Chương 50: Giao ước đã bị phá hủy, sự lo sợ về chiến tranh giữa hai chủng tộc khác nhau.
...Arc 2: Hành trình trao trả di vật...
-------------------------------------
Một vài giờ trôi qua.. Cuối cùng thì Raidou cũng đã kể ra hết tất cả mọi chuyện.
Kể từ lần cậu đặt chân đến thị trấn bù nhìn, cho đến khi t·hảm h·ọa cột sáng của sự chọn lọc xảy ra.
Tất cả mọi thứ đều đã được tóm tắt và kể lại từ chính miệng của Raidou.
Không khí ngạc nhiên đang bao trùm lấy quán rượu nhỏ này, mọi thứ mà Raidou kể lại thật khó để có thể tin là sự thật và tất nhiên chẳng mấy ai hiểu được những gì đã diễn ra tại thị trấn bù nhìn.
Đứng yên nghiêm nghị ở phía sau Raidou và đội trưởng của mình, chàng hiệp sĩ Keld đã không thể giấu được sự ngạc nhiên mà thốt lên vài lời, kèm với đó là vẻ mặt nhăn nhó khó hiểu:
“Dải.. Dải sáng trên bầu trời khiến cho người dân bị hóa điên?!.“
Sự kiện chọn lọc được chính miệng Raidou kể lại đã khiến cho tất cả mọi người ở xung quanh phản ứng không khác gì chàng hiệp sĩ Keld.
Không khí bên trong quán rượu nhỏ giờ đây nữa tin nữa ngờ vực.
Đa số những người ở đây đều cảm thấy những chuyện mà Raidou vừa mới kể ra thật sự rất khó để tin được.
Vị đội trưởng Patrick cũng đã cảm thấy rất khó tin vụ việc tại thị trấn bù nhìn.
Nhưng khi lắng nghe rõ ràng mọi chuyện từ lời kể của chàng trai Raidou, thì ông ấy đã bắt đầu suy nghĩ rất nhiều thứ.
“Vậy.. Theo như lời kể của cậu thì kẻ đã gây ra vụ việc tại thị trấn bù nhìn, chính là gã quái vật có làn da màu xanh với hai cặp răng nanh?.”
Không lâu sau đó.. Khi suy nghĩ đã dừng lại, vị đội trưởng Patrick đã lên tiếng hỏi rõ hơn về kẻ đã g·iết c·hết Oya.
Ông ấy muốn biết rõ hơn về kẻ đó, và tất nhiên vụ việc xảy ra tại thị trấn bù nhìn vẫn còn đang được xem xét lại.
“Vâng..” -Khi Patrick hỏi rõ hơn, chàng trai Raidou đã liền gật đầu và lên tiếng xác nhận rõ ràng hơn về kẻ g·iết c·hết Oya:
“Rất có thể.. Chính là hắn ta”
“Gã quái vật.. Làn da xanh.. Hai răng nanh lớn.. Kèm với cây rìu to lớn trên tay...”
Vụ việc tại thị trấn bù nhìn.
Sự kiện chọn lọc đấy.. Raidou vẫn chưa rõ ai đã gây ra, nhưng rất có thể mọi thứ là do một tay gã quái vật Lankak làm ra.
Tuy nhiên.. Đây cũng chỉ là suy đoán của Raidou mà thôi, đến cả cậu cũng không thể đính chính được rằng vụ việc đó là do gã quái vật Lankak gây ra.
Hiện tại.. Cậu chỉ có thể đổ lỗi cho Gã quái vật Lankak mà thôi.
Đổ lỗi.. Sự kiện chọn lọc tại thị trấn bù nhìn, chính là do hắn ta gây ra và mang đến.
“Chuyện này thật lố bịch!!.” -Trong khi vị đội trưởng Patrick đang hỏi chuyện Raidou thì một số người ở gần đã bắt đầu bàn tán về những lời kể khó tin vừa rồi.
“Dải sáng khiến người dân hóa điên?.. Gã quái vật có làn da xanh với chiếc rìu to lớn?.. làm sao những chuyện như thế lại có thể tồn tại được cơ chứ?.”
“Phải đấy, trên đời này làm gì có những thứ như vậy cơ chứ.”
“Nào.. Nào.. Có lẽ cậu ta chỉ đang bịa chuyện mà thôi.”
Những binh lính ở xung quanh đang bàn tán về những chuyện thông qua lời kể từ miệng Raidou, không một ai là tin rằng chúng là sự thật và chỉ có sự ngờ vực là rõ ràng.
Một vài người thì im lặng, nhưng còn số khác thì lại bán tín bán nghi, bọn họ cho rằng những lời kể của Raidou chỉ là đang bịa chuyện mà ra.
“...!!!ĐỦ RỒI, TẤT CẢ CÁC NGƯƠI IM LẶNG HẾT CHO TA!!!...”
Những lời lẽ bàn tán về Raidou đang dần trở nên tệ hơn và đi xa khỏi khuôn khổ bịa chuyện mà ra.
Mọi thứ chỉ kết thúc, khi đội trưởng Patrick bất ngờ hét lên để ngăn cản binh lính dưới trướng của mình lại.
Những binh lính bàn tán về Raidou đã ngay lập tức im lặng.
Không còn binh lính nào dám hó hé dù chỉ một từ, bởi vì tất cả bọn họ chẳng muốn chống lại vị đội trưởng của mình.
Sự bàn tán hoàn toàn dừng lại, và vị đội trưởng Patrick đã có thể lên tiếng hỏi rõ Raidou hơn về mọi thứ:
“Chàng trai trẻ.. Theo lời cậu, thì gã quái vật kia có làn da màu xanh lục nhỉ?.”
Đứng trước câu hỏi của vị đội trưởng, Raidou không ngần ngại mà trả lời rằng:
“Vâng.. Màu da của hắn.. Không những kỳ lạ.. Mà ngoại hình còn trong rất dáng sợ.”
Ngoại hình đáng sợ, lời này đã khiến cho vị đội trưởng suy nghĩ nhiều hơn và gợi lại một số ký ức của ông ấy.
“Vậy nó ra làm sao, cậu có thể mô tả chi tiết lại ngoại hình của gã quái vật đấy không?”
Lập tức những lời bình tĩnh đã được thốt ra từ miệng của vị đội trưởng Patrick.
Ông muốn biết rõ, liệu rằng gã quái vật có đúng như là những gì mà mình đang suy nghĩ hay không.
Lắng nghe được câu hỏi đấy, Raidou chợt khựng lại và im lặng đi một lúc.
Raidou đã ghi nhớ rất rõ gã quái vật Lankak đấy, từ ngoại hình cho đến v·ũ k·hí của hắn ta.
Kể cả lúc c·hết đi, cậu cũng không thể quên được khuôn mặt của hắn.
“Hắn ta.. Rất to lớn.. Chiều cao ước chừng.. Gấp đôi hai người”
“Cơ thể hắn ta.. Rất nhiều cơ bắp, đến mức kinh khủng”
“Làn da màu xanh lục.. Cặp răng nanh to lớn nhô ra ngoài...”
Raidou đã quyết định kể rõ hơn về gã quái vật Lankak, nhưng khi đến khúc này thì cậu bất chợt im lặng đi.
Cảnh tượng của sự kiện chọn lọc và c·ái c·hết của những người mà mình thân thiết, cậu không thể quên được thứ v·ũ k·hí đã lấy đi mạng sống của bọn họ.
“Gã quái vật đấy.. Vũ khí của hắn.. Rất đặc biệt”
“Đó là.. Một cây rìu chiến.. Có kích thước.. Ngang ngửa.. Một người đàn ông, trưởng thành”
“Chỉ với một nhát rìu.. Một người bỏ mạng.. Oya cũng là n·ạn n·hân.. Của gã quái vật đấy...”
“...” -Khi Raidou kể rõ hơn về v·ũ k·hí của gã quái vật Lankak, thì bất ngờ thay tất cả những người có mặt tại quán rượu nhỏ này đ·ã c·hết lặng đi.
Thứ v·ũ k·hí mà gã quái vật Lankak sử dụng, nó khiến cho tất cả những binh lính dưới trướng Patrick phải thất kinh và rùng mình.
Mặc dù chẳng có ai ở đây chứng kiến cận cảnh thứ v·ũ k·hí đấy ngoài Raidou, nhưng đa số bọn họ khi lắng nghe lời kể lại thì đã không thể giấu được sự hoang mang của mình.
Một nhát rìu đã có thể c·ướp đi một mạng người, điều này thật khó để tin được.
Nhưng vị đội trưởng Patrick thì lại khác
“Hiểu rồi..” -Kết thúc những suy nghĩ của mình, vị đội trưởng đã ngời ngợi đoán ra được chủng tộc của gã quái vật Lankak.
Thông qua những gì mà Raidou đã kể lại thì vị đội trưởng của chúng ta đã nhận ra được, rằng gã quái vật Lankak đến từ một chủng tộc mà ông ấy đã từng biết đến:
“Nếu ta nhớ không sai.. Ở bên kia lục địa lớn, có tồn tại một chủng tộc rất giống với gã quái vật mà cậu đã kể lại.”
Patrick ngẫm nghĩ và nhớ lại tường tận chủng tộc của gã quái vật Lankak.
Đứng yên nghiêm nghị ở phía sau vị đội trưởng của mình, ngay khi lắng nghe được Patrick nhắc đến lục địa lớn thì chàng hiệp sĩ Keld đã muốn tham gia cuộc trò chuyện này.
“Lục địa lớn.. Tôi đã từng nghe qua nó rồi, nhưng vẫn chưa có thông tin cụ thể nào rằng nơi đó thật sự tồn tại.”
Ngay khi lên tiếng nói ra suy nghĩ của mình, Keld đã bất chợt im lặng và suy nghĩ thêm về nơi lục địa lớn kia.
Có vẻ như chàng hiệp sĩ đã từng nghe qua khá nhiều về nơi đó, nhưng về phần thông tin thì vẫn chưa đầy đủ.
Chàng hiệp sĩ Keld tiếp tục im lặng với những suy nghĩ của mình.
Còn về phần vị đội trưởng Patrick, thì ông ấy đã bắt đầu lên tiếng nói rõ về chủng tộc của gã quái vật Lankak:
“Chủng tộc mà ta đang nhắc đến chính là Orc”
“Chủng tộc này rất giống với những miêu tả thông qua lời kể của cậu”
“Tuy rằng thông tin khá ít, nhưng chỉ với nhiêu đó thôi là quá đủ để ta nhận ra được chủng tộc của gã quái vật kia.”
Vị đội trưởng tự vuốt râu của mình, ông ấy dường như đang suy nghĩ về một chuyện gì đó.
Khi vị đội trưởng im lặng thì cũng chính là lúc những người lính dưới trướng của ông lại được dịp bàn tán với nhau.
Chủ đề bàn tán lần này, chính là về chủng tộc của gã quái vật Lankak.
“Nếu như đội trưởng Patrick đã nói vậy, thì rất có thể những lời kể của cậu ta là sự thật đấy!!.”
“Nếu như lời kể là sự thật, vậy rốt cuộc chủng tộc Orc là cái gì, tôi chưa từng nghe qua chủng tộc như thế có tồn tại ở Vassia...”
“Ai mà biết được, có lẽ đó là một chủng tộc mới nào đó chăng?.”
Những người lính dưới trướng của đội trưởng Patrick đang bàn tán với nhau một cách khá ồn ào.
Cuộc bàn tán cứ kéo dài mãi.
Cho đến khi đội trưởng Patrick dừng việc suy nghĩ của mình lại, thì cũng chính là lúc sự im lặng bao trùm không khí xung quanh.
Vị đội trưởng ngước ánh mắt nhìn đến vệ thần Ulanni Meredith, suy nghĩ của ông đã quyết định và lời nói cũng liền được thốt ra:
“Lanni.. Chuyện này có lẽ sẽ phiền phức rồi đây.”
Ulanni Meredith gật đầu nhẹ một cái, như thể cô ấy đã hiểu được vấn đề mà Patrick đang nói đến.
Ngồi im và đứng yên nghiêm nghị ở kế bên, Raidou cùng với Keld đang cảm thấy rất tò mò về vấn đề mà vị đội trưởng nói đến.
Và cuối cùng.. Không thể giấu được sự tò mò, chàng hiệp sĩ Keld đã xin phép lên tiếng hỏi vị đội trưởng của mình:
“ Xin mạn phép hỏi.. Rốt cuộc chuyện phiền phức mà hai người đang nói đến là gì?.”
Khi chàng hiệp sĩ hỏi chuyện, vị đội trưởng Patrick đã không chần chừ hay giấu giếm.
Ông ấy lập tức lên tiếng bảo rằng: “Theo ta được biết.. Thì kể từ rất lâu chủng tộc thú nhân đã có một giao ước với chủng tộc Orc, rằng hai bên sẽ không xảy ra đấu tranh hoặc xô xát với nhau..”
Nói đến đây, vị đội trưởng dần dần cau mày lại một cách nghiêm trọng.
Dường như mọi chuyện đang càng ngày càng tồi tệ hơn thông qua lời kể của ông.
“Giao ước giữa hai chủng tộc được lập nên nhằm mục đích chống lại những tác nhân từ bên ngoài, bao gồm các chủng tộc và quái vật từ những vùng khác nhau”
“Mỗi bên, giữa hai chủng tộc sẽ có một người đại diện cho giao ước”
“Đối với thú nhân tộc thì chính là vệ thần.. Bao gồm cả Ulanni Meredith và người kế vị Oya...”
Vị đội trưởng đã khựng lại một giây lát.
Những lời cuối cùng mà ông sắp sửa nói ra đã khiến cho chàng hiệp sĩ hối hận với quyết định tò mò của mình:
“Nhưng theo ta thấy.. Tình hình bây giờ, có vẻ như giao ước giữa hai chủng tộc đã bị phá hủy bởi gã quái vật kia rồi...”
“Vậy.. Vậy có nghĩa là...” -Chàng hiệp sĩ Keld tròn mắt kinh ngạc nhìn đến vị đội trưởng của mình.
“...” -Bầu không khí dần dần thay đổi, tất cả những người đang có mặt tại quán rượu nhỏ đều im lặng.
Điều này chứng tỏ bọn họ biết được điều gì sắp sửa diễn ra, khi giao ước giữa hai chủng tộc bị phá hủy.
Rất có thể, c·hiến t·ranh giữa hai chủng tộc sẽ diễn ra.
Hoặc chí ít là một trận chiến lớn với số lượng t·hương v·ong cực kỳ kinh khủng.
Trên hết, người phải hứng chịu tất cả chính là vệ thần Ulanni Meredith.
Bởi vì cô ấy chính là người chịu trách nhiệm bảo vệ và tìm kiếm tung tích của Oya.. Người kế vị của mình.
Im lặng trong sự lo ngại.. Đa số những binh lính dưới trướng của Patrick đang lo sợ khi c·hiến t·ranh giữa hai chủng tộc sắp sửa được nổ ra.
Nhưng đây là chuyện của vệ thần Ulanni Meredith.
Nên thành ra cô ấy không thể kéo theo những người ngoài cuộc vào, và vị đội trưởng Patrick cũng biết được điều đó.
“Tất cả các ngươi, không cần phải lo lắng”
“Ta sẽ trở về bộ lạc của mình để khuyên ngăn bọn họ, nên là sẽ không có c·hiến t·ranh xảy ra trên lục địa Vassia này đâu”
“Bởi vì.. Bộ lạc của chúng ta, chính là những thú nhân duy nhất tập hợp và tồn tại trên lục địa Vassia này.”
Vệ thần Ulanni Meredith đã lên tiếng trấn an những binh lính, kèm theo đó là đảm bảo rằng sẽ không có c·hiến t·ranh giữa hai chủng tộc.
Tuy rằng không có nhiều người tin tưởng vào những lời nói vừa rồi của Ulanni Meredith.
Mặc cho bọn họ không tin tưởng vào những lời vừa rồi của mình, vệ thần Ulanni Meredith vẫn chắc chắn về quyết định ngăn cản việc c·hiến t·ranh giữa hai chủng tộc xảy ra.
“Hah.. Hahaha!!.” -Sau khi lắng nghe được những lời chắc nịch của vệ thần, vị đội trưởng Patrick đã liền cười to.
“Cô ra dáng một vệ thần hơn rồi đấy Lanni!!”
“Phải như vậy mới có thể khiến cho những người khác tin tưởng vào lời nói của mình chứ!!.”
Vị đội trưởng Patrick đã lên tiếng với một thái độ khá tự hào về những lời chắc nịch vừa rồi của vệ thần Ulanni Meredith.
Như thể vị đội trưởng đã chờ đợi những lời đó kể từ rất lâu rồi.
“Ulanni Meredith.. Ta mong rằng, cô sẽ không làm cho bọn ta cảm thấy thất vọng”
“Nhất định phải thành công khuyên ngăn thì bọn ta mới tin tưởng được cô Lanni à..”
Vị đội trưởng Patrick đặt hy vọng vào vệ thần, chắc rằng cô ấy có thể ngăn chặn việc c·hiến t·ranh giữa hai chủng tộc.
Và để đáp lại hy vọng đấy, vệ thần Ulanni Meredith đã gật đầu và nói rằng:
“Không cần những lời đó của ngươi, bởi vì chắc chắn ta sẽ ngăn chặn được xung đột giữa hai chủng tộc..”
“...” -Đứng trước những lời có vẻ kiêu ngạo và chắc nịch của vệ thần, vị đội trưởng chỉ có thể cười khẩy.
Ngay sau đó thì ông ấy đứng dậy khỏi ghế ngồi của mình, điều này có nghĩa là vị đội trưởng đã sắp sửa kết thúc cuộc họp lần này.
“Được rồi.. Nếu như cô đã quyết định, thì chẳng còn gì để bàn luận cho cuộc họp nho nhỏ này nữa”
“Nào!!.. Nào!!.. Tất cả những ai có mặt tại đây hãy giải tán hết đi, trời cũng đã sắp tối rồi đấy!!.”
Vị đội trưởng vỗ tay một cái và lên tiếng kêu gọi tất cả những binh lính dưới trướng của mình giải tán.
...
Cuộc họp đến đây đã kết thúc, và tất cả đều đã trở lại với công việc của mình.
Một vài binh lính đã rời khỏi quán rượu nhỏ, nhưng vẫn còn một số ít ở lại đây để thưởng thức đồ ăn và rượu bia.
Nhưng về phần Raidou thì không như bọn họ.
Cậu đã đuổi theo vệ thần Ulanni Meredith.
Và rồi khi bắt kịp, cả hai đã đối mặt với nhau trên con đường mòn tại ngôi làng Erast này.
Đối mặt với vệ thần Ulanni Meredith, chàng trai Raidou chợt nhận ra rằng mình đã không còn cảm thấy rùng mình hay sợ hãi nữa.
Có thể là bởi vì cậu đã hiểu được lý do tại sao cô ấy lại t·ấn c·ông mình, và biết thêm chi tiết về quan hệ giữa hai người.
Giữa cô bé Oya và vệ thần Ulanni Meredith đây.
“Làm ơn.” -Raidou bắt đầu lên tiếng.. Cậu đang muốn nhờ đến sự giúp đỡ của vị vệ thần đây:
“Làm ơn.. Hãy dẫn tôi.. Cùng ngài, tiến đến bộ lạc.. Phong lang.”
Phải.. Cậu muốn nhờ vệ thần Ulanni Meredith dẫn mình đi theo, tiến đến nơi mà gia đình Oya sinh sống.
Bộ lạc phong lang, nơi mà Oya đã tìm kiếm bấy lâu nay.
“Ngươi đang nói cái gì thế?.” -Vệ thần Ulanni Meredith đáp bằng một giọng điệu bình tĩnh.
Cô ấy đã không còn vẻ tức giận như lần đầu chạm mặt với Raidou.
Có vẻ như cả hai đều đã hiểu được vấn đề của người kia.. Không còn sự hiểu lầm như trước nữa rồi.
“Không phải ngài.. Đang trở về bộ lạc của mình”
“Vì vậy.. Xin hãy dẫn tôi.. Đi theo ngài, làm ơn.”
Raidou lại lên tiếng nhờ đến sự giúp đỡ của vệ thần thêm một lần nữa.
Đáp lại cậu, là một khuôn mặt bình tĩnh nhưng giọng điệu thì lại khó hiểu của vệ thần:
“Vì lý do gì, mà ta phải dẫn cậu đi theo mình cơ chứ?.”
Trong mắt của vị vệ thần.. Raidou hiện tại rất yếu, và cô ấy đã từng suýt khiến cậu gặp nguy hiểm đến tính mạng, chỉ với một vài t·ấn c·ông mà không phải tốn chút sức lực nào.
Raidou cũng biết được điều đó.
Cô ấy chắc chắn sẽ từ chối, vì không có một lý do nào để dẫn cậu theo cả.
Nhưng làm sao cậu có thể bỏ lỡ được cơ hội này chứ.
Cậu vẫn chưa thực hiện được mong ước của cô bé Oya kia mà.
“Xin ngài...” -Raidou lấy ra chiếc vòng tay của cô bé Oya, vị đội trưởng Patrick đã trả nó lại cho cậu sau khi kiểm tra qua.
Giữ lấy chiếc vòng tay, với khao khát muốn được giúp đỡ cho cô bé Oya, chàng trai trẻ Raidou đã thốt ra những lời thật lòng của mình:
“Xin ngài.. Hãy dẫn tôi, đến bộ lạc.. Nơi mà cô bé sinh ra”
“Ít nhất.. Thì tôi cũng phải.. Thực hiện được, mong ước.. Của cô bé.”
“...” -Lập tức c·hết lặng đi trước những lời vừa rồi của Raidou, vệ thần Ulanni Meredith đã khựng lại một lúc lâu.
Những lời nói đấy của cậu, được cô ấy nhìn thấu và hiểu được chúng là thật lòng mà ra.
“Có vẻ ta đã hiểu lầm cậu...” -Trong suy nghĩ của vệ thần lúc này, thật khó để đối mặt với chàng trai ở trước mắt mình.
“Được thôi.. Vào sáng ngày mai ta sẽ lên đường, nhớ đừng có chậm trễ đấy...”
Đến cùng thì cũng không thể nào mà từ chối những lời thật lòng kia, vệ thần đã đồng ý dẫn theo Raidou trên chuyến hành trình của mình.
Và sau khi thốt lên lời đồng ý, vệ thần Ulanni Meredith đã lặng lẽ bước đi rời khỏi đó.
Ngước nhìn bóng lưng của vị vệ thần, Raidou đã không thể giấu được cảm xúc.
Cậu mừng rỡ mà thốt lên những lời cảm ơn đến phía vệ thần:
“Cảm ơn!!.. Cảm ơn ngài!!.. Thưa vệ thần!!.”
“...” -Cứ thế mà bước đi, giờ đây trên con đường mòn chỉ còn lại Raidou và cảm xúc vui mừng của mình.
Sau cùng, thì cậu cũng đã sắp sửa hoàn thành được mong ước bấy lâu nay của cô bé Oya rồi.
“Oya.. Hãy chờ đợi anh, em sẽ gặp lại được gia đình của mình sớm thôi”
Raidou mỉm cười nhẹ và tự mình nhìn vào chiếc vòng tay của Oya.
Quãng thời gian mà cậu gặp được cô bé, có vẻ là rất ngắn ngủi.
Nhưng khi tiếp xúc và nói chuyện với nhau, thì cậu mới có thể thấu hiểu được cô bé một phần nào.
Cậu nhất định sẽ mang cô bé trở về lại với gia đình của mình.
Bóng lưng của vệ thần đang xa dần.
Raidou cũng không còn việc gì nữa.
Cậu quyết định sẽ quay lại quán rượu nhỏ để gặp lại người bạn của mình.
Và cứ thế.. Raidou lặng lẽ quay người, bước đi ngược lại với hướng của vệ thần Ulanni Meredith.
Trở về lại quán rượu nhỏ, cùng với niềm vui của mình.
...Kết thúc...
Chuyện ngoài lề: Giao ước giữa các chủng tộc quan trọng thế ư?.
Hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu về vấn đề đang diễn ra giữa hai chủng tộc, thú nhân và Orc.
1. { Giao ước là gì?: Trước tiên thì để hiểu rõ hơn thì giao ước chính là sự ràng buộc giữa hai hay nhiều thực thể, bao gồm quyền lợi, trách nhiệm và chế tài liên quan.}
2. { Giao ước giữa các chủng tộc?: Đối với những chủng tộc trong thế giới này, giao ước là một phần tất yếu đối với bọn họ.. Bởi vì khi cả hai thống nhất và ràng buộc với 1 điều kiện thì t·hương v·ong với nhiều vấn đề sẽ được giải quyết giữa hai bên.. Giao ước là một phần cực kỳ quan trọng, và tất nhiên khi bị phá hủy thì sẽ rất khó lường về hậu quả giữa hai bên.}
3. { Người đại diện: Giữa các chủng tộc sẽ có một vài người đại diện cho giao ước của họ, đa số là những người đứng đầu hoặc điển hình là vệ thần Ulanni Meredith.. Oya cũng được tính là một trong số đấy.. Khi người đại diện bị chủng tộc có giao ước g·iết c·hết, thì đấy được xem như là hành động khiêu chiến và khơi mào c·hiến t·ranh giữa hai bên.. Nhưng đôi lúc chuyện người đại diện c·hết đi cũng là một cái cớ để cho hai bên xung đột với nhau...}
Sau khi tổng hợp lại, thì giao ước đối với những chủng tộc giống như là một thứ gắn kết giữa tất cả và cũng có thể là chia rẽ nội bộ.
Hiện tại thì mình chỉ có thể tiết lộ nhiêu đó thông tin, về sau sẽ có nhiều thứ rõ ràng hơn cho tất cả mọi người.
Vì thế, đến đây là kết thúc rồi.. Hẹn gặp lại tất cả vào chương tiếp theo nhé.