Chương 55: Trở về nơi ngôi làng không tên.
...Arc 2: Hành trình trao trả di vật...
-------------------------------------
Từng giây, từng phút.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cũng đã hơn 2 ngày kể từ khi Raidou rời khỏi ngôi làng Erast.
Theo như lộ trình trên tấm bản đồ, thì chuyến hành trình này sẽ rất dài và tốn ít nhất là một tháng để đến được Bộ lạc phong lang.
“Xào.. Xạc..”
Cơn gió thoảng qua, những tán lá xào xạc giữa khu rừng.
Trên con đường ở nơi đây, hiện có ba hình bóng đang dạo bước với áo choàng che phủ toàn thân.
Vị vệ thần Ulanni Meredith, chàng trai Raidou và Ruijerd.
Bọn họ chính là ba hình bóng đấy.
“...”
Dạo bước trên con đường mòn, bầu không khí im lặng bao trùm xung quanh khu rừng này.
Những tưởng khi bước vào những khu vực như thế này thì sẽ rất dễ chạm trán với lũ quái vật.
Nhưng kể từ khi rời khỏi ngôi làng Erast, cả ba người bọn họ không hề gặp phải nguy hiểm hay khó khăn nào trên chuyến hành trình này.
Coi như đây cũng là một điều tốt khi không gặp phải vấn đề gì ảnh hưởng đến lộ trình.
Cứ như thế.
Mọi thứ đều suôn sẻ mà trôi qua.
Dạo bước giữa khu rừng đủ lâu rồi.
Cuối cùng thì cả ba người cũng đã đặt chân đến một khu vực khác.
Một khu đồng bằng tuyệt đẹp, với xung quanh là những ngọn cỏ thấp bé nhưng lại rất xanh tươi và đầy bát ngát.
“Nơi này là...”
Sững sờ vì quá ngạc nhiên với cảnh tượng ở ngay trước mắt mình.
Hệt như lần đầu tiên đến đây, Raidou bước lên đặt chân vào khu vực đồng bằng này.
Những cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua.
Cởi mũ áo choàng ra, ngước nhìn đến phía xa, hít thở bầu không khí tại nơi đây.
Cảm giác yên bình đến lạ thường này, cũng đã lâu lắm rồi Raidou mới được trải nghiệm lại nó.
“Tuyệt thật.. Nơi này vẫn thế..”
Sau khi hít thở bầu không khí trong lành tại nơi đây, Raidou liền bước theo chân vị vệ thần.
Theo sau thì là Ruijerd.
Cả ba người lại tiếp tục bước đi trên con đường mòn.
Càng bước thì lại càng nhìn thấy nhiều thứ, khi đến gần hơn với trung tâm của khu đồng bằng.
Cả ba người đã nhìn thấy được ngôi làng của Califa, kèm với đó là con sông trải dài từ cội nguồn bên trong khu rừng.
“...” -Im lặng đi, khi thấy được ngôi làng.
Cảnh tượng tại nơi đây giống hệt như ngày trước, chẳng thay đổi là bấy nhiêu.
Một số nhà cửa vẫn là đ·ống đ·ổ n·át và hoang tàn, nhưng một số có vẻ như đã được dọn dẹp đi.
Xác c·hết rải rác khắp nơi trên mặt đất giờ đã không còn nhiều như trước nữa, nhưng vẫn còn đâu đó là những bộ phận cơ thể bị đứt lìa và xương người.
Lại gần và bước vào ngôi làng.
“Nó vẫn thế.. Chỉ là.. Có chút thay đổi..”
“Grah...”
Raidou và Ruijerd đã từng đặt chân đến đây rồi, nên không lạ gì khi cả hai ngang nhiên bước vào bên trong ngôi làng.
Nhưng về phần vị vệ thần Ulanni Meredith thì lại khác hoàn toàn.
Cũng đã rất lâu rồi, kể từ khi cô ấy đặt chân đến ngôi làng không tên này.
Ít nhất cũng đã hơn mười mấy năm.
Bởi vì từ trước đến nay, cô ấy không hay bước đi theo lộ trình trên con đường này.
“Ngôi làng này thật hoang tàn”
“Có vẻ như nó đã trải qua một đợt t·ấn c·ông từ quái vật.. Là Goblin sao?.”
Vị vệ thần ngước nhìn những bộ phận đứt lìa còn sót lại trên mặt đất, nó đã thối rửa và xương người cũng nằm ngay gần đó.
Cảnh tượng nơi đây khiến cho cô ấy suy nghĩ về một cuộc t·ấn c·ông từ quái vật.
Và Goblin chính là ví dụ đầu tiên, chúng hay theo bầy đàn và thường xuyên t·ấn c·ông những ngôi làng nhỏ.
Nhưng có vẻ như suy nghĩ về loại quái vật như Goblin là không chính xác.
Bởi vì có hai mùi hương khác lạ đang lẫn lộn giữa ngôi làng này.
Tuy không rõ ràng cho lắm, nhưng một trong hai mùi hương kia đã từng xuất hiện trên người của chàng trai Raidou.
“...” -Im lặng mà ngước nhìn Raidou.
Vị vệ thần vẫn còn cảm thấy chưa rõ ràng về mùi hương kia, không rõ nó là của kẻ nào.
Nhưng rồi sau đó, vị vệ thần đã không còn để tâm đến mùi hương khác lạ đấy nữa.
Lần này, thứ mà cô ấy để tâm đến chính là thứ đang hiện diện ở bên trong khu rừng.
“Vệ thần?.. Ngài đi đâu thế!?.”
Giọng nói của Raidou được thốt ra khi nhìn thấy vị vệ thần bước ra khỏi ngôi làng.
Đáp lại thì cô ấy chỉ trả lời vỏn vẹn vài câu từ:
“Ta có thứ cần làm ở bên trong khu rừng”
“Các ngươi cứ làm việc của mình.. Ta đây sẽ quay trở lại khi mặt trời lặng xuống..”
Bước đi rời khỏi ngôi làng, vị vệ thần tiến thẳng đến khu rừng ở phía xa.
Giờ đây ngôi làng chỉ còn lại hai người, Raidou và Ruijerd.
“Ta đi thôi.. Ruijerd..”
“Grah...”
Ngước nhìn bóng lưng của vị vệ thần, sau đó thì quay người tiến vào sâu bên trong ngôi làng.
Dạo bước con đường mòn, ngước nhìn xung quanh để tìm kiếm một ai đó.
Linh cảm mách bảo cho Raidou biết, rằng người đấy vẫn còn ở nơi đây.
Lướt qua những ngôi nhà đổ nát, sự hoang tàn ở nơi đây khiến cho Raidou có chút đau xót.
Tiếp tục bước, băng qua ngôi làng.
Tiến đến phía con sông.
Như thể đã thuộc lòng đường đi nước bước tại nơi đây.
Sau cùng thì cũng đã đến nơi, Raidou ngước mắt nhìn ngôi nhà được xây dựng bằng gỗ.
Đơn sơ và tồi tàn, nhỏ hơn cả một căn phòng tại thế giới trước kia của Raidou.
Dù cho ngôi nhà ở trước mắt có tồi tệ đến đâu đi chăng nữa, thì nó vẫn mang lại cho Raidou một cảm giác rất thoải mái và quen thuộc.
“Không biết đã bao lâu rồi nhỉ.. Kể từ khi mình rời đi..”
Một dòng suy nghĩ nhỏ về cái ngày mà Raidou đến với thế giới này, gặp gỡ được Califa và rời đi cùng thương nhân Louis.
Mỉm cười nhẹ, có chút háo hức khi sắp sửa gặp lại được người bạn thân.
Bước đến trước cánh cửa của ngôi nhà, dùng tay gõ thành tiếng động.
“...”
Nhưng rồi chẳng có một âm thanh nào từ bên trong đáp lại.
Rõ ràng là chẳng có một ai ở bên trong, và điều đó đã được chứng minh ngay khi Raidou mở cửa ra để kiểm tra.
Bên trong ngôi nhà có một số bánh xe gỗ rải rác khắp nơi, chiếc giường nhỏ nằm ở một góc tường kế bên thì là những thùng đựng lương thực và dụng cụ.
Thật quen thuộc khi thấy được sự bừa bộn ở bên trong ngôi nhà.
Nhưng không có ai ở đây cả.
“Cô ấy đã vào khu rừng rồi ư?.”
Raidou chợt lên tiếng.
Cậu biết rõ.
Vào giờ này, khi mặt trời còn ở trên cao thì chắc chắn người bạn thân kia đã rời đi.
Người đấy chắc hẳn đã vào khu rừng để làm công việc hàng ngày của mình, đó là điêu khắc bánh xe gỗ.
Hoặc chí ít là cậu nghĩ thế.
“Grah!!.. Califa!!..”
“Cái gì?.. Cậu vừa nói đến Califa ư!?.”
Khi sắp sửa quyết định tiến đến khu rừng, thì đột nhiên Ruijerd đã kêu lên kèm theo đó là cái tên Califa.
Điều này lập tức khiến cho Raidou chú ý đến, với sự ngạc nhiên bên trên khuôn mặt.
Raidou nhìn hành động kỳ lạ mà Ruijerd đang làm.
Ngồi xuống và úp mặt dưới đất.
Ruijerd lại hành động như một con thú, đánh hơi mùi hương của người đã từng ở đây.
“Ừm.. Ruijerd.. Cậu biết Califa ở đâu.. Có phải không?.”
Không hề cảm thấy lạ thường gì với hành động đánh hơi mùi hương của Ruijerd.
Cũng vì quá đỗi quen thuộc, nên Raidou đã lên tiếng hỏi rõ về mùi hương được đánh hơi.
Liệu rằng mùi hương đó, có phải là của người bạn thân Califa không.
“Grah!!...”
“Chờ đã, cậu chạy đi đâu thế!?..”
Không hề có hồi đáp, Ruijerd chỉ kêu lên một tiếng và rồi lao đi với tất cả tứ chi của mình.
Không thể cứ mãi đứng nhìn, Raidou cũng đã lập tức đuổi theo.
Hướng tới mùi hương kia, cả hai đều lao đi theo bờ của con sông tại nơi đây.
...
Thời gian đã trôi qua không ít.
Cũng rất lâu rồi, kể từ khi cả hai đuổi theo mùi hương kia.
Đặt chân vào khu rừng, Raidou có chút bất ngờ khi Ruijerd đã đánh hơi tới tận nơi đây.
Và cả hai vẫn còn đang theo hướng mùi hương kia.
Theo hướng dòng nước chảy ra, chạy theo bờ con sông, tiến sâu vào bên trong khu rừng.
Cuối cùng thì cả hai cũng đã dừng bước, trước mắt là một nơi khá là quen thuộc đối với Raidou lẫn Ruijerd.
Một khu đất trống trải, nơi đây có những cái cây bị đốn hạ chỉ còn lại gốc rễ.
Bờ sông kia, ngày trước nó chính là nơi mà Ruijerd bắt cá.
Tiến lên thêm vài bước nữa, cho đến khi cả hai chạm mặt với một hình bóng quen thuộc.
“Califa?...”
Lên tiếng với hình bóng kia.
Giữ chặt cây rìu trên tay, cùng với cơ thể ướt đẫm mồ hôi.
Thân hình hơi thanh mảnh, với mái tóc đuôi ngựa màu nâu như thể muốn tô điểm thêm cho khuôn mặt ưa nhìn và xinh xắn.
Bộ quần áo khá bẩn và rách rưới, một vài chỗ cũng đã được khâu vá lại.
Không hề khó khăn để Raidou nhận ra được hình bóng đấy chính là Califa.
“Cậu là.. Raidou!?..”
Hạ cây rìu xuống mặt đất.
Liền thốt lên thành lời, với khuôn mặt bất ngờ khi thấy được chàng trai Raidou.
Cũng đã khá lâu rồi, kể từ khi Raidou cùng với Ruijerd rời khỏi ngôi làng không tên.
Califa vẫn tiếp tục sống.
Mặc dù chẳng còn ai hay kể cả người thân, ngôi làng thân yêu cũng đã bị phá hủy rồi.
Sau bao ngày tồn tại, sống sót nhờ công việc điêu khắc bánh xe gỗ và bán chúng cho các thương nhân.
Cuối cùng thì Califa cũng có được, một cuộc trò chuyện thoải mái với người bạn thân của mình.
...
“Raidou.. Cậu làm tôi cảm thấy rất bất ngờ đấy”
“Tôi cứ tưởng là cả hai sẽ không quay lại nơi này nữa chứ”
Raidou và Califa ngồi trên bờ sông mà trò chuyện với nhau.
Ngắm nhìn Ruijerd bắt cá như một con thú hoang, hệt như cảnh tượng ngày trước vậy.
“Đúng thật.. Tôi đã hứa.. Rằng sẽ quay lại nơi đây”
“Nhưng đáng lẽ.. Phải là khi khác mới đúng.”
Khi nhắc đến lời hứa hẹn trước kia của mình, Raidou đã có chút khó khăn trong lời nói.
Nếu như không xảy ra sự kiện chọn lọc, thì giờ đây cậu vẫn còn đang ở Thị trấn bù nhìn và tiếp tục phát triển trên con đường mạo hiểm giả.
Mọi chuyện tồi tệ cứ xảy ra.
Đến tận bây giờ vẫn thế, Raidou chẳng có gì ở trong tay ngoài một số đồng xu Aurora's và những vật phẩm nhờ may mắn mà có được.
“Raidou.. Trong cậu khác hẳn với lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đấy, có vẻ như đã có nhiều chuyện xảy ra nhỉ”
Califa đã thốt lên vì để tâm đến ngoại hình hiện tại của Raidou.
Dù cho đang ngồi ở dưới đất, nhưng áo choàng vẫn còn che phủ toàn thân cậu.
Lấp ló phía sau lớp áo choàng, chính là con dao găm Anastasia được đeo sau hông, trên lưng thì có cây nỏ quà tặng của thương nhân Louis.
Quên đề cập đến nó, chiếc túi da đựng mũi tên hiện đang được đeo chung với con dao găm Anastasia, nó chính là quà tặng của Frank.
Ngay trên đất, ở kế bên Raidou là chiếc túi vải đựng đồ đạc và lương thực của cậu.
Dưới mắt của Raidou giờ đây có một ít quầng thâm vì những cơn ác mộng kéo dài.
Đã có chút thay đổi, từ cách nói chuyện, cho đến ngôn ngữ đang được sử dụng.
“Ừm.. Đã có rất nhiều chuyện.. Kể từ khi tôi rời đi”
Raidou mỉm cười khi lên tiếng trò chuyện với Califa.
Chẳng mấy chốc, cuộc trò chuyện giữa cả hai đã kéo dài nhiều hơn.
Raidou đã kể cho cô ấy những gì mình đã trải qua, nhưng vẫn giữ bí mật về sự kiện chọn lọc tại Thị trấn bù nhìn.
Về phần Califa thì cũng giống hệt nhau.
Cô ấy đã kể lại tường tận mọi thứ mà mình làm kể từ khi Raidou rời khỏi ngôi làng không tên.
“Vậy ra.. Califa chính là người.. Dọn dẹp nhà cửa đổ nát và xác c·hết!?.”
Trong khi trò chuyện, Raidou đã rất kinh ngạc khi biết được sự thật.
Califa đã tự tay dọn dẹp bớt đi xác c·hết và nhà cửa đổ nát ở bên trong ngôi làng không tên.
Một số xác c·hết được mang đi, đến nơi an nghỉ hợp lý để chôn cất.
Về phần nhà cửa bị phá hủy thành đổ nát, chúng được cô ấy sử dụng lại trong những công việc hằng ngày, ví dụ như tái chế lại làm những thứ cần thiết hoặc nhóm lửa trại để nấu nướng.
“Tuyệt thật.. Không thể tin được.. Rằng chỉ với một mình cô ấy..”
Thật ngưỡng mộ trước những hành động đấy.
Dường như Califa đã vượt qua được nỗi đau khi phải chứng kiến những người dân bên trong ngôi làng của mình ra đi.
Nụ cười vẫn nở rộ bên trên khuôn mặt đấy.
Bầu không khí của cuộc trò chuyện này, Raidou thật sự chẳng muốn phá hủy nó.
Nhưng tiếc rằng, cậu đến đây là bởi vì muốn thông báo cho Califa biết được.
Thông tin về c·ái c·hết của vị thương nhân Louis.
“...”
“Raidou.. Cậu ổn chứ?..”
Raidou im lặng, cau mày trong sự phân vân giữa việc có nên thông báo hay không.
Biểu hiện của cậu đã khiến cho Califa để ý.
Cô ấy đang dần cảm thấy lo lắng.
“Không sao cả.. Tôi ổn..”
Nơi đây và thời điểm này không thích hợp để cho Raidou thông báo.
Cậu đã quyết định giữ im lặng, không nói đến thông tin về c·ái c·hết của vị thương nhân kia.
Lý do quyết định này được đưa ra.
Là vì hiện tại cậu chỉ muốn trò chuyện với Califa như hai người bạn thân, và bầu không khí đang thật sự rất tốt.
Cứ thế.
Cả hai lại bắt đầu trò chuyện với nhau, mặc cho thời gian đang trôi qua từng giây.
Raidou đã quyết định giữ im lặng, nhưng nó sẽ chẳng thể kéo dài được bao lâu cả.
Sẽ đến lúc thôi, khi đó cậu bắt buộc phải thông báo cho cô ấy biết..
Đó là điều không thể tránh khỏi được...
-------------------------------------
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Cuộc trò chuyện giữa Raidou và Califa cứ kéo dài mãi như thế.
Cho đến khi bầu trời trở thành buổi chiều thì mọi thứ mới dần kết thúc.
Nhưng đấy không phải là chuyện đáng chú ý nhất.
Tại một nơi vắng vẻ giữa khu rừng này, dạo bước qua những hàng cây và bụi rậm.
Nằm chễm chệ tại một bãi đất trống trải, hình dáng của một cây cổ thụ to lớn đ·ã c·hết đang hiện hữu trong khu rừng.
Khi tiến đến gần với nó, liền xuất hiện một cảm giác đau xót lạ thường đến khó tả.
Vệ thần Ulanni Meredith đã đặt chân đến nơi đây thêm một lần nữa.
Khung cảnh từ cây cổ thụ thật khác biệt so với ngày xưa.
Chẳng còn xanh tươi hay mang lại cảm giác yên bình.
Vị vệ thần có thể nhận ra được, tình trạng của cái cây cổ thụ.
Nó đ·ã c·hết rồi.
“Dù cho đ·ã c·hết đi”
“Nhưng lại vẫn còn đang tỏa ra thứ năng lượng kia”
Bước đến gần.
Đối diện với cây cổ thụ, và đặt tay lên thân của nó.
Bên trong ánh mắt của vị vệ thần, nó không chỉ là một cái cây cổ thụ đ·ã c·hết.
Nó đang nảy nở và sinh sôi thêm một lần nữa.
Thứ năng lượng khác thường kia.
Nó không xuất phát từ cái cây cổ thụ đ·ã c·hết, mà là ở bên trong chính gốc rễ của nó.
“Để ta xem.. Rốt cuộc là thứ gì đang ở bên trong”
Lùi lại nửa bước, liền giữ chặt một cánh tay.
Với luồng năng lượng từ hào quang mang màu sắc của bầu trời, tụ họp lại để hình thành nên một lưỡi kiếm xanh.
“...Lưỡi kiếm của bầu trời...”
“...AURA'NUS...”
Lập tức, vị vệ thần vung lưỡi kiếm chém ra một đường lên thân cây cổ thụ đ·ã c·hết.
Lớp vỏ bên trong liền bị phá hủy, để lộ ra một khoảng trống giữa thân cây cổ thụ.
Bên trong khoảng trống giữa thân cây đấy có một thứ khác thường, nó đang tỏa ra một loại năng lượng không giống ai.
Thứ khác thường kia có hình dáng như một nụ hoa màu xanh lá, bao bọc xung quanh là những rễ cây cổ thụ.
Nụ hoa này đang tỏa ra một thứ năng lượng khác thường có màu trắng tinh khiết.
Khi nhìn thấy được thứ ở trước mắt, vị vệ thần đã có chút bất ngờ trên khuôn mặt.
“Quả nhiên.. Nó thật sự tồn tại..”
Vị vệ thần ngước nhìn thứ bên trong thân cây cổ thụ.
Khi ánh sáng le lói nhỏ bé từ mặt trời chiếu vào, thứ nụ hoa kia đã nở rộ.
Một hạt giống đã xuất hiện.
Màu sắc thiên nhiên và thứ năng lượng khác thường kia.
Vị vệ thần đã từng nghe kể về nó, thứ hạt giống từ một cái cây có gốc rễ trải dài khắp nơi ở bên kia Lục địa lớn.
“Hạt giống của cây thế giới”
“Sẽ thật sự rắc rối, nếu như có kẻ từ bên kia lục địa biết đến nó..”
Vị vệ thần đưa tay vào trong thân cây cổ thụ, lấy đi thứ hạt giống trên nụ hoa.
Ngắm nhìn kỹ càng hơn về thứ hạt giống trên tay mình.
Sau khi chắc chắn về nó, cô ấy liền cất giấu vào bên trong một chiếc túi vải nhỏ chắc chắn.
Dù cho được cất giấu vào trong chiếc túi, nhưng hạt giống kia vẫn còn đang tỏa ra thứ năng lượng khác thường kia.
Dù sao thì đây cũng chỉ là giải pháp tạm thời, khi nào đến được một nơi có giao thương ổn định thì cô ấy sẽ mua vật chứa đựng kỹ càng hơn.
Cất giấu chiếc túi vải đựng hạt giống vào bên trong người mình, nhờ lớp áo choàng che phủ khỏi những ánh mắt tò mò xung quanh.
Vị vệ thần ngước nhìn cái cây cổ thụ lần cuối.
Thân của nó đang dần nứt vỡ, và chẳng mấy chốc từng cành và nhánh cây đều rơi xuống mặt đất.
Đổ vỡ và khô héo, vì thiếu đi thứ hạt giống kia mà giờ đây cây cổ thụ đ·ã c·hết hoàn toàn.
Đã không còn cảm giác xoa dịu hay yên bình như trước nữa, cũng chẳng thấy đau xót hay buồn bã.
“...”
Im lặng nhìn c·ái c·hết từ cây cổ thụ, hệt như đã đoán trước được điều này, kể từ khi lấy hạt giống kia ra.
Giờ thì đã không còn lý do gì để ở lại bãi đất trống trải này.
Vị vệ thần liền quay người và lặng lẽ rời đi.
...Kết thúc...
Chuyện ngoài lề: Thông tin nhân vật. (6)
Cũng đã lâu rồi mình không cập nhật thêm thông tin về những nhân vật đã xuất hiện trong thế giới này.
Vậy nên hôm nay ta sẽ nói tiếp 'Chương 46'.
Hãy cùng tìm hiểu về hai kẻ xử tử đã xuất hiện, một trong số thuộc hạ của Zora.
Linh mục Prieved và Kẻ treo cổ Begi'nous.
Ta sẽ bắt đầu với vị linh mục Prieved.
1. Thông tin:...( Tên gọi: Prieved )...( Chủng tộc: Nhân loại )...( Tuổi tác: 46 )...( Giới tính: Nam )...( Ngoại hình: Thư sinh, khuôn mặt hiền lành mỉm cười nhân hậu đến kỳ lạ. Mái tóc ngắn đen tuyền kèm với giọng nói ấm áp. Chiều cao 1m82 )...( Giới thiệu: Xuất hiện lần đầu tại 'Chương 53' là một trong những thuộc hạ dưới trướng của Zora, và hắn ta đã được trao nhiệm vụ ngăn cản đoàn hiệp sĩ Patrick.)
2. Trang bị:...( Trang phục: Bộ quần áo linh mục màu đen tuyền, kèm với họa tiết kẻ sọc hàng dọc màu tím đậm )...( Vũ khí: Đã được tiết lộ bởi Zora, hắn sở hữu một loại v·ũ k·hí từ thời cổ thần binh khi mà thế giới vừa trải qua biến động sơ khai )...( Vật phẩm mang theo: Cuốn kinh thánh có hình ảnh kỳ dị cùng với những chữ viết khó hiểu, không rõ công dụng của nó là gì nhưng Prieved luôn giữ trên tay mình.)
3. Thông tin bên lề:...( Ngoại hình của Prieved trong thật trẻ trung mặc dù hắn đã 46 Tuổi, điều này là do một phần năng lực mà hắn được Zora ban tặng ).
Đến đây là kết thúc phần thông tin về nhân vật Prieved rồi, tiếp theo thì sẽ là kẻ xử tử với hình thức treo cổ Begi'nous.
1. Thông tin:...( Tên gọi: Begi'nous )...( Chủng tộc: Undead )...( Tuổi tác: 66 )...( Giới tính: Nam )...( Ngoại hình: Mái tóc dài đen tuyền rối bù chứa lũ bọ và chấy. Ánh mắt đỏ thẫm như máu, cái hàm bọ rách toạc được băng bó lại để che đi nửa dưới cháy đen.. Chiều cao 1m97, Cao lêu nghêu vơi cái lưng gù, hắn ốm đến mức thiếu thịt lồi cả xương sườn )...( Giới thiệu: Xuất hiện lần đầu tại 'Chương 53' là một trong những thuộc hạ dưới trướng Zora, và hắn hiện đang tiến đến gần với Raidou như một điềm báo chẳng lành.)
2. Trang bị:...( Trang phục: Bộ quần áo rách rưới đến mức lộ ra cả xương sườn, hệt như một kẻ ăn mày vậy )...( Vũ khí: Bộ móng vuốt dài và sắc bén ở hai bên tay, chúng được nối liền đến tận bên trong xương thịt lẫn cả thể xác )...( Vật phẩm mang theo: Vẫn chưa rõ ).
3. Thông tin bên lề:...( Begi'nous hắn ta là một Undead, đó là lý do bề ngoài của hắn không hề giống như một con người bình thường.. Hắn ốm là do không cần phải dung nạp thức ăn, và vì đ·ã c·hết nên những nhu cầu bình thường là không cần thiết.. Zora đã cứu hắn từ c·ái c·hết, vậy nên mệnh lệnh được đưa ra là tuyệt đối.)
Có vẻ như hai kẻ này chúng ta cần tìm hiểu thêm trong tương lai, bởi vì sẽ còn nhiều thứ khác nữa xảy ra.
Vậy nên đến đây là kết thúc rồi, vậy nên hẹn gặp lại vào lần tiếp theo nhé.