“Lão Mạc, ông chắc chắn là ở đây chứ?” Đỗ Kiệt Bân trợn mắt hỏi Lão Mạc.
Lão Mạc gật đầu nói: “Theo kết quả suy diễn chắc chính là khu vực này, nhưng lối vào ở đâu thì chúng ta phải đi tìm thôi.”
Dương Bách Xuyên cũng hơi kinh ngạc, sững sờ nhìn môi trường xung quanh.
Chỗ Lão Mạc dẫn mọi người đến không phải di tích cung điện đổ nát gì, mà là xuất hiện trên một vùng đồng hoang địa hình bằng phẳng rộng lớn.
Cỏ dại mọc um tùm, đừng nói là cung điện, ngay cả một cái cây cũng chẳng thấy.
Theo lý, các chỗ như mật thất Luyện Đan phải tồn tại ở phế tích cung điện.
Cho dù là tiên phủ Đại La bị phá hủy, cũng là bị chôn vùi ở dưới lòng đất mới đúng.
Nhưng nơi này chỉ là đồng cỏ dại cao ngang người, ngoài ra không có đến một tảng đá, căn bản không tìm được chỗ nào có di tích cung điện hoặc là lối vào có liên quan tới mật thất Luyện Đan.
“Ở đây đâu tồn tại mật thất Luyện Đan gì? Hang chuột cũng không thấy.” Đỗ Kiệt Bân lẩm bẩm.
A Thiện nói: “Thiếu chủ đừng nóng vội, chúng ta tìm xung quanh đi, vị trí được suy diễn mấy năm chắc sẽ không sai đâu, chính là khu vực này.”
“Trông địa hình xung quanh thực ra từng xảy ra thay đổi, dù sao cũng đã qua nhiều năm tháng như vậy rồi, dù có cung điện, nhưng cũng có khả năng bị chôn vùi dưới lòng đất. Hơn nữa còn một điểm, chính là trông địa hình ở đây, hình như từng có sông chảy qua, cho nên mọc cỏ dại...”
“Được rồi, vậy thì tìm đi.” Đỗ Kiệt Bân nói.
Sau đó, bốn người chia nhau ra, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Trong đồng cỏ dại cao ngang người, bốn bọn họ bị bao phủ bên trong không thể thấy tung tích, ở môi trường này không hề dễ tìm.
Chỉ chớp mắt ba tuần đã trôi qua, bốn người mới tìm được khoảng một nửa đồng cỏ dại, nhưng vẫn chưa có bất cứ thu hoạch gì.
Lại qua ba tuần nữa, bốn người chạm mặt, ngơ ngác nhìn nhau.
“Lão Mạc, A Thiện, có phải sai chỗ rồi không? Đã tìm khắp chốn này rồi,
nhưng không có gì cả.” Giờ phút này, Đỗ Kiệt Bân trở nên hơi nóng nảy.
“Đây...”
Lúc này Lão Mạc cũng bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải tin tức thu xếp nhiều năm bị sai thật rồi không?
Bỗng chốc, ông ấy cũng không biết nên trả lời thiếu chủ Đỗ Kiệt Bân như thế nào.
A Thiện vẫn luôn lạnh lùng ít nói, giờ lại rất nghiêm túc: “Thiếu chủ, vị trí đại khái chắc sẽ không sai, dù sao người của Thái Thanh Tiên Môn chúng ta đã vào tiên phủ Đại La thu thập tình hình ba lần, lại tốn hơn nghìn năm mới suy diễn ra. Hơn nữa đây là do môn chủ và mấy trưởng lão đích thân suy diễn, nên sẽ không. sai.”
“Nhưng vấn đề bây giờ là không có manh mối gì, ở đây hoàn toàn chỉ là đồng cỏ dại, ngoài ra không còn gì nữa...”
Lúc ba người Đỗ Kiệt Bân tranh chấp, Dương Bách Xuyên cũng không rảnh rỗi. Bọn họ không tìm được lối vào mật thất Luyện Đan, nhưng hắn đã nghe thấy lời cam đoan của Lão Mạc và A Thiện, nên hắn lựa chọn tin tưởng.
Lúc này Dương Bách Xuyên nhớ đến chim Thần Ma, trong bụng tên kia có hàng, biết nhiều thứ, Dương Bách Xuyên lập tức truyền âm trao đổi với chim Thần Ma:
“Quạ Đen, có thể cho chút ý kiến không? Hoặc tìm giúp xem nơi này có chỗ đáng nghỉ gì không?” Dương Bách Xuyên hỏi thẳng chim Thần Ma.
“Lão tử còn tưởng tiểu tử ngươi sẽ không hỏi. Nghe này nhóc khốn, vùng đất này có đồ, nhưng các ngươi tìm sai phương hướng rồi, nên tìm từ dưới đất...” Chim Thần Ma nói với giọng nói móc.
“Có thể cụ thể hơn không? Chỗ rộng lớn như vậy, bọn ta tìm thế nào?” Dương Bách Xuyên rất trực tiếp, truyền âm.
Chim Thần Ma truyền âm nói: “Bên trái khoảng ba trăm mét có chút dao động yếu ớt, cụ thể có phải hay không thì lão tử cũng không chắc, nếu không phải thì là ở chỗ khác. Còn một điểm nữa, chỉ cần Lão Mạc và A Thiện tin chắc, vậy thì chắc chắn tồn tại mật thất Luyện Đan của tiên phủ Đại La. Quả thật đan Kim Nguyên Chân Đạo từng tồn tại, tiếng tăm lẫy lừng ở thế giới này.”
Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn nghĩ nói với Đỗ Kiệt Bân thử xem.
Tất nhiên không thể nói là chim Thần Ma phát hiện, Dương Bách Xuyên vẫn luôn coi chim Thần Ma là tồn tại không được đếm xỉa tới, không thể để người khác biết tên này là một con chim điên am hiểu mọi việc.
Làm như vậy chỉ sẽ gây phiền phức cho bản thân hắn. “Xuyên Tử, ngươi nói xem làm sao bây giờ? Còn tìm nữa không?” Ba người Đỗ Kiệt Bân giằng co một lúc vẫn không có cách hay, quay đầu thấy Dương Bách Xuyên đang cúi đầu, bèn lên tiếng hỏi ý kiến của Dương Bách Xuyên.