến đây đôi tay cô ấy giữ chặt lại, lập tức uất ức mà nói về sự vô dụng của mình:

“Cậu thấy đấy”

“Tôi rất yếu kém trong việc săn bắt, dường như là không thể”

“Chính vì thế tôi sẽ đi đến một nơi khác để sinh sống”

Miệng thì nói là đến một nơi khác để sinh sống, nhưng trong thân tâm của cô ấy thật sự lại không muốn rời khỏi nơi đây.

Một nơi chất chứa bao nhiêu kỉ niệm, từ thuở còn bé cho đến bây giờ.

Nhưng vì để tiếp tục được sống sót, bắt buộc cô ấy phải rời đi đến với một nơi khác.

“Tôi biết.. Cô sẽ nói như thế mà..”

Trong lúc đau buồn nhất, một giọng nói đã cất lên ở kế bên cô.

Với giọng điệu nhẹ nhàng của mình, Raidou đối diện và thẳng thừng nói rằng:

“Califa”

“Tôi trở về đây.. Là vì cô đấy”

“Lời hứa mà tôi nói.. Thật sự rất hoang đường”

“Dù tôi không biết.. Trong tương lai sẽ nguy hiểm ra sao”

“Nhưng nếu có thể..”

Raidou ngước qua nhìn vào khuôn mặt của Califa.

Cô ấy đang lắng nghe cậu với đôi mắt như thể là sắp sửa khóc đến nơi rồi.



Dưới đôi mắt đấy có một ít quầng thâm, đó là bởi vì những chuyện tồi tệ cứ liên tục xảy ra với cô khiến cho tâm trạng càng ngày càng tồi tệ hơn.

“Liệu cô có muốn”

“Bước cùng với tôi.. Trên chuyến hành trình này”

Thật sự điều này rất hoang đường.

Chẳng ai lại giữ một lời hứa như thế với người khác cả, nếu có thì sẽ rất ít.

“Tại sao..”

Một lời tại sao đã được thốt ra từ Califa.

Từ trước đến giờ chưa từng có ai hứa hẹn một điều hoang đường như thế với cô cả.

Kể từ khi gặp gỡ được Raidou thì cuộc sống của cô đã có chút thay đổi rõ rệt.

“Tại sao cậu lại phải làm đến mức này cơ chứ”

“Chỉ là một lời hứa thôi mà, đâu nhất thiết phải dẫn tôi theo.”

Một sự thay đổi rõ rệt trong cuộc đời Califa.

Từ trước đến nay nếu gặp phải khó khăn và đau đớn, cô ấy chỉ có thể chịu đựng và không muốn một ai biết được.

Nhưng giờ đây đã có một người biết được và hiểu cho cô, đôi khi lại ở bên an ủi và giúp đỡ.

Dù chỉ là một con người xa lạ, đến với cuộc đời của cô chẳng được bao lâu.

Tại sao lại phải làm đến mức này, chỉ là một lời hứa hẹn thôi kia mà.

Tại sao lại giúp đỡ cho cô dù biết rằng sẽ không có lợi ích gì cho mình.

“Tại sao ư.. Vì cô.. Là bạn thân của tôi kia mà..”

Những lời kia kèm với suy nghĩ của Califa liền được giải đáp.

Dù cho không thuần thục ngôn ngữ, nhưng chỉ với vài lời kèm chất giọng nhẹ nhàng đấy cũng đã đủ để truyền đạt rồi.

“...”

“Califa...”

Sự im lặng bất chợt bao trùm xung quanh.

Nước mắt của cô ấy đã rơi xuống khi nghe được những lời vừa rồi của cậu.

“Tôi.. Tôi Không biết phải nói sao nữa”

“Từ trước đến giờ chưa từng có ai nói như thế với tôi cả”

“Cảm ơn cậu.. Raidou.. Tôi thật sự rất vui nghe cậu nói thế..”

Đôi chân Califa đã mềm nhũn ra, những giọt nước mắt thì đang rơi xuống mặt đất.

Tâm trạng của cô ấy như thể đã được an ủi phần nào.

Đôi tay nhẹ lau chùi đi từng hàng nước mắt, dù cho nó có run rẩy đến cỡ nào đi nữa.

Thật sự rất khó để cô diễn tả được thành lời, cảm xúc thì như muốn rối bời lên vì đang hạnh phúc khi có một người bạn như thế này.

Ngồi ở kế bên, Raidou mỉm cười nhẹ khi nhìn thấy được những giọt nước mắt kèm theo tâm trạng rối bời kia.

Những giọt nước mắt kia như muốn nói lên nỗi lòng của cô ấy vậy.

Cậu có thể thấu hiểu được một phần nào đó.

Xích lại gần hơn nữa để an ủi người bạn thân của mình.

Cậu nhẹ nhàng đặt bàn tay lên lưng cô ấy và dành một chút thời gian để an ủi.

...

Thật sự đáng mừng khi cả hai đã gặp lại được nhau vào thời điểm này, bởi vì nếu kéo dài lâu thì không biết rằng sẽ có điều gì tồi tệ xảy ra nữa.

Lượng lương thực mà Califa tích trữ đã sắp sửa cạn kiệt rồi.

Điều tồi tệ hơn nữa là những thương nhân đã không còn ghé qua ngôi làng không tên này.

“Xin lỗi nhé, lại làm phiền cậu an ủi tôi nữa rồi.”

“Không.. Tôi không thấy phiền.. Ít ra.. Thì tôi đã không im lặng như trước đây..”

Cuối cùng thì nước mắt cũng đã dừng lại, sự an ủi tận tình của Raidou đã khiến cho Califa có chút hạnh phúc.

Cô ấy đang hạnh phúc khi lần đầu tiên trong cuộc đời có một người bạn thân như Raidou đây.

Cả hai đã mỉm cười với nhau và sau đó thì là một cuộc trò chuyện nhỏ tại nơi lửa trại.

Nhưng trong khi cả hai đang vui vẻ trò chuyện với thì một giọng nói đã chen ngang.

“Ta trở về có hơi muộn”

“Raidou.. Có vẻ người bạn của ngươi đã đồng ý theo bước trên chuyến hành trình này rồi.”

Ngay khi giọng nói cất lên thì một hình bóng đã xuất hiện từ trong bóng tối.

Với ánh sáng từ lửa trại, ta có thể thấy rõ đấy là vị vệ thần Ulanni Meredith.

Bước đến gần và ngồi xuống đối diện với cả hai.

“Rai.. Raidou.. Cô ta.. Có một đôi tai thú trên đầu kìa!!.”

“Califa.. Đừng hoảng sợ.. Hãy nghe tôi giải thích!?.”

...Kết thúc...