Sự Ràng Buộc Của Ái Tình Từ Kiếp Trước

Chương 81: Dựa vào cái gì?




Ánh sáng le lói từ khung cửa sổ đang tràn đầy sức sống, bình minh nhô lên vươn mình cùng với mỹ cảnh cổ phong, sương trắng mờ ảo lại không thể che lấp đi tiếng nô nức của kinh thành náo nhiệt.

Nhạn Diên quay lưng tiện tay kéo nhẹ chiếc áo khoát lông cáo đang treo trên giá gỗ, khoát cho bản thân chút ích hơi ấm. Kính Sương đứng dậy níu giữ lại bước chân cô: muội muốn đi đâu?

Nhạn Diên đi tiếp không quay đầu: ta muốn đi, Xung Manh đế quốc tìm kiếm huynh ấy

Kính Sương, lắc đầu xoa xoa 2 thái dương rồi lại nói: muội....

Hắn ngập ngừng không biết làm sao để níu kéo những lời trong miệng vẫn không làm sao thoát ra được. Cuối cùng Kính Sương đành dõi theo bóng lưng đang dần xa của Nhạn Diên.

Ra khỏi hoàng cung. Lão thái giám đã tiễn cô đến tận bên ngoài cửa vẫn lưu luyến không muốn rời đi. Nhạn Diên phe phẩy chiếc áo choàng lông cáo xám hòa lẫn cùng bộ bạch y của mình tiến bước về chân trời đang rạng sáng.

Đã đi rất xa rất xa khỏi cổng hoàng thành Nhạn Diên nhìn dòng người nô nức vui vẻ, thương nhân rao bán đồ đạc, thức ăn, bà lão ghánh rau tươi, đám trẻ con cùng nhau chơi đùa trên phố, con đường rộng lớn vậy mà lại bị đoàn người che lấp.

Phụ nữ, con gái đua nhau mua son phấn họ nói nói cười cười, tuy rằng bọn họ không xinh đẹp nghiên nước nghiên thành, không sắc hoa mỹ mạo nhưng nụ cười duyên dáng vẫn lưu trên môi người phụ nữ trẻ

Đám đàn ông xách những ghánh hàng to lớn đi rao khắp nơi, có người lại ngồi dưới đất cùng ông lão bán hàng, có người đi dạo chơi. Đời sống người dân Hồ Nam vô cùng vui vẻ hạnh phúc, họ chăm chỉ làm việc chăm chỉ gặt hái thành quả của mình. không ghanh đua chinh chiến với đời lại không kinh sợ chiến tranh xương máu.

Hòa bình nơi đây đều thể hiện qua sự hạnh phúc đơn sơ của mọi người dân Hồ Nam. Các tiểu thư đài cát cùng nhau ngồi xe dạo phố, nô tì đánh xe cùng nhau hầu hạ.

Cho dù vẫn như trước Nhạn Diên đi đâu cũng sẽ có người quay đầu lại nhìn, nhưng lần này cô không hề cảm thấy kinh tởm bởi những ánh mắt xa lạ đó.



Mấy đứa trẻ con đáng yêu nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô bọn chúng chạy đến khen Nhạn Diên

- tỷ tỷ!! tỷ thật là xinh đẹp

Nhưng lần này, thay vì phũ phàng tránh né mà đi mất, cô lại đối diện với sự ngưỡng mộ đó bằng nụ cười của mình. Nhạn Diên cảm ơn chúng cô mỉm cười xinh đẹp như tiên không từ ngữ nào diễn tả nổi nụ cười này rất vui vẻ không phải dáng vẻ gượng ép mà nặng ra.

Trời trở lạnh đi, mọi người buôn bán trong khí lạnh thở ra miệng những làn khói trắng

Nhạn Diên đi tiếp nhưng khi đi khỏi nơi náo nhiệt kia, cô rẽ vào 1 con hẻm nhỏ mà nôn ra máu huyết. Dạ Phong bất ngờ tiến đến đưa khăn tay cho Nhạn Diên

Cô nhận lấy chiếc khăn nhỏ mà lau đi vết máu trên môi mình, Nhạn Diên không nói Dạ Phong không hỏi 2 người cứ vậy mà đi về hướng Lưu Cao Phường.

Vừa tới cửa mọi người liền nhìn theo cô, vẫn là những biểu cảm như lúc tối muộn nhưng có những người lộ rõ vẻ mặt lo lắng không nói thành lời.

Tịnh Nhã cau mày đứng trên lan can im phăng phắc, các tỷ muội đi xuống kéo Dạ Phong lên phòng hỏi chuyện. Còn Thều Hoa thì ngỡ ngàng trước nữ nhân lạ lẫm mà ca ca đi cùng.

Thều Hoa tiến tới hỏi Nhạn Diên: cô nương, cô là ai tại sao lại đi cùng ca ca của ta vậy?

Nhạn Diên vẫn mặt lạnh như sương không nói không rằng mà tiến lên lầu 3. Bỏ lại Thều Hoa với gương mặt đầy thắc mắt



Tịnh Nhã nhìn theo bóng lưng của Nhạn Diên, thấy cô đi lên lầu 3 vào đúng phòng của Mạc Mạc thì lên tiếng chất vấn.

Nhưng Tịnh Nhã cũng hiểu rõ, bản thân mình chiếm đoạt tủy tiên của người ta lại còn lợi dụng người ta cuối cùng, Nhạn Diên sống lại lấy thứ thuộc về mình thì cô ấy cũng chẳng làm gì sai.

Nhạn Diên lên tới căn phòng to của Mạc Mạc cô cởi áo choàng lông cáo ra ngồi trên giường vắt chéo chân, tay thì chống xuống cạnh giường mà nâng đầu. Dáng vẻ vô cùng ung dung tự tại.

Nhạn Diên nhìn Tịnh Nhã từ đầu tới cuối sau đó nói: Tịnh Nhã cô nương, thân xác này là của tôi, tủy tiên cũng là của tôi, Mạc Mạc tồn tại được cũng là nhờ tôi. Vậy cô nói xem các người làm ra bao nhiêu chuyện như vậy, giờ lại bắt ép tôi hy sinh vì Mạc Mạc, tại sao tôi lại phải làm như vậy? hử?

Tịnh Nhã cắn răng, nắm chặt bàn tay của mình: thân xác này là của Mạc Mạc và cô, dù sao cô cũng chết rồi, tôi lợi dụng cô 1 chút cũng chẳng làm sao....

Choang choang

Nhạn Diên cầm lấy chiếc gương đồng ném vào mặt Tịnh Nhã thật mạnh. gối, mền tất cả Nhạn Diên đều ném vào người của Tịnh Nhã.

Tịnh Nhã bị gương đồng ném vào đầu không kịp tránh né, bị đập mạnh chảy máu rất nhiều nhưng Tịnh Nhã vẫn không đáp trả

Nhạn Diên đầy căm phẫn nói: rõ ràng, tôi đã có thể hồi sinh nhờ vào nước mắt giao nhân, Xung La đã tìm kiếm nó ra nhưng cả linh hồi và thể xác của tôi đều bị Mạc Mạc hấp thụ, ngày ngày tôi phải cống hiến cho cô ấy. Sau khi nguyên thần cô ta hoàn chỉnh tôi lại chết? dựa vào cái gì?

Tịnh Nhã không biết nói thêm lời gì chỉ có thể im lặng chịu trận cho Nhạn Diên trách móc, máu từ đầu của Tịnh Nhã không ngừng tuôn chảy.

Nhạn Diên hét lên: cút đi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa! cút