Sự Ràng Buộc Của Ái Tình Từ Kiếp Trước

Chương 79: Lời hứa với Phúc Uyển




Mạc Mạc ngồi ngẫm nghĩ giây lát: có lẽ trong thời gian bị hắn giam cầm tôi đã hoàn toàn trở thành Nhạn Diên cô nương. Vì chính tôi cũng cảm nhận rất rõ bản thân mình đã trở nên khác hoàn toàn

Kính Sương cười cười, sau đó tiếp tục hắn nói chuyện với Mạc Mạc rất thân thiết giống như đã quen từ lâu, nhưng bản thân 2 người đây là lần đầu gặp.

Mạc Mạc sau khi nói vài câu nữa nhìn buổi chiều sắp đến tối liền vội cáo từ đi mất. Kính Sương im lặng nhìn theo bóng lưng cô nhưng hắn lại thấy Mạc Mạc không hề giống Nhạn Diên chút nào

Đang đi thì Mạc Mạc bỗng quay lưng lại, ánh mắt có chút đượm buồn nhìn hắn, Kính Sương nhìn ánh mắt này, chính là của Nhạn Diên ánh mắt lúc nào cũng chứa đầy nỗi buồn u uất sâu thẩm.

Mạc Mạc quay lưng lại nhìn hắn, sau đó thở dài nhìn hắn 1 lúc rồi cô nói: đừng phụ lòng tỷ ấy, đừng cố chấp nữa Kính Sương

Nói xong Mạc Mạc lập tức ngất xĩu tại chỗ, còn Kính Sương thì trợn to mắt, những lời của cô gái này nói, rõ ràng là do Nhạn Diên vừa nói mà?

Kính Sương lập tức chạy đến đỡ Mạc Mạc đang ngất tại chỗ dậy, nhưng chưa kịp gọi thái y thì tiếng cung nữ thông báo có người tìm Mạc Mạc cô nương đã khiến hắn buông cô ra, để Mạc Mạc vào vòng tay 2 thị nữ mà dìu ra ngoài.

Dạ Phong khi thấy cảnh này tim như treo trên gió bị dứt dây, hắn như tên lửa phi đến đỡ lấy Mạc Mạc từ vòng tay 2 thị nữ

Dạ Phong hỏi họ đã xãy ra chuyện gì, nhưng không ai biết, hắn nhìn vết sưng to trên trán của Mạc Mạc cũng đoán được vài phần.

Dạ Phong cõng Mạc Mạc đi về Lưu Cao Phường.Cả ngày hôm nay Thều Hoa cũng đã bớt sốt lại, không còn nóng bừng bừng chỉ là cần theo dõi thêm cho nên Dạ Phong mới an lòng đi tìm Mạc Mạc.



Cõng cô trên vai hắn âm thầm lại nhìn khung cảnh quen thuộc. Dạ Phong cảm thấy hình như lần này tồi tệ hơn, trong lòng của hắn cứ như lửa đốt, vô cùng lo lắng. Nếu dính dáng đến hoàng thất nước Hồ Nam thì rất dễ bị vạ lây. Hoàng đế nước Hồ Nam Kính Sương chỉ thêm mấy tháng nữa là bị phế truất, vì không lấy hoàng hậu và có quá nhiều người muốn lật đổ vị vua này mà nâng 1 người có lợi cho mình lên.

Sau tết nguyên tiêu Kính Sương sẽ bị phế truất ngay. Dạ Phong không muốn Mạc Mạc dính líu gì đến hắn, phiền phức của người này không hề ích

Đến Lưu Cao Phường trời đã tối muộn. Mọi người đi ra đón họ, nhưng khi nhìn thấy Mạc Mạc ngất xĩu thì họ cũng phần nào hiểu được. Trong lòng của họ càng lo hơn cho tương lai sau này.

Mạc Mạc được đặt vào phòng cô ngủ say xưa, nhưng ở trong phòng của Tịnh Nhã cô ấy đã hỏi Dạ Phong rất nhiều. Nhưng Dạ Phong còn chưa nói cho Mạc Mạc toàn bộ sự việc làm sao hắn biết chuyện gì đã xãy ra trong hoàng thất Hồ Nam.

Nhưng nhìn ánh mắt của KÍnh Sương chắc chắn không hề ổn, có lẽ đã xãy ra chuyện gì đó

Tối đến mọi người đã ngủ say dưới tầng 1 vẫn náo nhiệt xuyên qua màn đêm dày. Hơi tối bao trùm cả bầu trời, ánh sao sáng trong đêm vẫn lấp lánh đầy rẫy trên bầu trời sáng.

Mạc Mạc bỗng nhiên ngồi dậy, cô gương mặt đầy lan man, đôi mắt vô cùng đau buồn, bộ xuyên y màu trắng để đi ngủ lã lướt trên sàn gỗ. Cô xõa mái tóc của mình ra

Nhưng... người này không phải là Mạc Mạc, làn da trắng như tuyết, cơ thể mảnh khảnh trắng trắng hồng hồng lấp ló qua lớp bạch y, mái tóc đen tuyền dài xõa xuống tận gót chân. Gương mặt âm trầm trong màn đêm tối cô bước đến bên khung cửa sổ mở cánh cửa đang có ánh trăng sáng ra.

Mái tóc dài xõa dưới đất như đang hòa cùng ánh trăng gương mặt trắng hồng và đôi môi căng mọng nhưng ánh mắt nữ tử đầy vẻ đau buồn.

Đó chính là Kiều Nhạn Diên. Kiều Nhạn Diên!! cô ấy đưa đôi tay của mình ra khung cửa, ánh trăng sáng như đang an ủi vỗ về cô ấy.

Nhạn Diên nắm chặt đôi tay mình. Ánh mắt cô có 1 sự quyết đoán mạnh mẽ, trong đêm tối cô độc Nhạn Diên cũng cô độc

- Cô chính là Kiều Nhạn Diên sao?

Nam tử đứng trong bóng tối, cả người dựa tường tay khoanh vào nhau, ánh mắt hắn đầy vẻ thù địch nhìn Nhạn Diên.

Cô quay đầu, nhìn hắn, đôi mắt cô đầy vẻ đau khổ Nhạn Diên hỏi: cậu có thể giúp tôi hoàn thành tất cả nguyện vọng trước khi chết được không? sau đó toàn bộ cơ thể và cả tiên cốt của tôi cũng có thể cho Mạc Mạc.



Ngưng nghĩ chốc lát Nhạn Diên lại nói: tôi đáng lẽ nên chết nhưng oán niệm quá sâu mãi không thể nào đi được. Mấy năm nay tôi cố gắng cũng chỉ vì muốn được hoàn thành ước nguyện của mình.

Dạ Phong dựa đầu vào tường: đúng là hồng nhan bạc phận, tôi đã từng nghe nói tới cái chết đau đớn của cô cũng hiểu, tôi có thể giúp cô nhưng nương tử của tôi phải bình an.

Nhạn Diên mỉm cười, tuyệt sắc giai nhân năm nào vẫn không hề phai tàn nhan sắc, cô vẫn xinh đẹp như vậy đứng dưới ánh trăng lại càng đẹp hơn gấp vạn lần. Vẻ đẹp đó quá kinh diễm, nhưng cho dù xinh đẹp cô ấy cũng chẳng thể dùng sắc đẹp của mình đổi lấy số mệnh bất công

Nhạn Diên ngồi trên giường nói: cậu yên tâm, không lâu đâu, đến tết nguyên tiêu tôi sẽ tan biến và Mạc Mạc vẫn sẽ bình an mà sống.

Dạ Phong mím nhẹ môi, hắn biết nhưng hắn vẫn rất lo lắng cho Mạc Mạc.

Nhạn Diên đi ra khỏi cửa cô bước từng bước xuống lầu 1, từng bước từng bước. Đến lầu 1 khí chất của Nhạn Diên vừa xuống đã khiến tất cả mọi người ngoái đầu nhìn.

Thiên hạ này, có 1 nữ nhân tuyệt diễm như vậy sao? Nhạn Diên không để họ có thời gian nghi hoặc. Cô bước xuống ngay chỗ ông chủ Lưu còn đang chết đứng.

Nhạn Diên nở nụ cười chua chát, sau đó đi ngang qua ông chủ Lưu mà nói: con sẽ giúp nguyện vọng của Phúc Uyển tỷ tỷ hoàn thành. Con tuyệt đối không để huynh ấy hủy hoại tất cả đâu

Ông chủ Lưu nghẹn ngào nhìn theo bóng lưng của Nhạn Diên, ông ấy không phải nằm mơ, cô gái này chính là Nhạn Diên, ông chủ Lưu chạy theo muốn hỏi rõ chuyện gì nhưng Dạ Phong đi phía sau cô ấy đã ngăn lại.

Hắn không nói gì chỉ lắc đầu, sau đó đi theo sau lưng Nhạn Diên

Đôi chân trần bước đi trên đường phố buổi tối khuya, Nhạn Diên đi bộ từ Lưu Cao Phường đến cửa hoàng cung, chân cô đã đỏ rát có nơi thì tím tái, mùi đông đã đến trời cũng trở lạnh nhưng cô chỉ mặt bộ bạch y mỏng manh đi trong thời tiết như vậy.

Cho dù Dạ Phong muốn đi giày cho cô nhưng cô nhất quyết từ chối, có lẽ Nhạn Diên muốn cảm nhận mặt đất lạnh lẽo trong những ngày cuối cùng.

Từng bước từng bước nữ nhân mỏng manh yếu đuối như vậy ai lại nỡ làm hại chứ? Đi đến trước cửa thành binh lính ngăn cản cô lại Nhạn Diên đứng tại chỗ.

Cô không la lối cũng không muốn xông vào chỉ nói khẽ với binh lính: tôi tên là Kiều Nhạn Diên, cầu mong được gặp bệ hạ



Tên lính tỏ vẻ khó xử: cô nương à, trời đã tối rồi, bệ hạ hiện tại đã ngủ cô cũng không có bội ấn vào hoàng cung làm sao có thể gặp ngài ấy.

Nhạn Diên lại nài nỉ 1 lần nữa: tôi tên là Kiều Nhạn Diên, cầu xin được gặp bệ hạ!

tên lính không nỡ đẩy cô ra chỉ có thể nói lời cay độc để đuổi Nhạn Diên, nhìn bộ dạng liễu yếu đào tơ của cô hắn cũng bất lực

Dạ Phong đi sau lưng Nhạn Diên từ nãy đến giờ quan sát toàn bộ mọi chuyện, hắn hỏi: có cần tôi giết chết họ không?

Nhạn Diên lắc đầu, cô cầm lấy mặt dây chuyện nhỏ của mình đưa cho tên lính xem, đó tương đương với lệnh bài của hoàng thất nước Hồ Nam. Còn rất quan trọng chỉ cần nhìn thấy nó chính là nhìn thấy vua không thể không tuân lệnh.

Tên lính nghi ngờ cầm lấy mặt dây chuyền điêu khắc tinh xảo, sau khi xem xét 1 cách tỉ mĩ hắn mới chắc chắn liền quỳ xuống lập tức cho gọi thái giám bên cạnh hoàng thượng đến.

Thái giám già cõi vừa nhìn thấy Nhạn Diên như gặp phải ma ông ấy lắp bắp: cô cô không không phải đã chết rồi sao??

Nói xong thái giám quỳ rạp xuống đất 2 tay chà xát vào nhau liên tục cuối đầu than khóc: tại sao cô lại chết như vậy, làm ơn tha cho tôi, dù lúc trước chúng ta đã gặp nhau nhiều lần nhưng làm ơn hãy nương tai cho lão già này

Nhạn Diên đưa tay ra, ông ấy nghĩ cô định siết cổ mình liền co rút lại, Nhạn Diên chỉ nhẹ nhàng ve vuốt những nếp nhăn của ông ấy sau đó nói: trưởng thái giám ông thấy chứ, tôi đã chạm vào ông không phải là ma tôi là con người

Giọng nói tựa mây bồng ngọt ngào thanh âm quen thuộc khiến cho ông ấy lập tức ngẩng đầu nhìn Nhạn Diên. Lão thái giám khóc hết nước mắt nhưng nhìn cô gương mặt hơi tím tái vì lạnh liền nhanh tay nhanh chân đưa Nhạn Diên đến 1 cung điện để giữ ấm cơ thể. Dạ Phong cũng đi theo cùng cô hắn vẫn im lặng đi theo mà giúp đỡ cô