Ban đầu Dương Bách Xuyên thôi động nguyên thần của mình bao phủ hơn ba trăm tám mươi người. Trong lúc nhiếp hồn, hắn nhận thấy lực lượng không đủ, dù sao muốn khống chế nguyên thần của hơn ba trăm người tiến vào trong không gian Hắc Liên cũng rất khó.
Sau khi hắn thôi động thần hồn kích hoạt sức mạnh của không gian Hắc Liên và thi triển thần thông, hơn ba trăm tám mươi người thật sự là một số lượng lớn, khiến nguyên thần của hắn suýt tan rã.
Nhưng tên đã trên dây không thể không bắn, hắn không còn đường lui, cho dù nguyên thần tan rã hắn cũng phải dẫn dụ nguyên thần của ba trăm tám mươi người này vào không gian Hắc Liên rồi giết chết.
Hắn gầm lên trong lòng, thôi động thần hồn đang bất ổn, gia tăng sức mạnh thần hồn.
Đúng lúc này, tiếng mắng chửi của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên trong đầu hắn: "Thằng nhóc nhúi, con chán sống rồi à..."
Mặc dù sư phụ đang mắng, nhưng Dương Bách Xuyên cảm nhận được bình Càn Khôn trên cánh tay trái chợt nóng lên, có sức mạnh thần hồn cường đại truyền vào trong nguyên thần bất ổn của hắn, cuối cùng thần hồn bất ổn đã ổn định lại.
Mặt tái nhợt nhưng môi nở nụ cười, hắn biết là sư phụ đã ra tay truyền sức mạnh thần hồn cho mình.
Dương Bách Xuyên thầm thở phào, tiếp tục hô trong lòng: "Nhiếp hồn cho ta..."
Lúc này có sức mạnh thần hồn mà sư phụ cho mượn, hắn không còn cảm thấy cố sức nữa. Một giây sau, thần thông Hắc Liên Đại Pháp vận hành đến cực hạn.
Từng nguyên thần trên đỉnh đầu của ba trăm tám mươi người bị linh thức của hắn bao phủ bất giác bị hắn dẫn dụ ra, kế đó tiến vào trong không gian Hắc Liên...
Một khi nguyên thần của bọn họ tiến vào không gian Hắc Liên, trong bóng tối vô tận Dương Bách Xuyên chính là chúa tể, muốn chém muốn giết đều do một ý nghĩ của hắn.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh. Nguyên thần của ba trăm tám mươi người bị Dương Bách Xuyên nhiếp hồn tiến vào không gian Hắc Liên. Sau đó, Dương Bách Xuyên hạ quyết tâm, nổi sát ý, nguyên thần của toàn bộ ba trăm tám mươi người đều bị hắn giết chết trong không gian Hắc Liên vô biên.
Người của năm thánh địa lớn tạo thành trận pháp ngũ hành tấn công, sau khi ba trăm tám mươi người mất đi sự sống, trận pháp tự sụp đổ.
Lực công kích của năm sáu chục người còn lại không đáng kể, trận pháp hoàn toàn bị phá giải.
Bịch bịch bịch...
Sau đó từng tiếng "bịch" vang lên, là âm thanh thi thể của ba trăm tám mươi người bị Dương Bách Xuyên tiêu diệt nguyên thần ngã xuống đất.
Thấy đồng môn ngã ra đất chết thẳng cẳng, năm sáu chục người còn lại sợ vỡ mật.
Đối với người còn sống mà nói, cảnh tượng này vô cùng quỷ dị.
Bởi vì không ai biết vì sao các đồng môn bên cạnh lại tự dưng ngã xuống đất, mất đi sức sống.
Tất cả mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó, cột sáng công kích mà đám người vốn tràn đầy tự tin liên thủ tạo thành lập tức dừng lại rồi biến mất, tiếp đến là từng tiếng "bịch bịch".
Đó là âm thanh thi thể của đồng môn ngã xuống đất!
Không có ai nhìn thấy đồng môn chết thế nào, vô cùng kỳ lạ. Trên người bọn họ không có vết thương nhưng cứ thế chết đi, không còn sự sống.
Nếu nói là do kẻ địch thì cũng không đúng.
Rõ ràng là đám người Dương Bách Xuyên vẫn bị bọn họ bao vây, cách trận pháp mà bọn họ tạo thành những mấy trăm mét. Mà bọn họ cũng không nhìn thấy Dương Bách Xuyên chém ra một kiếm, vung ra một quyền về phía mình...
Vì thế, năm sáu chục người còn sống bắt đầu hoảng loạn.
Sau lưng túa mồ hôi lạnh...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Là ai ra tay giết ba trăm tám mươi người?