Chương 51: Đêm cuối cùng, trước khi lên đường.
...Arc 2: Hành trình trao trả di vật...
-------------------------------------
“...!!!CỘC!!!...” -Âm thanh cốc rượu và bát thức ăn được để lên chiếc bàn.
“Chúc quý khách ngon miệng ạ...” -Giọng nói của cô bé Mila khi phục vụ cho khách hàng.
“Này Mila!!. Mang cho các chú thêm vài cốc rượu nữa đi!!.”
“Vâng!!..” -Tiếng kêu gọi của các khách hàng và giọng của Mila đáp lại.
Hiện tại.. Ở bên trong quán rượu nhỏ, mọi thứ đang rất náo nhiệt.
Mặt trời đã lặng xuống, thời điểm này chính là lúc thích hợp dành cho quán rượu nhỏ.
Người dân của ngôi làng Erast đã hết bận rộn với công việc của mình, một số thì đến quán rượu nhỏ để thưởng thức rượu và đồ ăn, phần còn lại thì chìm vào giấc ngủ.
Quán rượu nhỏ không chỉ có khách hàng là người dân của ngôi làng Erast này, mà còn cả những binh lính bên trong đoàn hiệp sĩ Patrick.
Không khí của sự náo nhiệt đang hiện hữu ở bên trong, quán rượu nhỏ vẫn còn sáng đèn tại ngôi làng Erast.
Lúc này.. Ở phía tâng trên, tại cánh cửa nơi dẫn vào một căn phòng dành cho khách hàng nghỉ qua đêm, có hai chàng hiệp sĩ đang thực hiện nhiệm vụ canh gác của mình.
Hai chàng hiệp sĩ đây chính là Keld và Gavin, những binh lính trẻ dưới trướng của Patrick.
“Thật khó để tin được..” -Đứng yên nghiêm nghị kế bên Keld, chàng hiệp sĩ Gavin lên tiếng thắc mắc về không khí náo nhiệt tại nơi đây:
“Bọn họ vẫn có thể vui vẻ như thể được sao?”
“Rõ ràng là c·hiến t·ranh sắp sửa xảy ra kia mà!?.”
Gavin nói với Keld bằng một giọng điệu như thể không chấp nhận bầu không khí hiện tại của quán rượu nhỏ.
Nhìn thấy chàng hiệp sĩ Gavin khá là mất bình tĩnh, điều này đã khiến cho Keld phải thở dài:
“Haiz.. Cứ mặc kệ bọn họ đi, dù sao thì đó cũng là phong cách của đoàn hiệp sĩ này cơ mà.”
Hai chàng hiệp sĩ cứ đứng yên một cách nghiêm nghị tại một cửa vào, rõ ràng căn phòng mà bọn họ canh gác chính là nơi mà đội trưởng Patrick nghỉ ngơi.
Để phòng ngừa những kẻ say xỉn hay đi nhầm phòng nghỉ của mình, hai chàng hiệp sĩ bắt buộc phải canh gác tại đây qua đêm.
Và tất nhiên.. Không chỉ có những kẻ say xỉn, rất có thể vẫn còn thứ nguy hiểm hơn thế nữa.
Quay lại với cuộc trò chuyện, Gavin đang bắt đầu cảm thấy khó hiểu với phong cách của đoàn hiệp sĩ này:
“Phong.. Phong cách?.. Nghe kỳ cục thật đấy, không giống với hiệp sĩ chút nào cả..”
Từ cách nói chuyện của Gavin, cho thấy anh ta chắc chắn là lính mới trong đoàn hiệp sĩ của Patrick.
Còn về phần Keld thì không rõ cho lắm, nhưng biểu hiện và lời nói của anh rất giống với một thành viên lâu năm ở trong đoàn hiệp sĩ này.
Thấy được vẻ khó hiểu của Gavin, chàng hiệp sĩ Keld đã bình tĩnh thốt lên rằng: “Bọn họ là vậy đấy, rồi cậu cũng sẽ quen dần với việc này thôi...”
“Chờ đã!!.” -Gavin bất chợt nói.
Gavin tỏ vẻ quan tâm đến những lời vừa rồi của chàng hiệp sĩ Keld: “Những lời đó của anh, hình như tôi đã nghe qua ở đâu rồi thì phải..”
Gavin suy nghĩ, cố gắng để nhớ lại những lời giống hệt như Keld vừa nói ra.
Nhưng không để cho Gavin nhớ lại, chàng hiệp sĩ Keld đã bất giác nhận ra ai đã từng nói những lời kia:
“À.. Là ngài Kyler nhỉ.”
“Đúng.. Đúng rồi!?.” -Gavin tỏ vẻ bất ngờ khi vừa nhớ lại những lời của vị cung thủ, thông qua chàng hiệp sĩ Keld.
Gavin đã nhớ lại mọi chuyện, anh ta lập tức thốt lên rằng: “Khi vừa mới gia nhập đoàn hiệp sĩ, ngài ấy cũng đã bảo với tôi như thế đấy.”
Nghe được những lời của Gavin, chàng hiệp sĩ Keld đã không hề bất ngờ hay ngạc nhiên, như thể chuyện đó là quá đỗi bình thường.
Và đúng thật là như vậy, chàng hiệp sĩ Keld cười khẩy mà nói rõ: “Ai mà chả giống vậy khi vừa mới gia nhập đoàn cơ chứ..”
Theo cách nói chuyện của Keld, dường như vị cung thủ luôn thân thiện đối với tất cả mọi người kể cả những binh lính vừa mới gia nhập đoàn.
...
Nói đến vị cung thủ thì anh ta hiện đang ở dưới tầng, Kyler ngồi trên chiếc ghế và kế bên là Raidou.
Đối diện với hai người chính là vị đội trưởng Patrick của đoàn hiệp sĩ này.
Lý do mà Raidou ngồi cùng bàn với họ, là vì cậu đã bị vị cung thủ kéo vào trong khi đang đi tìm Ruijerd.
“Chà.. Nhóc thật sự không uống được rượu à?.”
Kyler lên tiếng hỏi Raidou với một khuôn mặt hơi đỏ ửng, trên tay anh đang giữ một cốc rượu và cơ thể thì nồng nặc mùi.
Đứng trước câu hỏi của vị cung thủ kèm theo đó là mùi hương nồng nặc từ rượu, Raidou đã gượng ép bản thân mình và trả lời rằng:
“À vâng.. Tôi không quen thuộc.. Với mùi vị của rượu.”
Nghe được câu trả lời, vị cung thủ đã lập tức tỏ rõ vẻ tiếc nuối cho một chàng trai trẻ:
“Chà.. Thế thì tiếc thật đấy.”
“Haha.. Thành thật xin lỗi.. vì tôi lại khiến anh.. Cảm thấy thất vọng, thêm một lần nữa...”
Vẻ mặt tiếc nuối của vị cung thủ đã khiến cho chàng trai Raidou bất giác thốt lên những lời xin lỗi.
Và khi lắng nghe được lời xin lỗi, vị cung thủ đã bật cười và khoác tay lên vai của Raidou.
Anh ta vẫn còn giữ cốc rượu ở bên tay còn lại, miệng thì lên tiếng bảo rằng:
“Hahaha!!.. Không sao hết đâu, nhóc cứ tự nhiên đi”
“Dù sao thì vẫn có thể thưởng thức món ăn thay cho rượu kia mà..”
“À.. Vâng.” -Vị cung thủ nói đúng.
Nhưng để thưởng thức những món ăn một cách ngon lành thì lại rất khó khăn, khi mà xung quanh toàn là mùi rượu và chúng cực kỳ khó chịu đối với Raidou.
Sau cùng thì thay vì thưởng thức, Raidou đã ngồi im một chỗ để tận hưởng không khí náo nhiệt tại quán rượu nhỏ này.
“Hahaha!!.. Mila!!.. Mau mang cho chú thêm vài cốc rượu nữa đi!!!.”
“Này Kyler.. Cậu uống nhiều quá rồi đấy..”
Cuối cùng thì vị đội trưởng Patrick cũng đã lên tiếng, từ nãy đến giờ ông ấy cứ mãi để ý xung quanh và đề phòng trường hợp bất ngờ xảy ra.
Nhưng ông ấy lại quên rằng, khi không để mắt đến vị cung thủ thì anh ta sẽ được nước mà làm tới, mặc kệ rằng ngày mai bọn họ buộc phải lên đường rời khỏi ngôi làng Erast.
Và thật trớ trêu làm sao, thay vì nghe lời đội trưởng của mình thì vị cung thủ đã phủi tay bỏ qua mà đáp lại bằng một giọng say xỉn:
“Thôi nào đội trưởng.. Tôi thề với ngài, đây sẽ là cốc rượu cuối cùng trong đêm nay...”
“Haa.. Ta thật sự hết nói nổi với cậu rồi đấy, Kyler...”
Đội trưởng Patrick đã thở dài khi lắng nghe được những lời vừa rồi của vị cung thủ.
Vị đội trưởng đã không còn ngăn cản anh ta nữa.
Đằng nào mà chẳng say xỉn, thành ra ông ấy cũng đã quá quen thuộc với cách hành xử của vị cung thủ đây rồi.
Bây giờ đây, vị đội trưởng đang bận tâm về vấn đề giữa hai chủng tộc Orc và Thú nhân.
Cả vệ thần Ulanni Meredith nữa.
Trong thân tâm vị đội trưởng, thật sự rất muốn giúp đỡ cho người bạn và từng là đồng đội của mình, Ulanni Meredith.
Nhưng mà.. Vị đội trưởng vẫn còn đang trong nhiệm vụ của mình, quan trọng hơn hết là đoàn hiệp sĩ cần phải trở về thông báo cho ngài tử tước biết về tình hình tại thị trấn bù nhìn.
“Hừm...” -Trong khi đang suy nghĩ về vấn đề của vệ thần, vị đội trưởng bất chợt nhớ đến một chuyện.
Chuyện là thế này, sau khi cuộc họp về Oya kết thúc vị đội trưởng đã nhìn thấy được Raidou đuổi theo Ulanni Meredith.
Chắc hẳn là cậu đã hỏi cô ta vài chuyện, hoặc chí ít cũng liên quan đến vấn đề giữa hai chủng tộc.
“Này Raidou...” -Đến nước này, chỉ có thể hỏi rõ Raidou thì mới biết được mọi chuyện.
“Có chuyện gì ư.. Thưa ngài.. Đội trưởng?.”
Đột ngột bị hỏi chuyện, Raidou đã hơi thắc mắc và có phần ngơ ngác khi đối diện với vị đội trưởng.
Không để cho Raidou thắc mắc lâu, vị đội trưởng đã thẳng thừng hỏi hết mọi chuyện:
“Ta chỉ tò mò muốn hỏi.. Khi đuổi theo vệ thần, cậu đã nói gì với cô ta?.”
“Hể!!..” -Raidou đã giật mình khi nghe được câu hỏi, vì khi đuổi theo Ulanni Meredith thì cậu đã không muốn gây sự chú ý với những người xung quanh.
Thế nhưng, cậu không thể tránh được tầm mắt của vị đội trưởng đây.
“Khi đó.. Tôi đã nhờ sự giúp đỡ.. Từ vệ thần”
“Tôi xin phép ngài ấy.. Dẫn mình đến.. Bộ lạc phong lang”
“Bởi vì hiện tại.. Tôi có một số chuyện.. Cần phải thực hiện...”
Sau cùng thì cũng không thể giấu được, Raidou đã cố gắng hết sức nói rõ mọi thứ khi mình đuổi theo vệ thần.
Mọi thứ đã rõ ràng.. Vị đội trưởng cũng không cần phải hỏi thêm về chuyện mà Raidou cần thực hiện, vì ông ấy đã nhận ra tất cả.
Chuyện mà Raidou muốn làm, đó chính là trao trả chiếc vòng của Oya đến tay của gia đình của cô bé.
“Hmm... Ta hiểu rồi...”
“...” -Raidou im lặng tò mò, rốt cuộc vị đội trưởng hỏi chuyện đó để làm gì chứ, chắc hẳn không phải để xác nhận thôi đâu.
Vị đội trưởng cũng im lặng.. Ông ấy đang suy nghĩ về một điều gì đó, và rồi lại lên tiếng thêm một lần nữa: “Thế.. Cậu đã chuẩn bị gì chưa?.”
Lại thêm một câu hỏi khiến cho Raidou phải suy nghĩ nhiều.
“Chuẩn.. Chuẩn bị ư?..”
Raidou bất ngờ thốt lên những lời ngơ ngác của mình.
Nhiêu đó thôi, là đã quá đủ để cho vị đội trưởng nhận ra được rằng cậu chưa chuẩn bị gì cả.
“Nghe cho kỹ đây chàng trai trẻ.. Cậu có thể sẽ gặp khó khăn khi đến bộ lạc phong lang”
“Bởi vì bộ lạc không nằm tại một vị trí nhất định”
Lời nói của vị đội trưởng đã chứng minh, ông ấy đã từng đến bộ lạc phong lang và chắc hẳn nơi đó rất là quen thuộc.
“Ta khuyên cậu.. Hãy chuẩn bị kỹ càng trước khi lên đường tiến đến bộ lạc phong lang, vì nơi đó hiện nằm tại một thung lũng rất xa với nơi đây”
“Nơi đó có những cơn gió rất mạnh, cậu hãy cẩn thận kẻo bị cuốn theo luồng gió đi thật xa.”
Vị đội trưởng đã khuyên chàng trai Raidou một số điều rất bổ ích.
Tuy đã từng nghe qua thung lũng kia thông qua lời kể của Kyler, nhưng Raidou không nó lại nguy hiểm đến thế.
“Tôi hiểu rồi.. Cảm ơn ngài.. Về những lời khuyên.. Tôi sẽ chuẩn bị.. Và cẩn thận hơn trên đường đi.”
Chàng trai Raidou cảm ơn vị đội trưởng với một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt mình.
Cảm thấy một phần an tâm khi đứng trước chàng trai trẻ này, vị đội trưởng đã suy nghĩ rất nhiều và rồi đưa ra một quyết định sáng suốt trong tương lai:
“Raidou... Ta, với cương vị một đội trưởng của đoàn hiệp sĩ tử tước”
“Ta muốn nhờ đến, sự giúp đỡ của cậu đây...”
Vị đội trưởng đã quyết định nhờ Raidou một việc, tất nhiên là cậu sẽ không từ chối rồi.
Gật đầu đồng ý.. Raidou đã sẵn sàng giúp đỡ cho vị đội trưởng mà không cảm thấy một chút phân vân hay lo lắng.
“Ta muốn nhờ cậu chuyện này.. Lắng nghe đây, Raidou...”
Vị đội trưởng mở miệng nói cho Raidou biết về chuyện mà ông ấy muốn nhờ đến sự giúp đỡ từ cậu.
Và khi lắng nghe được nó, Raidou đã không thể giấu được sự ngạc nhiên bên trên khuôn mặt mình.
“Tôi ư?.. Liệu có thể chứ?..”
“Không cần phải lo lắng.. Khi đó ta sẽ cử người đến để nhận tin tức từ cậu..”
“...” -Cứ thế.. Cuộc trò chuyện giữa hai người đã khép lại với sự im lặng.
Đội trưởng Patrick đã không còn mối bận tâm về chuyện của vệ thần Ulanni Meredith.
Thưởng thức hết cốc rượu của mình, vị đội trưởng đã rời đi trở lại phòng ngủ của mình.
Còn về phần Raidou, cậu hiện đang đắm chìm trong những suy nghĩ khó khăn của mình.
Những lời nhờ sự giúp đỡ của vị đội trưởng, tuy không được tiết lộ cho người đọc, nhưng nó cũng sẽ được biết đến trong tương lai gần.
Còn giờ thì cứ chờ đợi, cho đến khi mọi thứ rõ ràng hơn.
“Graaa!!..”
“Hahaha!!. Phải rồi, cứ ăn nhiều vào đi nhóc!!.”
Giọng nói của Ruijerd kêu lên cùng với tiếng cười của vị cung thủ Kyler.
Raidou ngồi một mình.
Ngước mắt nhìn bọn họ.. Khác với suy nghĩ của cậu, Ruijerd hiện đang rất vui vẻ cùng với tất cả mọi người tại đây.
Khuôn mặt vui vẻ đó của Ruijerd, đây có lẽ là lần đầu tiên Raidou thấy được nó.
Raidou tự hỏi, rằng khi Ruijerd đồng hành cùng với mình thì cậu ta đã cảm thấy như thế nào.
Liệu cậu ta có vui vẻ không khi mỗi lần quậy phá thì đều bị Raidou ngăn cản lại.
“Áo.. Giá.. Giáp!!.”
“Chà.. Thằng nhóc có vẻ như rất thích bộ giáp của cậu đấy Felix.”
“Haha.. Vậy là cậu cũng muốn làm hiệp sĩ như bọn ta đây sao!!?..”
Ruijerd đang dành sự quan tâm đến bộ giáp của một vị hiệp sĩ tên Felix.
Khi nghe được từ hiệp sĩ thì phản ứng quan tâm đấy lại càng dữ dội hơn hẳn:
“Hiệp.. Sĩ!!..”
“Hahaha!!.. Nhìn xem cách mà thằng nhóc nói kìa, nó cứ như là một đứa trẻ vậy!!.”
Vị cung thủ cùng với những binh lính dưới trướng cười đùa vui vẻ khi thấy được cách nói chuyện của Ruijerd.
Trở về với Raidou.. Trong khi mọi người đang vui vẻ với không khí của buổi tiệc cuối cùng tại quán rượu nhỏ này, thì cậu vẫn im lặng mà ngôi yên một chỗ.
...
Cứ như thế.. Thời gian lại trôi qua, buổi tiệc cuối cùng cũng đã kết thúc.
Màn đêm đã trở nên thanh tịnh, những ai còn tỉnh táo thì say xỉn bước đi trở về với gia đình hoặc nhà của mình.
“Tạm biệt.. Lần sau có dịp, chúng ta lại uống tiếp!!.”
“Ờ.. Chúc anh thượng lộ bình an trở về nhà của mình...”
Vài người bước đi ra khỏi quán rượu nhỏ, bọn họ chào tạm biệt nhau và hẹn gặp nhau vào lần sau.
Số còn lại thì không còn đủ tỉnh táo để bước đi, thành ra những người này đã quyết định ngủ luôn tại quán rượu nhỏ.
Thuê phòng hoặc ngủ tại trên bàn, có kẻ thì say xỉn đến mức gục ngã tại lối ra vào và trên sàn nhà của quán.
“Khò!!.. Khò!!..” -Ngủ luôn trên bàn ăn.. Người say xỉn nhất tại quán rượu này, không ai khác ngoài vị cung thủ Kyler.
Chẳng còn ai đủ tỉnh táo ngoài chàng trai Raidou và cô bé phục vụ Mila.
“Liệu có ổn không.. Khi anh ta.. Ngủ th·iếp đi.. Trên bàn ăn?.”
“Anh không cần phải lo lắng đâu, cứ mặc xác để chú ấy ngủ ở đó đi..”
Chàng trai Raidou đã lo lắng lên tiếng hỏi Mila về cách ngủ của vị cung thủ Kyler.
Đáp lại thì cô bé chẳng thèm để tâm đến vị cung thủ, như thể chuyện này là quá đỗi bình thường tại quán rượu nhỏ.
Thái độ của cô bé Mila đã khiến cho Raidou hơi khó hiểu về quan hệ của hai người bọn họ.
Nhưng cậu có thể hiểu cho, bởi vì cô bé hiện đang bận rộn với công việc dọn dẹp của mình.
Mớ hỗn độn tại quán rượu nhỏ này cần được dọn dẹp.
Buổi tiệc vừa rồi đã để lại rất nhiều bát thức ăn trên bàn ghế, với đó là những cốc rượu vương vãi khắp nơi.
“Mila.. Để anh giúp đỡ em..”
“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng em đã quen với việc dọn dẹp một mình rồi, nên là...
Raidou đã ngỏ lời giúp đỡ Mila trong việc dọn dẹp.
Tuy rằng cô bé không cần đến sự giúp đỡ của bất cứ ai, nhưng sau cùng thì Raidou vẫn là tự nguyện.
“Này chờ đã!?.” -Cô bé Mila đã bất ngờ thốt lên khi nhìn thấy Raidou nhặt những cốc rượu lên từ sàn nhà.
“Em đã bảo rồi kia mà.. Anh không cần phải dọn dẹp đâu, sao lại cứng đầu thế.”
Mila bước đến gần, cố gắng để ngăn cản sự giúp đỡ đến từ Raidou bằng giọng nói của mình.
Nhưng khi thấy được sự cứng đầu của cậu, thì cô bé cũng đành chịu thua và mỉm cười cho qua chuyện.
...
Raidou và Mila đã cùng nhau dọn dẹp mớ hỗn độn tại quán rượu nhỏ này, cho đến khi khuya khoắt đi.
“Gra~.” -Tiếng ngáp cùng với sự ngái ngủ đến từ Ruijerd, cậu ta đã ngủ th·iếp đi ở ngay trên bàn.
Quán rượu nhỏ giờ đây thật yên ắng, không còn một chút tiếng ồn nào ngoài sự ngái ngủ của Ruijerd.
Và cũng không còn cái không khí náo nhiệt như ban đầu nữa.
Yên tĩnh và mùi nồng của rượu đã giảm đi đáng kể, điều này khiến cho Raidou cảm thấy khá là thoải mái.
Cậu hiện đang ngồi tại một góc bàn của quán rượu nhỏ này, ngước nhìn xung quanh sự bừa bộn đã được dọn dẹp.
Cô bé Mila thì đã rời đi tiến vào bên trong phòng bếp ở phía sau quầy rượu.
Không rõ lắm, nhưng có thể là cô bé đang rửa sạch đống bát thức ăn và cốc rượu từ mớ bừa bộn sau bữa tiệc.
Nhưng bất ngờ thay.. Một lát sau, khi Raidou đang ngồi nghỉ ngơi một mình, thì Mila đã trở lại với trên tay là một khay thức ăn bằng gỗ.
“...!!CỘC!!...”. -Một bát thức ăn và cốc nước được đặt lên bàn, ngay trước mặt của Raidou đây.
“Cái này.. Là cho anh ư?.” -Raidou tỏ vẻ ngơ ngác khi nhìn thấy những thứ được đặt ở trên bàn của mình.
Đáp lại thì cô bé Mila đã mỉm cười trả lời với cậu rằng: “Tất nhiên là chúng đành cho anh rồi.”
Ngước mắt nhìn vào bát thức ăn do chính cô bé Mila mang đến cho mình.
Raidou có thể thấy được, trong bát thức ăn chính là món súp mà cậu đã từng thưởng thức qua với vị cung thủ Kyler.
Còn về phần cốc nước.. Thật may mắn vì nó không phải rượu, chỉ là một cốc nước đầy mà thôi.
Mila ngước nhìn vẻ ngơ ngác của Raidou.
Ngay sau đó thì cô bé liền giải thích lý do tại sao mình lại mang thức ăn và đồ uống cho cậu:
“Khi nãy em có để ý, là anh không ăn uống cùng với mọi người”
“Bộ có chuyện gì xảy ra sao?..”
Cô bé đã để ý đến Raidou khi cậu đang ngồi ăn uống cùng với vị cung thủ và đội trưởng Patrick.
Nói là ăn uống.. Nhưng thật ra Raidou đã không đụng đến đồ ăn cho đến khi buổi tiệc kết thúc, điều này khiến cho cô bé Mila cảm thấy rất lo lắng và sợ rằng cậu đang đói bụng.
“Chuyện đó.. Là do anh.. Không uống được rượu”
“Mùi của nó.. Rất khó chịu.. Nên anh đành phải, chịu trận mà thôi..”
Ngay lập tức, Raidou đã lên tiếng giải thích cho Mila biết về vấn đề tại sao cậu lại ngồi im mà không thưởng thức món ăn hay rượu.
“Chỉ thế thôi sao?.” -Sau khi lắng nghe lời giải thích của cậu, cô bé Mila đã thốt lên với vẻ mặt vẫn còn hơi lo lắng.
Để khiến cho cô bé hết lo lắng, chàng trai Raidou đã gật đầu như thể muốn chắc chắn thêm về lời nói của mình.
Thấy được cái gật đầu của cậu, đến nước này thì cô bé đã không còn nghĩ ngợi gì nhiều nữa.
Không còn chuyện gì nữa, Raidou đã cầm lấy thìa gỗ của mình và bắt đầu thưởng thức bữa ăn do chính cô bé Mila mang đến cho mình.
“Thấy sao.. Nó có ngon không anh?.”
“Ừm.. Ngon lắm.” -Raidou thưởng thức bữa ăn một cách ngon miệng, điều đó đã khiến cho Mila cảm thấy rất vui mừng.
“Món súp này đều là do chính tay bố và mẹ của em làm ra đấy”
“Và tất nhiên, là nó phải ngon hơn những món khác rồi..”
Mila tự hào nói về món súp mà Raidou hiện đang thưởng thức.
Ngồi đối diện ngắm nhìn Raidou ngon miệng với bữa ăn, nụ cười rạng rỡ lộ rõ bên trên khuôn mặt của cô bé.
Cả hai đều ngồi tại một bàn, mỉm cười và trò chuyện với nhau trong bầu không khí vui vẻ của riêng mình.
Có vẻ như đêm nay, sẽ là lần cuối cùng mà Raidou có thể trò chuyện với cô gái bé nhỏ này..
Bởi vì ngày mai, cậu buộc phải lên đường tiến đến bộ lạc phong lang rồi.
-------------------------------------
Thời gian cứ thế mà trôi qua thêm một lần nữa, bữa ăn ngon miệng của Raidou đã kết thúc.
Giờ đây quán rượu nhỏ chỉ còn lại cô bé Mila và sự ngái ngủ của Ruijerd, bởi vì Raidou đã quyết định rời đi.
Không phải là cậu rời khỏi ngôi làng Erast, mà là cậu muốn đến lò rèn của Lão James để xem tình hình thế nào rồi.
“Ổn không đấy anh.. Trời đang tối như thế mà, có thể là sẽ nguy hiểm lắm đấy.”
Mila đang tiễn đưa Raidou rời khỏi quán rượu nhỏ.
Khi biết được Raidou sẽ quyết định tiến đến lò rèn của Lão James cô bé đã rất lo lắng, nhưng mọi thứ rồi sẽ ổn thông qua những lời tiếp theo của cậu:
“Không sao đâu.. Anh sẽ ổn.. Cảm ơn em, đã lo lắng..”
Hiểu rõ không thể ngăn cản Raidou rời đi, Mila chỉ có thể tiễn đưa cậu bằng những lời tốt lành:
“Thế thì.. Chúc anh thượng lộ bình an đến với lò rèn của ông James nhé.”
“Ừm.. Cảm ơn em.” -Raidou gật đầu và bắt đầu bước đi, rời xa nơi quán rượu nhỏ.
...
Một lát sau.. Khi đang dạo bước trên con đường mòn của ngôi làng Erast, Raidou đã nhìn thấy được lò rèn của Lão James ở xa.
Khi tiến đến gần lò rèn, lạ thay tiếng búa gõ đã không còn vang vọng khắp nơi nữa rồi.
“Hể?.. Im lặng quá.” -Raidou đã tiến đến được lò rèn của Lão James, đứng trước sự yên ắng từ nó cậu đã cảm thấy hơi tò mò.
Và khi mở cửa ra và đặt chân vào bên trong, hơi nóng từ lò nung vẫn còn đang tỏa ra từ phòng rèn.
Bước từng bước đến phòng rèn, ngước mắt nhìn đến phía trước, Raidou đã thấy được Lão James.
Lão James hiện đang ướt đẫm mồ hôi, ngọn lửa từ lò nung thì đang hừng hực nhưng không lớn mạnh như ban đầu.
“Phù!!.. Cậu đến rồi đấy à, nhóc con!?.”
Đứng tại cái đe sắt lớn Lão James ngước nhìn Raidou mà nói bằng giọng bình tĩnh.
Ngay sau đó thì Lão James đã lấy lên một vật được đặt trên cái đe sắt lớn.
Được bao phủ bởi lớp vải, nó có hình dáng như một con dao găm với hai đường lưỡi và chiều dài 30cm.
“Cầm lấy nhóc.. Kể từ nay về sau con dao găm này chính là của ngươi đấy.”
Lão James đưa cho Raidou con dao găm được bao phủ bởi lớp vải, nó khá nóng khi cầm lấy lên tay.
Raidou vẫn chưa định thần được rốt cuộc chuyện gì dàn xảy ra, trên tay thì đang giữ con dao găm được bao phủ bởi lớp vải.
“Cậu sẽ đặt tên cho nó là gì đây?.”
“Đặt.. Đặt tên ư?.” -Chàng trai Raidou kinh ngạc trước những lời vừa rồi của Lão James.
Rõ ràng vật trên tay cậu chính là thứ mà Lão James dành thời gian rèn ra trong những ngày vừa rồi.
Nhận thấy rằng Raidou vẫn chưa nghĩ đến vụ việc đặt tên cho món v·ũ k·hí của mình, Lão James đã lập tức lên tiếng nói rõ:
“Những món v·ũ k·hí được rèn ra đều cần phải có một cái tên”
“Bởi vì nó sẽ gắn liền với chủ nhân của mình cho đến suốt đời, đến khi nào món v·ũ k·hí đấy bị phá hủy hoặc vứt bỏ thì mọi thứ mới kết thúc.”
Sau khi kết thúc lời, Lão James đã bước đến một nơi và lấy ra chiếc ghế gỗ để ngồi nghỉ ngơi trên nó.
“Phù!!..” -Lão James hít thở một hơi lớn và sau đó thì bình tĩnh khuyên bảo Raidou rằng:
“Nhóc con!!. Trước khi đặt tên cho nó hãy suy nghĩ thật kỹ lưỡng”
“Vì đã lâu lắm rồi ta mới rèn ra một món v·ũ k·hí tốt đến vậy...”
Những lời vừa rồi của Lão James chứng minh rằng, đã rất lâu rồi lò rèn mới được thắp sáng lại thêm một lần nữa.
Có vẻ như.. Cái tên Martin chính là nguồn động lực để cho Lão James quay lại với công việc thợ rèn.
Dường như vị khách hàng có cái tên Martin đấy đã quá thân thuộc đối với lò rèn này.
Bởi vì trên khuôn mặt của Lão James hiện đang nở rộ một nụ cười rất mừng, kèm theo đó là sự hoài niệm.
“Vâng.. Tôi sẽ suy nghĩ kỹ càng.. Về việc, đặt tên cho v·ũ k·hí này..”
...Kết Thúc...
Chuyện ngoài lề: Đặt tên cho một món v·ũ k·hí?.
Thông thường thì.. Khi thợ rèn đã chế tác ra một món v·ũ k·hí cho người nhận, thì bắt buộc phải đặt tên cho nó.
Nhưng mà việc này cũng không quan trọng lắm, vì một số người chẳng cần phải đặt tên cho v·ũ k·hí mà vẫn chẳng thể làm gì.
Việc đặt tên cho v·ũ k·hí, đều là do những thợ rèn muốn tác phẩm của mình làm ra phải thật sự tốt hơn các loại bình thường.
Chỉ có vậy thôi.. Nên các bạn đừng nghĩ nhiều nhé, hẹn gặp lại tất cả vào lần tới.