Nhạn Diên ngồi lên miếng vải ấm bằng tơ tằm, cô ngắm nhìn cảnh vật phòng nơi đây lúc trước là gì nhỉ cô cũng chẳng nhớ, từ khi cùng Mạc Mạc sinh sống cô cũng đã trãi qua tất cả mọi cảm giác của cô ấy cũng có kí ức của cô ấy, nhưng người mà Nhạn Diên yêu mãi mãi chỉ có 1 người cả đời không đổi thay, 2 tay cô đặt trên đồ gối lớp bạch y cũng quá mỏng manh, ấm trà hoa lan trắng ánh đèn vàng, đây chính là cuộc sống mà lúc trước cô bỏ lỡ
Nhạn Diên ngắm nhìn cảnh sắc căn phòng kĩ càng, Nhạn Diên bỗng chú ý đến chiếc gương to ở phía góc, cô bước xuống ngắm nhìn bản thân trong gương, trước đến nay cô không để tâm lắm về nhan sắc của mình nhưng hôm nay Nhạn Diên lại ngắm ngía bản thân mình vô cùng
Kiều Nhạn Diên đúng là xinh đẹp không tì vết, hàng mi dài của cô hướng về phía xa xa rất xa đó chính là Xung Manh đế quốc, người cô ngày đêm thương nhớ ở đó. Nhạn Diên lơ đãng nhung nhớ về Xung La về Manh Linh về vùng đất đó, rồi cô lại nhớ đến Tố Di và A Ngọc....
Tiếng mở cửa gấp gháp đã kéo cô về hiện thực, Kính Sương như người mất hồn nhìn Nhạn Diên, hắn không dám tin vào mắt mình, người muội muội bé bỏng chính mắt hắn nhìn thấy cô được chôn cất, vậy mà giờ cô lại ngồi ở đây, ngồi trước mặt hắn
Kính Sương không nghĩ lao đến ôm lấy chân Nhạn Diên mà khóc.
Lúc nãy lão thái giám đi đến bên giường hắn thông báo, ông ấy từ trong giấc mơ của hắn mà kích động kêu hắn tỉnh dậy, vừa mở mắt còn đang cáu bẩn thì nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của thái giám hắn liền nghi hoặc sau khi ông ấy nói Nhạn Diên đã quay trở lại, hắn liền như điên chạy đến căn phòng cô đang ngồi, quả nhiên cô đang ở đây chờ đợi hắn.
Kính Sương 1 mặt khóc lóc nỉ non. Hắn không như vị thái giám sợ hãi mà lại vô cùng ngạc nhiên xen lẫn buồn vui khó tả.
Góc áo của Nhạn Diên bị Kính Sương bấu víu đến nhăm nhúm, bộ bạch y trắng tinh khôi của cô cũng bị hắn làm cho lấm tấm nước, dù vậy nhưng Kính Sương vẫn không ngưng khóc, hắn thật sự chưa từng bộc lộ cảm xúc mãnh liệt như hiện tại, từ ngày lên ngôi bất kì cảm xúc nào hay cử chỉ hành động của hắn đều vô cùng cẩn trọng vì chỉ cần 1 chút sơ sót hắn sẽ bị người khác bàn tán nắm thóp ngay lập tức.
Hôm nay hắn đã tuôn trào toàn bộ uất ức, mệt mỏi, đau khổ và những thứ cảm xúc thường ngày hắn không dám để lộ, toàn bộ Kính Sương dùng nước mắt để bộc lộ ra vẻ đau khổ mà bản thân không thể lột tả bằng lời nói
Nhạn Diên bên cạnh vỗ về hắn như 1 đứa trẻ, sau khi khóc xong, Kính Sương mới rụt rè lau nước mắt nước mũi còn vươn trên mặt mình. Hắn lấy lại dáng vẻ thường ngày nhưng trong mắt có chút ngại ngùng.
Kính Sương ho khan vài tiếng sau đó đi đến đối diện Nhạn Diên ngồi, hỏi cô: rốt cuộc chuyện này là sao vậy? rốt cuộc mọi chuyện năm đó là sao?
Nhạn Diên phẩy phẩy tà áo trắng, cô xoay xoay cổ tay mình sau đó lại ngước đầu lên nhìn Kính Sương, chén trà ấm trong tay cô được đặt nhẹ xuống: thật ra mọi chuyện rất phiền phức, huynh có thể xem ta hiện tại như 1 hồn ma đang muốn hoàn thành tâm nguyện trước khi chết để được đầu thai.
Kính Sương hơi sửng sốt: vậy thật sự muội đã chết hay sao
Nhạn Diên mỉm cười, ánh mắt vô hồn: lần này trở lại, ta muốn hoàn thành tâm nguyện của mình. Kính Sương! huynh thật sự muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ hay sao?
Kính Sương: ta... thật ra ta đã có chuẩn bị từ trước, nếu lần này không thể bãi bỏ chuyện lập hậu ta sẽ bị mất ngôi
Nhạn Diên cau mày: huynh thật sự đã có cách sao?
Kính Sương nhắm mắt: sớm muộn gì cũng chết, ngôi vị đó ta cũng không thể mang theo lúc chết. Chỉ là hơi tiếc nuối vì ngôi vị này chính là mạng của cô ấy đổi cho ta
Nhạn Diên khép hờ đôi mi, dáng vẻ cô nhã nhặn từ tốn, không giống những lần trước mà cố chấp bắt ép Kính Sương lập hậu, cô nhâm nhi chén trà ấm sau đó 1 hơi uống cạn. Nhạn Diên như tiên nữ trong bồng lai tiên cảnh nhã nhặn đoan trang, dáng vẻ lại không hề nhu mì mà lại có chút nuối tiếc: việc huynh lập hậu là ý muốn của Tỷ tỷ nhưng ý nghĩ thật sự tỷ ấy mong muốn huynh thương dân yêu nước nối tiếp sự phồn dinh của Hồ Nam. Nếu huynh đã có cách ta cũng không gượng ép, giờ ta phải đi thực hiện mong ước của ta...Hi vọng Kính Sương huynh hãy bảo trọng.