Dương Bách Xuyên đang rầu rĩ vì không tìm được lý do nói cho Đỗ Kiệt Bân, nghe hắn ta nói chuyện, Dương Bách Xuyên vội đáp: “Ta cảm thấy có phải chúng †a nên tìm dưới đất không?”
“Dưới đất?” Đỗ Kiệt Bân sửng sốt.
“Đúng, nếu Lão Mạc và A TỊ đều nói đây là kết quả Thái Thanh Tiên Môn các ngươi tốn hơn nghìn năm mới suy diễn ra, vậy ta cho rằng vẫn rất đáng tin, chỉ là chúng ta luôn tìm trong cỏ dại, cái này rõ ràng quá rồi.”
“Nếu mật thất Luyện Đan thật sự tồn tại, thì đã bị người ta phát hiện từ lâu. Cho nên ta cảm thấy chúng ta nên kiểm tra dưới đất, lỡ như lối vào mật thất Luyện Đan bị chôn ở dưới đất thì sao?”
“Nói cách khác, bản thân mật thất Luyện Đan của tiên phủ Đại La không phải kiến trúc thường thấy, nó là tồn tại độc lập, hoặc nói là bị chôn vùi dưới mặt đất, thực ra những tình huống này đều có thể xuất hiện. Cho nên ý của ta là chúng ta tìm thử dưới đất, các ngươi thấy thế nào?” Dương Bách Xuyên bắt đầu dẫn dắt ba người Đỗ Kiệt Bân.
Đương nhiên cuối cùng người có thể tìm được manh mối chắc chắn sẽ là hắn. Bởi vì Dương Bách Xuyên cần công lao này, như vậy sau khi tìm thấy mật thất Luyện Đan, tìm thấy đan Kim Nguyên Chân Đạo mới có thể có phần của hắn, hắn cũng có thể yên tâm chia sẻ phương pháp luyện đan ở trong tay Đỗ Kiệt Bân.
Càng sẽ không khiến Lão Mạc và A Thiện cảm thấy là hắn chiếm lợi, Dương Bách Xuyên không thích chiếm lợi của người ta.
Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, mắt của Đỗ Kiệt Bân, Lão Mạc và A Thiện đều sáng lên.
“Được, vậy thì tìm thử xem. Ngươi nói hoàn toàn có lý, nếu vị trí không sai, thì chỗ lối vào rất có thể là ở dưới đất.” Đỗ Kiệt Bân nói.
“Dương huynh đệ nói có lý.”
“Ta tán thành.”
Lão Mạc và A Thiện đều tỏ ý tán thành với lời của Dương Bách Xuyên.
Tiếp theo, bốn người lại bắt đầu chia ra, sử dụng tiên thức để tìm kiếm.
Giống như dự tính trong lòng, Dương Bách Xuyên đã đến điểm đích dưới sự chỉ điểm của chim Thần Ma.
“Ngươi chắc chắn chính là nơi này à?” Dương Bách Xuyên đến chỗ chim Thần Ma chỉ định, hỏi.
“Nói nhảm cái gì, lão tử còn có thể lừa ngươi chắc? Vùng đất hoang vu này, chỉ có ở đây truyền tới khí tức năng lượng vô cùng yếu ớt từ dưới đất, tên gà yếu như ngươi không cảm nhận được. Từ chỗ này đào xuống mười mét thì ngươi sẽ có thể cảm nhận được khí tức năng lượng, có đến tám chín phần chính là chỗ lối vào của mật thất Luyện Đan.” Chim Thần Ma không kiên nhẫn nói.
“Tin ngươi một lần.”
Dương Bách Xuyên gật đầu, sau đó cầm kiếm Đồ Long, thúc giục sức mạnh đan Càn Khôn trong người, đột nhiên đâm một kiếm xuống đất.
Việc dùng kiếm Đồ Long để đào đất đối với hắn còn không phải chỉ tốn vài phút à?
“Phập! Keng!”
“Đệch... Đất của Tiên Giới cứng như vậy hả?”
Dương Bách Xuyên không ngờ đâm một kiếm xuống lại chỉ đâm được nửa mét.
Nếu là mặt đất của Tu Chân Giới, thì một kiếm của hắn đã đào ra cái hố mười mét rồi.
Kết quả không ngờ mặt đất của Tiên Giới lại có độ cứng vượt xa tưởng tượng của hắn, kiếm này chỉ đâm được nửa mét.
“Ha ha, tên gà yếu nhà ngươi còn tưởng đây là Tu Chân Giới sao? Nơi này là Tiên Giới có pháp tắc toàn diện, thế giới Đại Địa ổn định của Tam Giới, không dốc. toàn lực thì đừng mơ đào được.” Chim Thần Ma không bỏ qua bất cứ cơ hội nào đả kích Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên cất kiếm Đồ Long, tâm thần chợt động, trực tiếp thúc giục pháp tướng Chí Tôn đến độ cao khoảng tám, chín mét.
Sau đó, hắn thúc dục toàn bộ sức mạnh trong người, hai tay khổng lồ hiện ra, bắt đầu đào hố.
“Phập phập phập...”
Sau khi sử dụng toàn lực, dưới sự gia tăng của thân thể pháp tướng, cuối cùng tốc độ đã coi như nhanh hơn rất nhiều.
Khoảng nửa tiếng sau, một cái hố rộng ba mét, sâu mười mét hiện ra.
Lúc đào lượt cuối cùng, hai tay Dương Bách Xuyên đã chạm vào kim thạch.
“Âm”
Sau một tiếng nổ vang, kim quang bùng lên, cuối cùng có năng lượng tản ra. Lần này hắn cảm nhận được rồi.
Hắn cúi đầu nhìn, lại phát hiện có một tường đá tràn đây minh văn xuất hiện. Minh văn bên trên vô cùng cổ xưa, di chuyển lấp lóe kim quang.
“Đây là minh văn Đan đạo. Tiểu tử, chính là nơi này, nghĩ cách phá vỡ là có thể tiến vào.” Chim Thần Ma đậu trên vai Dương Bách Xuyên, không khỏi lên tiếng.
“Không được, ta phải đợi nhóm Đỗ Kiệt Bân đi cùng, nếu đã tìm thấy, thì phải thông báo với bọn họ.” Tất nhiên Dương Bách Xuyên hiểu chim Thần Ma muốn hắn ăn mảnh.
Nhưng Dương Bách Xuyên không thể làm ra chuyện gạt bạn bè qua một bên để ăn mảnh.
Hơn nữa, địa điểm này vốn là Đỗ Kiệt Bân cung cấp.
“Lão Đỗ, các ngươi mau qua đây, ta có phát hiện.” Dương Bách Xuyên trực. tiếp gọi ba người Đỗ Kiệt Bân.