Đó là ba trăm tám mươi tu sĩ Độ Kiếp đại viên mãn đấy!
Tu sĩ cảnh giới Phi Thăng muốn giết gần bốn trăm tu sĩ Độ Kiếp đại viên mãn cũng không phải chuyện dễ.
Không chỉ năm sáu chục người sống sót, ngay cả năm thủ lĩnh Minh Nguyệt tiên tử cũng nhíu mày.
Tình hình chiến trường xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ, bất cứ ai cũng sởn tóc gáy. Nhất là trong tình huống không phát hiện ra bất kỳ điều gì, cảm giác sợ hãi càng khó bề tưởng tượng.
Năm người Minh Nguyệt tiên tử cùng đổ dồn ánh mắt vào Dương Bách Xuyên...
Bởi vì chỉ có mấy người Dương Bách Xuyên là kẻ địch, ở đây không còn bên thứ ba.
Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên hét to: "Còn kẻ nào không sợ chết thì cứ xông lên!"
Câu nói này cho thấy kẻ giết ba trăm tám mươi người đúng là Dương Bách Xuyên.
Năm người Minh Nguyệt tiên tử đều chấn động khi nghe thấy Dương Bách Xuyên nói vậy.
Quả nhiên là hắn!
Sau giây lát yên tĩnh ngắn ngủi, trong chiến trường phát ra một tiếng thét to.
Không biết là ai trong số năm sáu chục người còn sống hét lên: "Ma... ma quỷ!"
Sau tiếng hét tràn đầy sợ hãi này, có người xoay người chạy trốn...
Có đôi khi nỗi sợ hãi có thể lây lan. Có người thứ nhất chạy trốn, nháy mắt năm sáu chục người đã chạy như ong vỡ tổ, không dám nán lại trong chiến trường nữa.
Ba trăm tám mươi người chết một cách kỳ lạ, đây là một đòn đả kích nặng nề vào linh hồn những người còn sống.
Lúc này làm gì còn ai nghĩ đến chuyện giết Dương Bách Xuyên nữa chứ, chạy trốn mới là điều quan trọng nhất.
Trong lòng bọn họ, không biết Dương Bách Xuyên dùng tà thuật gì mà có thể giết ba trăm tám mươi người trong nháy mắt, còn lại năm sáu chục người bọn họ chẳng bõ cho Dương Bách Xuyên nhét kẽ răng, lúc này mà không chạy thì chỉ có đường chết.
"Chúng ta rút thôi. Dương Bách Xuyên quá kỳ lạ, vẫn nên chờ Địa Tiên từ lá chắn pháp tắc đến bàn bạc thì hơn." Thủ lĩnh của Thiên Kiếm Sơn tái mét mặt mày nhìn Dương Bách Xuyên ở cách mình mấy trăm mét, không kìm được run rẩy nói.
"Phải đó... Vẫn nên... chờ các trưởng lão Địa Tiên đến bàn bạc rồi tính tiếp..."
"Đi thôi!"
"Dương Bách Xuyên đúng là đại ma đầu. Rút thôi..."
Năm thủ lĩnh run rẩy nói, rời đi không chút do dự, chỉ sợ mình chậm một bước sẽ bị Dương Bách Xuyên đuổi theo.
Không sợ không được. Thứ nhất, các đệ tử còn sống đã chạy rồi. Thứ hai, không biết Dương Bách Xuyên đã dùng tà thuật gì mà có thể âm thầm giết chết ba trăm tám mươi người, thủ đoạn kỳ lạ này không nhìn thấy sờ không được. Rõ ràng là bọn họ nhìn thấy Dương Bách Xuyên đứng cách mấy trăm mét không động đậy, vậy mà thoắt cái đã giết ba trăm tám mươi người. Đúng là năm thủ lĩnh bọn họ mạnh hơn đệ tử bình thường, nhưng có thể mạnh hơn hợp lực của ba trăm tám mươi người được chắc?
Vì vậy năm thủ lĩnh không có một ai ở lại, bao gồm cả Minh Nguyệt tiên tử trước đó còn tỏ ra trịch thượng nhưng lúc này tâm lý đã sụp đổ.
Nháy mắt năm người đã biến mất.
Thật sự là tình cảnh hiện tại nằm ngoài dự đoán của bọn họ. Đồng môn đi cùng chết tới chín phần, không biết phải ăn nói với tông môn thế nào.
Năm người quyết định không đánh với tên ma đầu Dương Bách Xuyên này nữa, thủ đoạn của Dương Bách Xuyên đã vượt quá tầm hiểu biết của bọn họ, cần phải chờ trưởng lão Địa Tiên tam chuyển mà năm thánh địa phái đến quyết định.