Sự Ràng Buộc Của Ái Tình Từ Kiếp Trước

Chương 77: Đừng bao giờ tin Lãng Tử Quay Đầu




Bị đưa vào nhà lao, Thều Hoa còn cười đầy thích thú, cô ấy tự lấy xích trói tay mình trong khi mấy lính gác không hề bắt buộc, họ chỉ bắt giữ nếu có người thân đến bảo lãnh thì sẽ được thả ra

Ở Lưu Cao Phường mọi người đang nháo nhào tìm kiếm Mạc Mạc và Thều Hoa. Sau khi nghe về vụ việc ồn ào thì Dạ Phong cùng Tịnh Nhã lập tức đến nhà lao để xin bảo lãnh

Lính gác cũng không hề làm khó họ chỉ cần mấy thỏi vàng là thả người, còn ý tốt nhắc nhở lần sau cẩn thận.

Thều Hoa sau khi thấy Dạ Phong và Tịnh Nhã đến mà lại không có bóng dáng của Điềm Thụy liền không giả say rượi nữa

Cô đứng thẳng lưng lại giựt phăn cái dây xích sau đó bước nhau ra khỏi nhà lao trước ánh mắt nghi ngờ và bất lực của Tịnh Nhã và Dạ Phong, còn về phía Mạc Mạc cô như con mực nhỏ cứ nằm lăn lộn dưới sàn nhà không ngừng la lối bảo mình đang bơi tìm anh chồng mực

Dạ Phong thấy liền chạy đến đỡ cô dậy sau đó dìu Mạc Mạc đứng dậy mặc kệ những lời nói ảo tưởng của cô hắn chỉ nghe lọt 1 câu " tìm chồng " lập tức hắn nói thầm qua tai Mạc Mạc: nương tử, nàng lại muốn kén rể sao. Có 1 phu quân đẹp trai ngời ngời đứng đây còn thèm muốn thêm mấy người nữa hử??

Mạc Mạc trong cơn say ngà ngà, cô đứng dậy đôi mắt lim dim và má đỏ hồng hồng phồng lên, Mạc Mạc lấy tay đỡ lấy 2 má của Dạ Phong sau đó véo véo. Cô còn cười cười: Đây là phu quân của ta sao? đúng là ta quá có số tốt rồi!! phu quân đẹp trai thế này hehehehehehe



Dạ Phong nghe xong thoáng đỏ hồng cả mặt Tịnh Nhã đứng kế bên lia mắt lên xuống cuối cùng cũng không thể nhìn nổi cảnh cơm tó này mà tiến đến, kéo nhẹ Mạc Mạc dìu cô trở về Lưu Cao Phường.

Nhưng cho dù Tịnh Nhã có kéo cô mạnh đến thế nào thì Mạc Mạc vẫn cả người bám lấy Dạ Phong mê muội mà nói: tiểu phu quân, huynh soái quá đi, mau mau chúng ta hôn 1 cái nàooo

Nói xong Mạc Mạc 2 tay gì gáy của Dạ Phong xuống đôi môi hồng của cô chạm vào môi của Dạ Phong, chỉ là 1 nụ hôn thoáng chốc nhưng Dạ Phong cả người đều cứ đơ. Nương tử đúng là quá có mê lực

Tịnh Nhã chu chu mỏ tỏ vẻ chán ngán sau đó quay đầu bỏ đi, vừa quay lưng cô vừa phất phất tay: tiểu tử, tối nay 2 người không được làm quá phận đâu đó, tôi đi tìm tiểu muội đáng thương kia đây! đúng là hợp nhau đến từng chân tơ kẽ tóc nhỉ, em có nam nhân bỏ tỷ tỷ. Nam nhân có vợ thì bỏ muội muội.

Dạ Phong cũng không để tâm chỉ mừng thầm trong lòng, hắn như lúc trước cõng Mạc Mạc đi về Lưu Cao Phường

Tịnh Nhã trong đêm tối đi tìm kiếm Thều Hoa, tuy cô ấy và Thều Hoa không thân thiết nhưng cùng là nữ tử hiện giờ trong lòng Thều Hoa có cảm giác gì Tịnh Nhã hiểu nhất

Dọc 1 con sông nhỏ xa xa thành Tịnh Nhã đi theo mùi hương của Thều Hoa thì thấy cô ấy đang ngồi kế bên dòng nước âm thầm mà ngắm trăng

Tịnh Nhã không nói lời nào âm thầm đi đến bên cạnh Thều Hoa. Thều Hoa đứng dưới ánh trăng trước mặt là con suối nhỏ, cô ấy xinh đẹp nhưng ánh mắt đầy vẻ buồn bã không chút sinh khí trong đôi mắt đó.

Tịnh Nhã cảm thán: từ khi Mạc Mạc xuất hiện tôi đã không còn ngắm trăng nữa.



Thều Hoa bên cạnh im lặng lúc lâu sau đó cuối mặt rồi lau đi nước mắt, cô ấy đã khóc cả ngày rồi cũng nên dừng lại. Thều Hoa mỉm cười nhìn ánh trăng kia mà nói: giữa bạch nguyệt quang và nốt chu sa quả nhiên?

Tịnh Nhã bên cạnh không hiểu: tại sao lại vì 1 nam tử mà làm bản thân tổn thương đến mức này?

Thều Hoa nhìn lên ánh trăng kia mà thổn thức. Cô kể lại từ từ cho Tịnh Nhã nghe 1 câu chuyện: Để ta kể cho tỷ nghe 1 câu chuyện. Ngày xưa có 1 chàng công tử lịch lãm anh tuấn. Xung quanh huynh ấy đầy ong bướm bao quanh nữ nhân tơ tưởng đến huynh ấy không ích có thể nói tất cả bọn họ đều say mê vẻ đẹp của huynh.

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ 2. Nốt Ruồi Son Nơi Đáy Mắt 3. Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác) 4. Em Thấy Núi Xanh =====================================

Lúc này chàng công tử đó đã bị đính hôn với 1 người mà mình không yêu, huynh ấy vì muốn từ chối vị hôn thê của mình mà đã tìm kiếm 1 người con gái khác, chàng công tử yêu thương và quan tâm cô gái đó đến nỗi huynh ấy đã thật sự yêu cô ấy. Nhưng rồi vì hôn phối đó huynh ấy vẫn phải lấy người mà mình không yêu cho dù công tử đã cho vị hôn thê thấy mình yêu cô nương kia đến mức nào nhưng vị hôn thê vẫn nhất quyết không từ hôn mà cam tâm tình nguyện cho huynh ấy có thê thiếp bên ngoài, cho dù là tình nhân.

Vị hôn thê đã yêu huynh ấy vô cùng họ chính là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên nhưng vị công tử kia đã đến vùng xa xôi khác để bồi dưỡng, sau này khi huynh ấy trở lại kinh thành đã quên sạch quá khứ không còn nhớ vị tiểu muội cùng mình lớn lên. Vị hôn thê vì yêu huynh ấy mà không hề ngần ngại dùng mọi thủ đoạn để huynh ấy thành thân với mình.

Cuối cùng vào ngày thành hôn, cô nương kia không muốn làm thê chỉ có thể cắt cổ tay đe doạ công tử trước mặt quan khách. Khiến cho họ chê cười tân nương, công tử xót thương cho người mình yêu nên đã đào hôn cùng với cô nương kia bỏ trốn. Tân nương 1 mình trãi qua tất cả khi mới 17 tuổi, bị tất cả mọi người cười chê phụ mẫu coi thường họ hàng xua đủi. Thậm chí cô còn nghĩ đến việc tự sát, nhưng từ đầu đến cuối cô ấy không hề trách công tử. Chỉ là không muốn gặp lại

Rồi 1 ngày công tử đó quay lại cầu xin và hối lỗi với vị hôn thê. Cô ấy vẫn cho tha thứ cho công tử cuối cùng cả 2 cũng trở thành phu thê nhưng công tử không hề nói gì về chuyện của cô nương kia. Rồi 1 ngày vị hôn thê biết được cô nương đã bị anh trai mình âm thầm sát hại, vì muốn báo thù cho em gái. Vị hôn thê tự hỏi công tử kia là vì báo thù mình hay vì thật sự thấy có lỗi cho thời gian qua đã khiến mình đau khổ. Mà quay đầu hối cãi.

Tịnh Nhã lắng nghe sau đó âm trầm mà hỏi: tại sao biết huynh ấy đến để báo thù mình mà cô lại còn yêu? thật sự đoạn nhân duyên của 2 người quá đau khổ

Ánh trăng phản phất mùi của nỗi buồn, người ngắm trăng cũng là người sầu bi. Thều Hoa đáp lại: hôm nay là ngày cô ấy chết, vũ nữ mà huynh ấy say mê ngắm nhìn rất giống cô ấy.



Tịnh Nhã nhìn Thều Hoa với ánh mắt đầy cảm thông, cô không ngờ cô gái nhỏ này lại chấp nhận yêu người sau này sẽ làm mình đau khổ

Thều Hoa vỗ vỗ mặt mỉm cười sau đó nắm tay của Tịnh Nhã mà quay lưng đi về hướng Lưu Cao Phường. Cô ấy không khóc nữa, đôi mắt đỏ au giờ cũng không còn đau nhức, có lẽ sau khi kể xong với Tịnh Nhã 1 phần nào đó trong lòng của Thều Hoa cũng biết mình nên làm gì tiếp theo

2 người trở về Lưu Cao Phường, cánh cửa lớn vẫn mở rộng vẫn mở rộng chào đón mọi người, lồng đèn thắp sáng khắp nơi mấy ngàn cái thắp từng bước chân mà họ bước. Giờ này Lưu Cao Phường vẫn rất náo nhiệt giống như lần đầu tiên họ đến đây nó vẫn vậy không hề thay đổi.

Dạ Phong và Mạc Mạc trở về và đã ngủ cùng nhau rất êm ấm. Còn Thều Hoa thì đi cùng Tịnh Nhã lên phòng, hôm nay Thều Hoa không đến phòng của mình mà đến 1 căn phòng khác, cô lên giường cuộn tròn bản thân mình trong chăn sau đó say giấc mà ngủ. Trên khóe mắt của cô vẫn chảy ra 1 giọt nước nhưng miệng của Thều Hoa hiện tại đã mỉm cười.

Tịnh Nhã trở về phòng cùng các chị em, hiện giờ cô mới nhớ mình vẫn chưa tìm ra cách khiến Dạ Phong im miệng. Còn vài ngày nữa là đến tết nguyên tiêu mùa đông cũng đã trở lạnh dần.

Mọi người đi ngủ trong chăn, có những giấc ngủ ấm áp nhưng còn 1 người vẫn chưa thể say giấc nồng, Điềm Thụy ngồi trên ghế uống từng chén rượi 1, nhìn ra xa khắp phòng đều là chén rượi, bình và lọ rượi và mê hương khắp nơi.

Điềm Thụy mơ màn, đưa tay ra muốn kéo lại nữ tử đang mỉm cười rời đi, nhưng đó chỉ là ảo mộng của hắn. Chỉ là ảo mộng sau khi cô gái biến mất hắn đau đớn mà khóc tay đã đập liên hồi vào bàn mà chảy máu nhưng hành động điên cuồng này của hắn chỉ làm bản thân thêm đau chứ không thể nào trút bỏ phiền muộn trong lòng.