Chương 52: Bắt đầu một cuộc hành trình mới.
...Arc 2: Hành trình trao trả di vật...
-------------------------------------
“Này!!.. Này nhóc!!.. Mau tỉnh dậy đi!!.”
Giọng nói ai đó vang vọng kế bên tai.
Từ từ mở mắt tỉnh dậy, Ruijerd đã thoát khỏi giấc ngủ ngon lành của mình.
“Gra~...” -Ngáp lên một tiếng và ngước mắt qua lại nhìn xung quanh.
Giọng nói vừa rồi đã đánh thức cậu ta dậy, và nó chính là của vị cung thủ Kyler đây.
Ngước mắt nhìn kỹ càng vị cung thủ, khuôn mặt của Ruijerd vẫn còn chưa đủ tỉnh táo để nhận biết được chuyện gì đang xảy ra.
Nơi mà Ruijerd đã ngủ say mê chính là quán rượu nhỏ, hôm qua cậu ta đã ăn rất nhiều món tại nơi đây.
Và rồi, khi ăn uống xong xuôi no nê thì Ruijerd đã ngủ th·iếp đi ngay trên bàn của mình.
“Này nhóc!!.. Nếu đã tỉnh dậy rồi thì hãy mau ra ngoài đi, bạn của cậu đang chờ đợi đấy!!?.”
Trong khi Ruijerd vẫn còn đang mê mang và chưa tỉnh táo, vị cung thủ Kyler đã thúc giục cậu ta rời khỏi quán rượu nhỏ này.
Giờ mới để ý.. Vị cung thủ Kyler hiện đang mặc giáp phục của mình và phía sau là túi đựng mũi tên, trên tay thì không gì khác ngoài cây cung của anh ta.
Sau khi dặn dò với Ruijerd xong xuôi, vị cung thủ liền bước đến cửa ra vào và rời khỏi quán rượu nhỏ này.
“...” -Ruijerd thì vẫn đang ngước nhìn xung quanh như thể là đang tìm kiếm một ai đó hay thứ gì đấy.
“Rai.. Raidou?.” -Và chẳng mấy chốc, người mà Ruijerd đang tìm kiếm đã được chính cậu ta tiết lộ thông qua lời nói.
Xuống khỏi bàn ghế, Ruijerd lập tức bước đi để tìm kiếm chàng trai sở hữu mái tóc đen tuyền Raidou.
“Bình.. Bịch..”. -Ruijerd bước đến lối ra.
Ánh sáng tỏa ra từ mặt trời liền khiến cho cậu ta chói mắt và cảm thấy khó chịu.
Nhưng điều đó không thể ngăn cản được Ruijerd đặt chân ra khỏi quán rượu nhỏ này.
“Ruijerd.. Thật mừng.. Khi thấy cậu đã dậy.”
Một giọng nói quen thuộc len lỏi vào tai của Ruijerd.
Khi cơn chói mắt tan biến cũng chính là lúc cậu ta thấy được chàng trai sở hữu mái tóc đen tuyền Raidou.
“Nào Ruijerd..” -Raidou bước đến chỗ của Ruijerd và đưa ra chiếc áo choàng mà cậu ta từng sử dụng qua khi rời khỏi Thị trấn bù nhìn.
“Đây.. Khoác lên đi.. Nó là của cậu đấy..”
“...” -Tuy không hiểu Raidou đang nói gì, nhưng Ruijerd vẫn đưa tay ra để lấy nó.
Cầm lấy áo choàng, ngơ ngác trước những gì đang xảy ra.
Nhìn thấy khuôn mặt của Ruijerd lúc này, chàng trai Raidou chợt mỉm cười nhẹ và quay người bước đi.
Giờ đây mọi thứ đã rõ.. Ngày hôm nay chính là lúc mà mọi người lên đường.
Raidou đang khoác áo choàng của mình và giữ chiếc túi vải đựng đồ trên tay.
Lấp ló sau lớp áo choàng, ngay trên lưng chính là cây nỏ vừa mới được sửa chữa lại bởi Lão James kèm với túi da đựng mũi tên.
Nhưng điều đặc biệt nhất, chính là vật mà Raidou đang đeo trên hông kế bên gần với cây nỏ.
Vật đó không gì khác ngoài con dao găm mới được rèn ra từ Lão James, và nó được dành riêng cho Raidou đây.
Con dao găm có chiều dài 30cm nếu tính thêm cả tay cầm, hai đường lưỡi sắc bén được mài giũa một cách tinh xảo, nó hiện đang được bao bọc bởi lớp vỏ được chế tác từ da một loại động vật không rõ thông tin.
“Grah?..” -Khi nhìn thấy được sự bất thường trên người Raidou, lập tức Ruijerd liền tò mò mà bước đến ngắm nghía con dao găm.
“Hể?.. Ruijerd.. Cậu sao thế.. Là con dao găm này ư?.”
Thấy được những hành động của Ruijerd, lập tức Raidou đã hiểu ra vấn đề.
Tò mò là chuyện hiển nhiên, vì vậy Raidou đã không ngần ngại khoe con dao găm của mình cho Ruijerd nhìn thấy cận cảnh:
“Thấy sao.. Tuyệt lắm phải không”
“Hôm qua.. Khi tôi trở về lò rèn.. Ông James đã rèn nó, cho tôi đây”
“Tôi còn đặt tên cho nó.. Là Anastasia nữa đấy”
“Ý nghĩa của cái tên này.. Là sự hồi s...
“Grah...” -Mặc cho Raidou đang cực kỳ hào hứng trong việc khoe và kể về con dao găm mới, thì Ruijerd đã bất chợt tỏ vẻ chán nản trên khuôn mặt của mình.
“Này.. Khuôn mặt đó.. Là ý gì chứ?.”
Raidou đã có biểu hiện nhăn nhó khi nhìn thấy được cái khuôn mặt ngao ngán kia của Ruijerd.
Trong Ruijerd như thể không cảm thấy hứng thú gì đối với con dao găm Anastasia.
Bởi vì trong mắt cậu ta những thanh kiếm và bộ giáp của đoàn hiệp sĩ Patrick mới là thứ thú vị nhất.
“...” -Thấy được biểu hiện đấy, Raidou cũng đã mơ hồ nhận ra được suy nghĩ của Ruijerd.
“Này Ruijerd..” -Có lẽ đây chính là lúc để Raidou nói ra những điều đó.
“Gra?.” -Khi Ruijerd lên tiếng đáp lại thì Raidou đã chợt im lặng đi một phút chốc, nhưng rồi lời nói cũng đã được thốt lên rằng:
“Vừa rồi.. Tôi đã hỏi chuyện.. Đội trưởng Patrick, ông ấy đã bảo rằng, rất muốn cậu gia nhập đoàn hiệp sĩ đấy..”
“Gra!?.. Th.. Thật?.” -Ánh mắt của Ruijerd chợt lóe lên mừng rỡ như thể đã hiểu được những lời vừa rồi của Raidou đây.
“Ừm.. Nếu muốn.. Cậu có thể đi theo.. Đoàn hiệp sĩ của Patrick..”
“...” -Ruijerd chợt im lặng khi Raidou nói những lời kia, nhưng rồi sự hào hứng đã lấn át mọi thứ khi Raidou bảo rằng:
“Phải rồi.. Khi đi theo đoàn hiệp sĩ.. Cậu sẽ không phải lo lắng.. Về việc thiếu thức ăn”
“Bởi vì bọn họ.. Là hiệp sĩ cơ mà..”
Raidou cố gắng giữ bình tĩnh để thốt ra những lời vừa rồi, và chẳng mấy chốc Ruijerd đã hành xử một cách hào hứng khi biết được đoàn hiệp sĩ của Patrick có rất nhiều thức ăn.
“Thế.. Ta đi tìm bọn họ thôi..”
“GRAH!!...”
Sau đó thì cả hai cậu đã bước đi, tiến đến lối ra của ngôi làng để tìm kiếm đoàn hiệp sĩ Patrick.
...
Một lát sau.. Khi đang dạo bước trên con đường mòn, cả hai cậu đã nhìn thấy được lối ra khỏi ngôi làng Erast này.
Tại lối ra khỏi làng, hình bóng của từng người lính bên trong đoàn hiệp sĩ dần hiện rõ hơn.
“Chà.. Cuối cùng thì hai người các cậu cũng đã đến rồi.”
Một hình bóng quen thuộc bước đến chỗ của cả hai.
Hình bóng với cây cung quen thuộc.. Không ai khác ngoài vị cung thủ Kyler đây, anh ta chính là người đầu tiên phát hiện cả hai cậu khi còn đang bước đi trên con đường mòn.
“Thành thật xin lỗi.. Vì đã bắt anh.. Chờ đợi bọn tôi..”
Khi thấy được vị cung thủ, Raidou đã lập tức lên tiếng xin lỗi khi đã bắt họ phải chờ đợi mình.
Đoàn hiệp sĩ Patrick đã chờ đợi tại lối ra khỏi ngôi làng Erast, tất cả chỉ vì mệnh lệnh của vị cung thủ Kyler và không thể thiếu đội trưởng Patrick đây.
“Không sao đâu nhóc..” -Vị cung thủ Kyler tỏ vẻ thoải mái, như thể giúp đỡ cho Raidou là điều bình thường đối với anh ta.
“Dù sao thì bọn ta cũng không thể bỏ mặc hai cậu ở lại đây được..”
Vị cung thủ vừa nói vừa bước đến chỗ của Raidou, và lập tức khoác vai cậu.
Mỉm cười thoải mái, vị cung thủ liền sát tai Raidou mà thì thầm nói rằng:
“Nếu như cậu muốn trả ơn thì lần sau hãy mua cho ta một ít rượu”
“Với lại đừng nói cho đội trưởng Patrick biết về chuyện này..”
Hiểu được những gì mà vị cung thủ thì thầm, chàng trai Raidou đã gật đầu đồng ý và đáp rằng:
“Vâng.. Tôi hiểu rồ..
“Suỵt.. Đừng có lớn tiếng như thế chứ..”
Suýt nữa thì Raidou đã lên tiếng gây sự chú ý với tất cả những người có mặt tại đây rồi, nhưng thật may mắn vì điều đó không xảy ra.
“...” -Raidou đành chịu thua.. Cậu chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện, thay vì nói thẳng ra.
Rõ ràng là vị cung thủ đây là một người rất đam mê với rượu, nói thẳng ra là nghiện thì đúng hơn.
“Kyler!!.. Đừng có đứng đó trò chuyện với nhau nữa, đội trưởng đang chờ anh đấy!!.”
“Ờ.. Ta đến liền đây!!..”
Không thể trò chuyện với Raidou được nữa, vị cung thủ đã được kêu gọi bởi một binh lính dưới trướng.
“...!!Bụp!!...”. -Trước khi rời đi, vị cung thủ đã không quên dặn dò với Raidou lần cuối cùng rằng: “Nhớ đấy nhóc.. Lần sau hãy mua nó cho ta đấy..”
“Phải rồi.. Trả lại cho nhóc đây..” -Xém nữa thì đã quên, vị cung thủ đã lấy ra một thứ và đưa cho Raidou.
“Hể!!.. Thứ này là..” -Nhận lấy thứ đó từ tay anh ta, Raidou liền bất ngờ vì nó chính là túi hầu bao đựng tiền của mình.
Hóa ra là vị cung thủ đã giữ nó thay cho Lão James.
Và điều bất ngờ hơn nữa là không có một xu Aurora's nào mất hết, tất cả đều vẫn còn nguyên vẹn.
Tổng cộng là 3 Xu Bạc và 8 Xu Đồng.
“GRAH!!..”
“Gì vậy?.. Này Ruijerd, chờ đã!?..”
Trong khi đang kiểm tra túi tiền của mình, Ruijerd đã đột ngột chạy lướt qua Raidou để tiến đến phía đoàn hiệp sĩ.
Chạy đi một cách chập chững.. Dừng lại trước vị đội trưởng Patrick.
Trên tay là mũ sắt.. Vị đội trưởng đang mặc giáp phục của mình.
Một bộ giáp dạng tấm che phủ toàn thân với biểu tượng của ngài tử tước bên trên.
Thanh kiếm vác bên hông và cưỡi trên lưng ngựa to lớn, sự oai nghiêm của một vị đội trưởng đã lập tức khiến cho Ruijerd hào hứng hơn bao giờ hết.
“GRAH!!..”
“Chàng trai trẻ, cậu có chuyện gì muốn nói với ta sao?.”
“Gia.. Gia nhập.. Hiệp.. Hiệp sĩ!!.”
Vị đội trưởng ngồi trên lưng ngựa ngước xuống nhìn Ruijerd mà hỏi.
Và tất nhiên, ngay sau đó Ruijerd đã lập tức đáp lại bằng một giọng điệu không thuần thục ngôn ngữ của lục địa này.
“Oh.. Vậy là cậu đã quyết định tham gia đoàn hiệp sĩ của chúng ta”
“Có vẻ như, chàng trai Raidou đã kể cho cậu nghe về lời mời của ta rồi..”
Ngồi trên lưng ngựa, ngước nhìn đến phía chàng trai Raidou sau khi kết thúc lời nói.
Vị đội trưởng muốn xác nhận xem, liệu rằng chàng trai Raidou có chấp nhận để cho Ruijerd gia nhập đoàn hiệp sĩ.
Trong thân tâm ông, thật sự không muốn chia rẽ hai chàng trai trẻ trước mắt mình.
Tuy rằng ấn tượng ban đầu không có gì nổi bật, nhưng giờ thì đã khác rồi.
“...” -Ánh mắt của vị đội trưởng đã lập tức thu hút được sự chú ý của Raidou đây.
Không để cho ông ấy chờ đợi lâu, chàng trai Raidou đã hiểu ra được vấn đề.
Vào buổi sáng khi bình minh ló dạng, lời mời của vị đội trưởng đã khiến cho cậu phải phân vân rất nhiều.
Nhưng để cho Ruijerd không gặp phải nguy hiểm, và không muốn cậu ta phải chịu cảnh đói bụng với mình.
Raidou đành phải chấp nhận.. Vì muốn cho Ruijerd đây, có một cuộc sống tốt hơn.
“Trên cuộc hành trình này.. Để tiến đến bộ lạc phong lang, rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm”
“Mà từ trước đến giờ.. Người lao đầu vào nguy hiểm đầu tiên luôn là Ruijerd, chỉ vì để bảo vệ mình ư?...”
Những dòng suy nghĩ của Raidou đang chạy qua đầu cậu, sự dằn vặt và không muốn Ruijerd hoặc bất cứ ai gặp nguy hiểm nữa.
Raidou không ngần ngại ngước mắt đối diện với vị đội trưởng, mỉm cười nhẹ và chỉ gật đầu một lần.
Một hành động nhanh gọn, đủ để cho vị đội trưởng Patrick hiểu được những gì muốn truyền đạt cho ông.
“Được rồi!!.. Nếu như cạu đã sẵn sàng thì chuẩn bị đi!!”
“Chúng ta sẽ khởi hành, lên đường tiến đến vương quốc Vassia!!”
“Nơi ngự trị của vị vua Dermot.. Người đứng đầu lục địa này!!.”
Lập tức thốt lên những lời rõ to trước mắt Ruijerd, vẻ oai nghiêm của vị đội trưởng đã khiến cho cậu ta ngưỡng mộ cực kỳ.
“GRA.. GRAHHH!!!..” -Ruijerd hào hứng kêu lên không thua kém vị đội trưởng.
Nhưng mà.. Sự hào hứng và tinh thần sẵn sàng lên đường, chỉ có duy nhất Ruijerd và những người lính mới hòa vào bầu không khí ấy.
Bởi vì trên cuộc hành trình của đoàn hiệp sĩ, có một kẻ sẽ rời đi và theo bước của riêng mình.
“Này Raidou...” -Vị cung thủ đã chú ý đến kẻ đấy, cũng dễ hiểu vì chàng trai Raidou không có vẻ gì là hào hứng với bầu không khí kia.
“Vâng.. Có chuyện gì ư?.” -Raidou lên tiếng hỏi và bước đến gần vị cung thủ.
Vị cung thủ hiện đang ngồi trên lưng của chú ngựa của mình, anh ta không muốn giải thích dài dòng mà chỉ nói thẳng là:
“Còn chuyện gì nữa chứ.. Mau lên ngựa đi, ta sẽ tiễn nhóc một đoạn đường..”
Những lời của vị cung thủ cho thấy, rằng anh ta đã nhận ra được điều bất thường từ Raidou.
Thành ra vị cung thủ chỉ tiễn một đoạn, thay vì nói cùng nhau lên đường tiến đến Vassia.
“Vâng.. Thành thật cảm ơn anh..” -Một lời cảm ơn được thốt lên, sau đó thì vị cung thủ đã đưa tay ra và kéo chàng trai Raidou lên lưng ngựa.
“Được rồi, sẵn sàng chưa ta sẽ khởi hành đấy..”
Vị cung thủ cưỡi ngựa đến gần đội trưởng của mình nhưng vẫn giữ khoảng cách để di chuyển.
Khi tất cả đã chuẩn bị và sẵn sàng rời đi thì đột nhiên một giọng nói bé nhỏ đã bất chợt phát ra từ phía sau.
“Này!!.. Chờ cháu với!!..” -Từ phía xa, cô bé Mila đang gấp gáp mà chạy đến chỗ của vị cung thủ.
“Mila?.. Là cháu sao.”
“Chú Kyler!!.. Tại sao mọi người rời đi mà không nói cho cháu biết chứ?.”
Mila đã đến gần, chẳng mấy chốc một cuộc trò chuyện nhỏ đã xảy ra giữa cô bé và vị cung thủ.
“Chà.. Cháu biết đấy, nếu như ta nói thì cháu sẽ lại van xin đi theo chúng ta mất.. Nên là..”
Vị cung thủ hình như vừa mới nói trúng tim đen của Mila, bởi vì cô bé đã khựng lại trong giây lát.
“Cháu.. Cháu có phải trẻ con nữa đâu”
“Ít nhất thì cũng phải thông báo chứ, để cháu còn đưa tiễn mọi người nữa..”
“Hahaha!!.” -Vị cung thủ bật cười khi lời nói của Mila đã không còn giống như ngày trước nữa.
Và rồi.. Cuộc trò chuyện cũng phải kết thúc tại đây, bởi vì đội trưởng Patrick sắp sửa lên đường theo sau đó là những binh lính dưới trướng ông.
“Ừm.. Thế, cháu chúc mọi người thượng lộ bình an..”
Nhìn thấy Mila lặn lội ra đây đưa tiễn, vị cung thủ đã rất mừng và hẹn gặp cô bé vào dịp sau:
“Chà.. Cháu hãy sống tốt đấy, lần sau bọn ta sẽ lại tiếp tục ghé qua ngôi làng.”
“Vâng.. Cháu sẽ chờ đợi chú và mọi người.”
Cô bé Mila mỉm cười mà nói.
Sau đó thì vị đội trưởng đã không đình trệ việc lên đường nữa, ông ấy lập tức kêu to:
“...!!TẤT CẢ, XUẤT PHÁT!!...”
“...!!!RÕ!!!...”
Khi mệnh lệnh được đưa ra, lập tức những binh lính đã đồng thanh đáp lại vị đội trưởng của mình.
“LỘC!!.. CỘC!!..”. -Ngựa đã chạy, đoàn hiệp sĩ đang rời khỏi ngôi làng Erast.
Và khi đoàn hiệp sĩ đã chạy đi được một đoạn khá xa, giọng nói của cô bé Mila đã vang lên thêm một lần nữa.
Lần này cô bé đang nói về chàng trai Raidou:
“Anh Raidou!!.. Lần sau nhớ lại ghé qua lò rèn đấy, lúc đó em chắc chắn sẽ rèn và sửa chữa v·ũ k·hí cho anh!!!..”
“...” -Raidou đã lắng nghe được những lời đó của cô bé.
Nhưng ngựa đã đi quá xa để cậu có thể đáp lại.
“Nhóc không cần phải đáp lại cô bé đâu, chỉ cần lần sau quay lại ngôi làng là được rồi..”
Trong khi Raidou đang khó khăn trong việc đáp lại cô bé Mila, thì vị cung thủ đã ngăn cản cậu lại bằng những lời thoải mái của mình.
Có vẻ vị cung thủ Kyler đây, cũng có ý định quay lại ngôi làng Erast này.
“Tôi hiểu rồi..” -Raidou mỉm cười nhẹ và im lặng.
Cứ thế đoàn hiệp sĩ đã rời xa ngôi làng Erast, chỉ còn lại một mình cô bé Mila vẫn còn đang đứng ngắm nhìn bóng lưng của bọn họ.
Sau cùng, thì cô bé cũng đã rời đi để trở về với gia đình của mình tại quán rượu nhỏ.
Tuy rằng cuộc gặp gỡ giữa đoàn hiệp sĩ và cô bé Mila rất ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn có vài ngày.
Nhưng mà.
Ấn tượng mà bọn họ đã để lại cho cô bé là không thể quên được..
Thật sự thì những ngày vừa qua cô bé đã rất vui với bầu không khí náo nhiệt mà đoàn hiệp sĩ mang đến...
-------------------------------------
“LỘC!!.. CỘC!!..”.
“LỘC!!.. CỘC!!..”.
Đoàn hiệp sĩ hiện đang phi ngựa chạy trên con đường mòn.
Bọn họ đều im lặng, và chỉ có duy nhất một vài dưới đủ can đảm để nói chuyện:
“Này Raidou.. Nhóc đã quyết định rồi nhỉ.”
Vị cung thủ đã lên tiếng hỏi Raidou về quyết định của mình trong ngày hôm nay.
Anh ta đã biết được mọi chuyện, những việc mà chàng trai Raidou sắp sửa làm.
Và không muốn để cho anh ta chờ đợi, Raidou đã đáp: “Vâng.. Tôi đã quyết định.. Sẽ tiến đến.. Bộ lạc phong lang, cùng với ngài ấy.”
“Thế sao..” -Vị cung thủ vừa kiểm soát ngựa của mình vừa lên tiếng bảo: “Nhưng mà.. Nếu như nhóc thay đổi quyết định, thì đoàn hiệp sĩ chúng ta luôn chào đón đấy..”
Những lời của vị cung thủ chợt khiến cho Raidou mỉm cười nhẹ.
Đoàn hiệp sĩ sẽ luôn chào đón cậu ư, nếu như là sự thật thì quá tuyệt rồi đi.
“Thành thật cảm ơn.. Nhưng tôi đã quyết định rồi.. Tôi vẫn sẽ đến đó.”
Raidou muốn giữ quyết định của mình, hành trình tiến đến bộ lạc phong lang vẫn sẽ tiếp tục.
Đến nước này, thì vị cung thủ cũng không muốn ngăn cản hay phản đối quyết định của chàng trai này.
“Chà.. Thế thì, ta cũng không thể ngăn cản nhóc lại được rồi.. Nhìn phía trước đi Raidou..”
Vị cung thủ ngước mắt đến phía xa, anh ta đã phát hiện được một hình bóng của ai đó.
Khi Raidou nghiêng đầu nhẹ qua để nhìn xem.
Cậu đã thấy.. Ở phía xa có một ngã ba tại xon đường mòn này, và lấp ló tại đấy là một hình bóng đã chờ sẵn.
Hình bóng đấy, chính là vệ thần Ulanni Meredith.
Cô ta hiện đang chờ đợi Raidou tại đấy,
“Ngài vệ thần!?.”
“Chà.. Có vẻ như cô ta đang chờ đợi nhóc đấy.”
Raidou bất ngờ khi nhìn thấy được vệ thần.
Bởi vì, khi lúc bình minh lên cậu đã tìm kiếm cô ấy khắp nơi nhưng mà không thể thấy.
Hóa ra.. Vệ thần đây đã đi trước từ khi bình minh ló dạng rồi, cũng may là cô ấy cũng không quên chờ đợi cậu.
“LỘC.. CỘC..”. -Giảm tốc độ của ngựa lại, đoàn hiệp sĩ của Patrick đã dừng lại tại ngã ba của con đường mòn.
“Chà.. Nhìn xem ai kìa, không phải là vệ thần Ulanni đây sao.”
Khi dừng lại, vị cung thủ đã không thể kìm lòng mà thốt lên những lời trêu chọc dành cho vệ thần.
Sự trêu chọc của vị cung thủ chẳng nhằm nhò gì với cô ấy, vẫn là một khuôn mặt bình tĩnh như thể đang chờ đợi một điều gì đó.
Và điều đó chính là Raidou đây.
“Thành thật xin lỗi.. Vì đã bắt ngài chờ đợi.. Thưa vệ thần.”
Raidou leo xuống ngựa của vị cung thủ.
Từng bước đến chỗ của vệ thần, cậu đã lên tiếng xin lỗi vì đã bắt cô ấy phải chờ đợi.
“Đi thôi..” -Vệ thần quay người đi.. Cô ta đã bước đi và cũng không quên dặn dò với cậu rằng:
“Hãy nhanh lên.. Ta không muốn phải chậm trễ thêm nữa đâu..”
“À vâng..” -Raidou liền lên tiếng đáp, nhưng khi cậu bước theo vệ thần thì một suy nghĩ phân vân đã đột ngột xuất hiện.
“Phải rồi... Ruijerd...” -Raidou ngược lại nhìn đến phía Ruijerd.
Ruijerd đang ngồi trên lưng ngựa phía sau đội trưởng Patrick, khuôn mặt thì mỉm cười hào hứng với những gì đang xảy ra.
Để cho sự hào hứng lấn át.. Chỉ cần như vậy, là quá đủ để cho Raidou rời đi rồi.
“...” -Raidou quay người, lặng lẽ bước rời khỏi đó cùng với vệ thần Ulanni Meredith.
Cả hai người đều đã lặng lẽ rời đi mà không nói một lời tạm biệt với đoàn hiệp sĩ.
Ngước nhìn bóng lưng cả hai.. Trong đoàn hiệp sĩ, chỉ có duy nhất hai người nhận ra được điều bất thường tại Raidou.
Vị đội trưởng Patrick và cung thủ Kyler, đối với bọn họ vệ thần Ulanni Meredith ít khi mở lời nói chuyện là điều bình thường.
Nhưng đến cả Raidou cũng ít nói thì thật kỳ lạ.
Tất nhiên.. Cũng không thể cứ mãi ngước nhìn hai người bọn họ được, đội trưởng Patrick liền giữ chặt dây cương ngựa và chuẩn bị đưa ra mệnh lệnh khởi hành.
“Gra!?..” -Khi mệnh lệnh chưa được đưa ra thì Ruijerd đã bất chợt kêu lên.
“Sao thế chàng trai.. Tìm kiếm bạn của mình à.”
Vị đội trưởng đã lên tiếng khi Ruijerd rung lắc ngó nghiêng qua lại xung quanh như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó.
“Rai.. Raidou!!.” -Vì cứ mãi mê ngắm nhìn oai nghiêm của vị đội trưởng và bộ giáp trước mắt mà không để ý xung quanh, rằng Raidou đã rời đi từ khi nào rồi.
“Vô ích thôi.. Cậu ta đã rời đi từ nãy đến giờ rồi.. Nên hãy dừng l...
“GRAHH!!..” -Không để cho vị đội trưởng nói thêm, Ruijerd đã lập tức giẫy giụa ở trên lưng ngựa của Patrick.
“Này!!.. Làm gì thế, coi chừng rới xuống lưng ngựa bây giờ!!.”
Cưỡi ngựa kế bên đội trưởng của mình, vị cung thủ đã tỏ vẻ hoảng hốt khi nhìn thấy Ruijerd cố gắng xuống lưng ngựa.
“...!!BỊCH!!...”. -Và rồi chuyện gì cũng sẽ đến, cậu ta đã rớt xuống khỏi lưng ngựa và đáp tại mặt đất.
“GRAHH!!..” -Ruijerd hiện tại cứ như là một thú hoang vậy, gào lên và lao đi bằng tất cả tứ chi của mình.
Nhìn thấy Ruijerd chạy đi, những binh lính dưới trướng của Patrick đã rất khó hiểu.
“Chà.. Đội trưởng, có cần tôi đây đuổi theo cậu ta không..”
Vị cung thủ cưỡi ngựa đến gần mà hỏi đội trưởng của mình, đáp lại thì chỉ là một cái lắc đầu và những lời ngắn gọn:
“Không cần thiết.. Chúng ta tiếp tục lên đường thôi.”
“Rõ...” -Tuy rằng Kyler đã ngỏ lời đi bắt Ruijerd lại, nhưng vị đội trưởng đã phản đối việc đó.
Bởi vì ngày từ khi rời khỏi ngôi làng Erast.
Vị đội trưởng Patrick đã nhận ra, rằng Ruijerd chắc chắn sẽ phản ứng như thế khi biết được Raidou rời đi.
Và ấn tượng ban đầu của ông về hai người bọn họ đã đúng, chính là tình bạn.
Hoặc chí ít cũng phải là tình đồng đội, giống hệt như vị đội trưởng và tất cả binh lính ở đây.
Hình ảnh từ hai chàng trai trẻ Raidou và Ruijerd, đã khiến cho vị đội trưởng Patrick nhớ lại những ngày tháng xưa cũ của mình.
Về cái ngày tuổi trẻ của ông và những năm tháng huy hoàng khi trước.
“Hừm.. Hoài niệm thật.”
“Đội trưởng?.. Bộ có chuyện gì sao?.” -Vị cung thủ nhìn đội trưởng bằng ánh mắt khó hiểu với những lời vừa rồi.
“Không có gì đâu.. Ta chỉ là đang nhớ lại những ngày tháng xưa kia mà thôi.”
Tuy rằng bảo là không có gì.. Nhưng vị cung thủ Kyler đây đã để ý thấy, bên kia khe hở của mũ sắt một nụ cười hoài niệm đang hiện hữu trên khuôn mặt của đội trưởng Patrick.
“LỘC!!.. CỘC!!..”.
“LỘC!!.. CỘC!!..”.
Cứ thế.. Đoàn hiệp sĩ của Patrick đã phi ngựa khởi hành lên đường trở về Vassia.
Tiếng ngựa chạy trên con đường mòn, bọn họ đã đi hướng khác hoàn toàn với Raidou và vệ thần Ulanni Meredith.
-------------------------------------
Tại một nơi cách đó không xa, có hai hình bóng đang lặng lẽ bước đi trên con đường mòn.
Với chiếc áo choàng che phủ toàn thân, hai hình bóng chính là Raidou và vệ thần Ulanni Meredith.
“Công nhận.. Ngài ấy ít nói thật, cảm giác cứ yên ắng làm sao..”
Raidou vừa suy nghĩ về vệ thần vừa bước đi trên con đường mòn.
Bầu không khí yên ắng này khiến cho Raidou cảm thấy như thể đang thiếu sót một thứ gì đấy, hoặc chí ít là ai đó.. Ruijerd chẳng hạn.
“Cũng đã được một lúc rồi.. Có lẽ Ruijerd đã rời đi cùng với đoàn hiệp sĩ rồi”
“Mình nên tập làm quen thôi.. Dẫu sao thì khi đi cùng với bọn họ, Ruijerd sẽ sống tốt hơn..”
Raidou đưa tay ra sau gáy và giữ mũ áo choàng của mình, khoác nó lên trùm đầu lại.
Giữ im lặng, cứ thế cậu lặng lẽ bước đi theo sau vệ thần Ulanni Meredith.
Những dòng suy nghĩ vẫn còn đấy, nhưng cậu cũng không thể quay đầu lại được nữa rồi.
Bởi vì đoàn hiệp sĩ của Patrick đã rời đi, chắc chắn Ruijerd cũng sẽ theo bọn họ thôi.
Hoặc chí ít là Raidou nghĩ vậy..
“GRAHHH!!!...” -Một tiếng kêu vang vọng đến từ phía sau Raidou.
Một tiếng kêu đầy quen thuộc đối với cậu, và khi quay người lại để nhìn xemm
Người bạn mà Raidou đang cố gắng để quên đi, hiện đang ở ngày trước mắt.
“Ruijerd, sao cậu lại!?..”
“Gra..... Gra...... Đi.. Đi theo.. Rai.. Raidou!!.”
“...” -Raidou từ từ nhíu mày lại.. Không phải là cậu đang tức giận vì Ruijerd đã chạy đến đây.
Mà là do cậu không muốn khiến cho Ruijerd gặp phải nguy hiểm, nếu như đi theo Patrick thì có lẽ sẽ tốt hơn.
“Cậu.. Nên quay trở lại.. Với đoàn hiệp sĩ, đừng theo tôi nữa.. Cậu sẽ lại gặp nguy hiểm đấy.”
“Ng.. Nguy.. Hiểm?.” -Ruijerd lắp bắp nói.. Dường như cậu ta vẫn chưa hiểu được những gì mà Raidou vừa nói.
“Cậu còn nhớ chứ.. Lúc chúng ta chạm trán gã quái vật.. Tại nông trại Martin”
“Cậu đã bị hắn ta t·ấn c·ông.. Cứ lao đầu.. Vào nguy hiểm, chỉ để bảo vệ tôi”
“Cậu có thể c·hết đấy...”
“Ch.. C·hết?.” -Nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, Ruijerd vẫn không rõ những lời vừa rồi của Raidou là có ý gì với mình.
“Hãy quay lại đi.. Cậu sẽ gặp nguy hiểm.. Khi đi cùng tôi..”
Vì muốn chắc chắn rằng Ruijerd sẽ hiểu được, Raidou đã lên tiếng lập lại những lời lúc trước của mình.
Kết thúc lời.. Đã không còn gì để nói nữa, Raidou liền quay đi và quyết định sẽ bước tiếp.
“GRAHH!!.” -Nhưng khi vừa quay đi, Ruijerd ở phía sau đã kêu lên thêm một lần nữa.
“Tôi đã bảo.. Là đừng có đi th...
Raidou quay người về sau nói rõ thêm một lần nữa.
Nhưng rồi Raidou đã phải bất ngờ, khi mà Ruijerd đang lao đến rất nhanh bằng tất cả tứ chi của mình.
“GRAHH!!!.” -Khi tiếp cận với nhau, cũng chính là lúc Ruijerd nhảy lên và vồ lấy Raidou.
Cảnh tượng này giống hệt như lần đầu cả hai gặp nhau tại khu rừng rộng lớn vậy.
“Này!!.. Đủ rồi!!.. Đừng có giữ chặt thế!!.”
“GRAHH!!..” -Ruijerd đã vồ lấy được Raidou.. Cậu ta cứ thế mà t·ấn c·ông, nhưng mà lần này đã không còn nguy hiểm như lúc trước nữa.
Ngã xuống mặt đất, giành giật nhau, giẫy giụa và cố gắng để thoát ra.
Sau cùng thì sức lực của Ruijerd vẫn là hơn chàng trai Raidou đây.
“Được rồi!!.. Được rồi!!.. Dừng lại đi!!”
“Tôi sẽ cho cậu theo mà!!.”
“Graa!?..” -Ruijerd đã dừng lại hành động của mình, sau đó thì một nụ cười đã hiện rõ trên khuôn mặt của cậu ta.
Dường như.. Trên cuộc đời này, chỉ có một mình Raidou mới hiểu được cậu ta đang muốn gì.
“Ha...... Ha...... Hết nói nổi.. Với cậu rồi đấy, lúc nào cũng quậy phá cả..”
Raidou ngồi dậy, với hơi thở khó khăn của mình cậu đã lên tiếng nói về Ruijerd đây.
“GRAHHH!!.”
“Rồi.. Rồi.. Tôi không bỏ rơi cậu đâu.. Nên là buông tay.. Khỏi tóc tôi đi..”
“Graa..” -Ruijerd vừa mới hành động như một con thú hoang khi Raidou cố gắng rời đi mà không có cậu ta.
Không rõ Ruijerd đang nghĩ gì, nhưng cuối cùng thì cậu ta cũng đã dừng lại những hành động hoang dã của mình.
Raidou cũng vì thế mà thở phào nhẹ nhõm đứng dậy khỏi mặt đất.
“...” -Trong khi Raidou và Ruijerd giải quyết vấn đề của mình thì đứng trước bọn họ chính là vệ thần Ulanni Meredith.
Cô ấy đã chứng kiến mọi chuyện, nhưng dù sao thì cũng không phải người trong cuộc nên là:
“Này.. Nếu hai ngươi đã giải quyết xong xuôi vấn đề của mình, thì hãy nhanh chân lên đi”
“Ta đây không thích phải chờ đợi đâu...”
Vệ thần Ulanni Meredith đã lên tiếng thúc giục hai chàng trai tiếp tục lên đường.
Chỉ có vậy thôi, sau khi thúc giục xong vệ thần liền bước đi mặc kệ bọn họ có theo chân mình hay không.
“Thành thật xin lỗi.. Vì đã bắt ngài.. Phải chờ đợi chúng tôi..”
“Ừm.. Miễn sao các ngươi đừng làm chậm quá trình tiến đến bộ lạc là được..”
Khi lời thúc giục đến tai mình.. Raidou đã kéo theo Ruijerd bước đi theo chân vệ thần Ulanni Meredith.
Cậu cũng không quên xin lỗi, nhưng trong vẻ bình tĩnh và lạnh nhạt của cô ấy như thể chẳng để tâm những lời đấy.
“Nào Ruijerd.. Ta đi thôi.. Chúng ta hãy cùng nhau, đến bộ lạc phong lang.”
“Grah?..”
Không còn suy nghĩ phân vân lúc trước, giờ đây Raidou đã sẵn sàng lên đường cùng với người bạn của mình Ruijerd đây.
“Cậu biết không.. Bộ lạc phong lang.. Chính là nơi Oya sinh ra đấy.”
“O.. Oya!?.” -Khi Raidou nhắc đến tên của cô bé tai thú Oya, thì Ruijerd đã phản ứng lại như thể nhận ra được người đấy.
Khi nghe được tên của Oya.. Raidou đã thầm mừng vì Ruijerd vẫn còn nhớ đến cô bé.
“Phải.. Chính là Oya”
“Được rồi.. Chúng ta hãy đi thôi.. Tiến đến bộ lạc phong lang..”
“GRAH!!.” -Ruijerd kêu lên đáp lại và sử dụng hai chân bước theo sau Raidou.
Mặc dù đi bằng tất cả tứ chi sẽ dễ dàng hơn cho Ruijerd, nhưng đứng trước cậu chính là Raidou.
Raidou.. Người mà Ruijerd vẫn đang học hỏi từng hành động mỗi ngày, và chính là người thân nhất đối với cậu ta.
Cảm giác thiếu sót trong Raidou giờ đây đã tan biến cùng với sự phân vân giữa những dòng suy nghĩ của mình.
Dường như mọi thứ đã trở lại như những lúc bình thường rồi.
“Bây giờ.. Việc mình cần làm chính là trao trả di vật của Oya, cho bộ lạc phong lang”
“Nơi gia đình của cô bé đang chờ đợi..”
Raidou suy nghĩ về quyết định của mình, Ruijerd đã trở lại và không còn gì để phân vân nữa.
Và chiếc vòng tay của Oya hiện đang ở trên tay trái của cậu, như thể muốn chắc chắn thêm về quyết định tiến đến bộ lạc phong lang..
Giờ đây cuộc hành trình mới của Raidou và Ruijerd đã bắt đầu...
...Kết Thúc...