Chồn nhỏ đã cho ta Huyết Tinh, các ngươi cứ giữ lại dùng đi, vừa đi vừa luyện hóa, tu vi tăng lên chúng ta sẽ có thể một phần an toàn.”
Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Thú Ngũ Hành và Lục Yên Chi cũng không chối từ, bọn họ cũng thật sự yêu cầu Huyết Tinh để tăng tu vi.
Dương Bách Xuyên không có khả năng chỉ lo cho bản thân không quan tâm sống chết của người bên cạnh, hắn không phải người ích kỷ.
Chỉ có Đả Tiên Thạch yếu ớt lên tiếng: “Chủ nhân, ta không có Huyết Tinh…”
“Ngươi là đồ lười, không biết thứ tốt, ngươi không dùng không biết cướp đoạt một ít cho chủ nhân sao?” Thú Ngũ Hành mắng.
“Lúc đó ta đang hộ pháp cho chủ nhân…”
“Lý do lý trấu…”
Thú Ngũ Hành và Đả Tiên Thạch đấu võ mồm.
Dương Bách Xuyên cười khổ, nói: “Được rồi, đừng mắng cục đá, công lao của nó không nhỏ, chủ yếu trong người cục đá bị thương, trở về tìm bảo vật kim loại chữa trị bản thể cho cục đá…”
Đả Tiên Thạch ảnh hưởng rất lớn đến Dương Bách Xuyên, rõ ràng bản thể có vết rách, nhưng vẫn xông lên lúc Dương Bách Xuyên yêu cầu.
Cũng biết nếu bản thể của Đả Tiên Thạch không có vết nứt, chắc chắn rất mạnh, đáng tiếc vết thương không phục hồi lại, chủ yếu là Đả Tiên Thạch yêu cầu bảo vật kim loại bổ sung dinh dưỡng, mấy thứ như đan dược linh dược không hề có tác dụng.
Đả Tiên Thạch nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, vui vẻ nhảy nhót.
Tỏ vẻ chắc chắn sẽ cố gắng lập công, sẽ không để Thú Ngũ Hành xem thường.
…...
“Dương đạo hữu…”
Trong lúc mấy người Dương Bách Xuyên đang nói chuyện, một tiếng gọi vang lên.
Dương Bách Xuyên quay đầu lại nhìn, phát hiện là Khương Thế Long, còn có Minh Du Nhiên của U Linh Chi Đô.
Hiện tại hai người này là những người duy nhất chưa bị tổn hại thực lực trong chín thánh địa lớn, nói thật Dương Bách Xuyên vẫn có chút kiêng kị.
Đặc biệt là người của U Linh Chi Đô thần bí.
Từ xa đã nhìn thấy Khương Thế Long chào hỏi, Dương Bách Xuyên cũng không phải người không có lễ phép, đắc tội năm thánh địa lớn, lúc này Dương Bách Xuyên cũng muốn kết giao một hai người, mỉm cười chào hỏi Khương Thế Long.
“Khương đạo hữu, Minh đạo hữu…”
“Dương huynh đệ, ngươi thật sự làm ta lau mắt nhìn, quả nhiên là nhân trung long phượng, người đầu tiên rời khỏi linh trì, chúng ta bị lạc đường ở bên trong, suýt nữa không ra được…” Khương Thế Long cười nói.
Dương Bách Xuyên cười nói: “Thông Tiên Cung Mai Hoa tiên tử đã mang theo người đi vào trong Hành Cung tiếp theo, ta cũng vừa mới đến đây.”
Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Khương Thế Long như cười như không kéo dài giọng "ồ" một tiếng.
Còn Minh Du Nhiên thì liếc nhìn Dương Bách Xuyên, chỉ gật đầu rồi không nói thêm gì.
Đương nhiên Dương Bách Xuyên sẽ không nói cho Khương Thế Long và Minh Du Nhiên biết hắn vừa mới đại chiến với Mai Hoa tiên tử, còn chém giết mấy đệ tử của Thông Tiên Cung.
Lúc này, Khương Thế Long nhìn thi thể của mấy đệ tử Thông Tiên Cung trên mặt đất, chép miệng nói: "Xem ra con giao long trong linh trì quá mạnh, đã có mấy đệ tử Thông Tiên Cung mất mạng, chúng ta phải cẩn thận mới được. Dương huynh đệ nói xem có đúng không?"
Dương Bách Xuyên nghe Khương Thế Long nói vậy thì cảm thấy người này hơi kỳ lạ. Rất có thể là lúc nãy hắn đánh nhau với đám người Mai Hoa tiên tử, tên này và Minh Du Nhiên đã nhìn thấy tất cả nhưng ẩn nấp không xuất hiện.
Lúc này nhìn thi thể của đệ tử Thông Tiên Cung trên mặt đất, hắn ta lại nói là giao long trong linh trì quá mạnh chứ không hỏi Dương Bách Xuyên xem đã xảy ra chuyện gì, có thể nói là một người thông minh.
Nhưng cho dù hắn ta và Minh Du Nhiên hỏi, Dương Bách Xuyên cũng không thừa nhận.