Chương 7: Sinh vật kinh khủng.
Mạnh Tiến vác trên vai hai thân cây còn tươi mới, đã bị bẻ gãy cụt từng cành lớn đến nhỏ và dựt đứt hết chùm rễ.
Thân hình hắn hiện giờ cao lớn đến tám mét, thành một người khổng lồ chân chính, mạnh mẽ từ những bước đi rung chấn.
Nếu không phải còn lại vô số hạt sáng bám quanh người, che nấp phần n·hạy c·ảm, thì thân thể t·rần t·ruồng của Mạnh Tiến giờ đây đã thành tượng ngắm k·hỏa t·hân cho khu rừng.
Không chút mệt mỏi và nặng nề, Mạnh Tiến sải bước, dẫm qua nhiều bụi cỏ tới một căn nhà gỗ đang xây phần sàn.
Ngồi phía trên, chung quanh Anh Dũng lơ lửng hai con dao găm, một đầu cuốc sắt nhỏ, đang liên tục với thân hình nhỏ nhắn bỏ chẻ thân cây gỗ thành vài miếng gỗ nhỏ.
Từng miếng gỗ nhỏ bị làm gọn, như bị khống chế bay lên, theo một lập trình nhất định, xếp ngăn lắp thành bức tường gỗ.
Sau đó, Anh Minh cầm trên tay nhiều sợi dây được uốn xoăn bằng nhiều lớp sợi leo nhỏ.
Hắn nắm từng sợi cẩn thận buộc thật chặt hai miếng gỗ lại với nhau, giúp bức tường trở nên kiên cố.
Mạnh Tiến thận trọng cúi người chậm rãi đặt nhẹ hai thân cây xuống bên sát căn nhà, tiện tay kê hai hòn đá cho thân cây không khỏi lăn đi.
Hắn nhìn hướng căn nhà, đối Anh Dũng hỏi:
“Cần bao nhiêu cây gỗ nữa là xong?”
Đang tập trung ý thức, điều khiển năm cánh tay vô hình, Anh Dũng nghe được, hơi nhíu mày một cái, sau đó thư giãn trở lại.
Hắn ngẩng mặt lên, trả lời:
“bốn cây nữa.”
“Bốn cây nữa sao?” Mạnh Tiến suy tính một giây, nói tiếp:
“Tý nữa Nguyệt Thủy đem đến một cây, cộng thêm ba cây tao làm sẵn đằng kia, giờ tao trở về lấy là đủ bốn cây rồi. Hai đứa mày làm nhanh lên, có cần lấy thêm gì thì nhắc luôn.”
“Được!” Anh Dũng hét lớn.
Mạnh Tiến khẽ gật đầu một cái, quay người chuẩn bị rời đi, bỗng trông thấy một thân ảnh giống hết mình lẫn cả chiều cao, đang nhấc một thân cây ngang bụng.
Hắn nhắc nhở:
“Nguyệt Thủy, mày vác sai rồi, nên đặt lên vai vác sẽ tốn ít sức hơn nhiều”
Thân ảnh khồng lồ chính là Nguyệt Thủy theo ngoại hình biến hóa Mạnh Tiến, mô phỏng thành.
Dù đầu tiên cảm nhận cảm một cách chân thật về thân thể nam giới, khiến bản thân cực kỳ khó chịu và ngượng ngùng, lười hoạt động nhiều với hình dáng hiện tại.
Nàng nhìn về phía Mạnh Tiến:
“Đừng có đòi hỏi đúng hay không đúng về vác đồ nặng từ một cô gái.”
“Haha, đúng a, tao xin lỗi” Mạnh Tiến vô thức cho tay sờ gáy, cười ngắn cho qua, lập tức hướng chỗ đống thân cây đã nhổ sẵn, sải bước đến.
Bước chân hắn rất vội, nên đã khiến mặt đất liên tục rung động, khiến Anh Dũng tý nữa là mất cân bằng, ngã nằm, lăn ra sàn gỗ.
Hắn cau mày, cằn nhằn:
“Trời ạ, biết là người to lớn thì nên đi nhẹ nhàng một chút, chứ thế này, chắc nhà chưa xây được bao lâu thì sập mất.”
Hạ thân gỗ xuống mặt đất, Nguyệt Thủy quay mặt đối Anh Dũng hỏi:
“Cần tao giúp gì nữa không?”
Anh Dũng xoay nửa phần thân, ngước nhìn Nguyệt Thủy, nói:
“Giờ mày biến trở về ban đầu đi, rồi đến chỗ đống sợi dây leo kia, trợ giúp Anh Minh xoắn thành chùm lại, đợi Mạnh Tiến trở về, mày tiếp túc biến thành nó, hai đứa lợi dụng sức khỏe thân thể lớn, buộc chặt nốt từng nuộc còn lại vào ngôi nhà.”
Nguyệt Thủy trên mặt lộ vẻ không thích, lầm bầm một câu:
“Lại phải biến hóa lần nữa hả? Đúng là khó chịu mà.”
Nói là thế, nhưng nàng vẫn phải chấp nhận làm theo, biến trở về hình thái ban đầu của mình, theo hướng Anh Minh bước tới, ngồi xuống đống sợi dây leo rối bời.
Nhìn đống sợi dây leo, nàng không khỏi chán nản trong lòng, phải thở phào một hơi, ổn định trạng thái, nhẹ nhàng ngồi xuống trên tấm lá to.
Rút từng sợi dây, nàng xếp gọn thành một dãy, rồi sau đó mới bắt đầu cầm từng sợi một, xoay lại với nhau tạo thành sợi dây theo xăn trắc không thua kém nhiều gì dây vải.
...
Thời gian tích tắc trôi qua nhanh v·út, bầu trời màu hồng nhạt đã thay đổi trở nên âm u nặng nề.
Tia sáng nhạt nhòa ánh hồng quang vơi vớt đi phần nhiều, đưa không gian bầu trời đi vào tối mịt như ban đêm kéo đến.
TOANG! TOANG!...
Dữ dội hàng loạt tia sét phủ xuống khu rừng.
Bầu trời rực sáng bằng những ánh trắng lam, khiến chúng tựa như thay thế sao chủ, thực thi nhiệm vụ soi sáng khu rừng.
RÀO RÀO RÀO...
Cơn mưa rối rít, mang theo vô vàn hạt mưa nặng chĩu, nhưng lại ẩn chứa nguồn nước ngọt tinh khiến mà nhào xuống, trở thành nguồn sinh dưỡng nuôi sống khu rừng.
TÁCH TÁCH TÁCH!
Dưới mái nhà bằng gỗ, được che đậy cẩn thận bằng nhiều lớp lá tươi rộng.
Mỹ Linh và Nguyệt Thủy thay nhau chọn vị trí phù hợp, kê xuống vài vỏ trai nhựa không và vài bình nước làm từ gỗ do Anh Dũng đục khoét, kết tạo thành.
Mỹ Linh đặt trai cuối cùng, ở ngoài cánh cửa lối ra vào, lợi dụng vài tán lá được năm người tỉ mỉ gấp thành mũi kim, giúp hấng nước mưa, theo đường mũi chảy vào bình.
Kết thúc, nàng ngay ngắn thẳng người, xoay vào trong, đối với bốn người nói:
“Cơn mưa này sẽ giúp chúng ta trích trữ được lượng lớn nước ngọt cho vài ngày tới.”
“Quan trọng nước này có uống được không?” Mạnh Tiến đi sâu vào vấn đề.
Không đợi Mỹ Linh trả lời, Anh Dũng ngồi dựa vào tường gỗ, hai tay ôm lấy chiếc balo của mình vừa điều chỉnh chiếc máy quay nhỏ.
Hắn ngẩng đầu hướng Mạnh Tiến:
“Nếu không uống, bọn mình cũng c·hết vì thiếu nước thôi. Nên cho dù nó có độc hay không thì điều đó không quan trọng.”
Mỹ Linh khẽ gật đầu vừa ý, nói:
“Đúng vậy, ở hành tinh này vốn không phải Trái Đất, mọi hệ sinh thái ở đây chưa chắc đã thích hợp với bọn mình... Vì thế, năm đứa tụi mình phải tự động thích nghi.”
“Dòng nước ngọt này có chút độc hại với chúng ta đi nữa, thì tao nghĩ cuối cùng lắm chỉ gây lên cơn đau bụng, chứ chưa chắc đủ mạnh để c·ướp đi mạng sống chúng ta đâu.”
“Cứ uống là đau bụng, nhưng một khi cơ thể bọn mình thích ứng được loại nước này, thì tương lai vấn đề đó không cần phải để tâm đến nữa...”
“Tao nghĩ, hành tinh này vốn đã rất phù hợp với con người chúng ta. Nếu không, chả ai những kẻ Tồn Tại Tối cao kia lại đưa chúng mình đến đây.” Anh Dũng đột nhiên xen vào, nói lên suy nghĩ của mình:
“Bọn mày quên rằng, hành tinh này, không khí không khác gì Trái Đất, thề, nó còn trong lành hơn nhiều so với hành tinh chúng ta đấy.”
Bốn người Mỹ Linh chợt bỏ quên chuyện này, cả bốn người vô thức rơi vào trâm tư.
Mỹ Linh đối Anh Dũng hỏi:
“Suy nghĩ mày như nào?”
Anh Dũng nhí lấc tâm kính một cái, đưa ra suy đoán:
“Tao nghĩ hành tinh này chính là, hành tinh đối chiếu với Trái Đất chúng mình.”
Hành tinh đối chiếu!
Bốn người nghi hoặc, không hiểu rõ ràng câu nói của Anh Dũng.
Nguyệt Thủy giọng nhanh, hỏi:
“Là sao? Giải thích kỹ xem nào.”
Anh Dũng không vội trả lời, trước tiên cất trở về chiếc máy ảnh vào balo, đóng kín cẩn thận, dùng năng lực đeo nó trở lại sau lưng.
Sau đó hắn mới giải thích:
“Hẳn là bọn mày hiểu hai từ ‘Đối chiếu’?”
Bốn người khẽ gật đầu, không có mở miệng, tiếp tục yên lặng lắng nghe.
“Từ lúc đặt chân lên hành tinh này, trong đầu tao đã chập chờn nảy sinh một suy đoán to gan rằng, hành tinh này chính là Trái Đất của thiên hà Tiên Nữ.”
Nghe đến câu “Trái Đất của thiên hà Tiên Nữ” bốn người Nguyệt Thủy sững sờ mà chấn kinh, lại chuyển thành ngờ vực, rồi quay trở về tập trung nghe tiếp.
“Nghe qua đoạn nói thần bí kia, tao luôn luôn thắc mắc, tại sao thiên hà chúng ta lại bị diệt vong nếu bị thua trận? Mà không phải là kiểm soát.”
“Bọn mày biết đấy, một thiên hà rộng cỡ nào, bên trong thiên hà có bao nhiêu là hành tinh, ngôi sao, trong đó lại tồn tại rất nhiều hành tinh sản sinh ra sự sống khác nhau.”
“Đó là những mỏ vàng, giống như con người chúng ta, trước lập lên trật tự hòa bình, mọi c·hiến t·ranh đều dính liền lợi ích, mọi cuộc xâm lược đều mang theo mục đích khai phá và nô lệ.”
Dừng nhịp nói vài giây, Anh Dũng chậm rãi đứng thẳng dậy, quay mặt đổi Mạnh Tiến hỏi:
“Nếu mày là thủ lĩnh của một trong hai thiên hà đi, và thiên hà mày sẽ chiến thắng sau chục triệu năm, thì mày sẽ làm gì với thiên hà bại?”
Mạnh Tiến ban đầu hơi bỡ ngỡ, không nghĩ rằng Anh Dũng đột ngột hỏi câu như vậy, khiến hắn không kịp động não.
Theo bản năng kiến thức, hắn đáp nhanh:
“Thu phục, biến thành con dân của mình.”
Anh Dũng khẽ gật đầu một cái, quay sang Mỹ Linh hỏi:
“Còn mày?”
“Tao á?” Mỹ Linh, bất ngờ nhoáng một cái, nhanh chóng bình tĩnh trở lại, trầm ngâm suy tư một hai giây, mỉm cười nói:
“Tao sẽ thiết lập hòa bình, rồi làm mọi thứ cho hai thiên hà sống chung, mà không bài xích lẫn nhau.”
‘Khá viển vông, nhưng đáng để khen ngợi” Anh Dũng hỏi tiếp Nguyệt Thủy:
“Mày?”
Chẳng còn bất ngờ và đã đoán trước, Nguyệt Thủy đưa ngay ra suy nghĩ của mình:
“Tao sẽ những gì mà tao làm với thiên hà của mình. Nó quá rộng lớn để quai quản, hãy để tự sinh tự diệt.”
Anh Dũng chuyển ánh mắt sang người Anh Minh, chưa kịp hỏi, thì Anh Minh đã nói:
“Tao như Nguyệt Thủy.”
Nhận được bốn đáp án, Anh Dũng lại nói tiếp:
“Những suy nghĩ này, chính là suy nghĩ của sinh vật nền văn minh thấp của chúng ta. Con ý nghĩ của mấy Tồn Tại Tối Cao như nào tao không biết. Tao đoán chắc rằng phải có một lý do nào đó, mới khiến cho nảy sinh ý định diệt sạch cả một thiên hà.”
“Nếu có sức mạnh để phá hủy một thiên hà, thì nền văn mình đó ít nhất phải đạt cấp độ siêu thoát thiên hà, chứ làm gì có chuyện mở trận chiến siêu lưỡng thiên hà làm gì nữa.”
“Để giải đáp câu hỏi này” Anh Dũng nuốt ngụm nước bọt, nói ra:
“Chính là song thiên hà.”
Song thiên hà?
Bốn người nhíu mày nghi hoặc, không đợi một trong bốn người hỏi, Anh Dũng tiếp tục giải thích:
“Ở tế báo, chúng ta có thể thấy được vô số song sinh tế bào, ở con người chúng ta cũng có song sinh em bé. Và khi thuyết lượng tử hình thành, đã kéo theo vô số giả thuyết sinh ra về vũ trụ song sinh.”
“Đến cả nguyên tử cũng có phản vật chất, vũ trụ cũng có song sinh, vậy tại sao chúng ta không nghĩ tới thiên hà cũng có một thiên hà đối lập với mình.”
Bốn người Mỹ Linh sửng sốt nhìn nhau, choáng ngợp trước lượng kiến thức của Anh Dũng, cũng khá ngỡ ngàng với lời giải trình của hắn.
Nguyệt Thủy gần như hiểu được gì đó, mở miệng hỏi:
“Ý mày nói là thiên hà Tiên Nữ chính là thiên hà song sinh với Dải Ngân Hà chúng ta, và hành tinh này chính hành tinh có sự sống đối lập với Trái Đất chúng ta?”
Anh Dũng khẽ gật đầu, xác nhận:
“Chính xác, nhưng do không có nhiều cơ sở để khẳng định điều đó là đúng, nên cuối cùng cũng chỉ là suy đoán thôi.”
Mỹ Linh nói:
“Ít ra suy đoán của mày khá hợp lý, tao..”
RẦM!
Đột nhiên một sóng rung chấn truyền đến, khiến có năm người giật mình rơi vào hoảng hốt, cắt ngang lời nói Mỹ Linh.
Mạnh Tiến gồng mình to chạm tới mái nhà, vội nói:
“Mọi người cẩn thận, hãy nằm sát xuống sàn nhà, nếu chẳng may sụp đổ, tao sẽ che chắn cho.”
“Bọn mày hãy im lặng, đừng nhúc nhích gì hết” Mỹ Linh bỗng lên tiếng.
Nguyệt Thủy người gần nàng nhất, phát hiện sắc mặt Mỹ Linh biểu hiện khác thường, tự giác ngay được bên ngoài có điều gì đó.
Nàng sát gần, thấp giọng hỏi:
“Có chuyện gì bên ngoài sao?”
Ba người Anh Dũng, cũng bắt đầu để ý tới Mỹ Linh, chú ý thấy sự ngưng trọng trên khuôn mặt nàng.
“Mày trông...” Mạnh Tiến mở miệng hỏi thăm, thì bị Mỹ Linh ngăn lại.
Nàng đưa ngón trỏ giữa đôi môi, nhỏ giọng, nghiêm nói:
“Đừng nói lớn.”
Nội tâm nàng hiện tại cực kỳ kh·iếp sợ, trong lòng gợn sóng mãnh liệt cuồn cuồn, chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, bởi một thứ lọt vào tầm mắt nàng trong phạm vi bốn cây số.
Một sinh vật khổng lồ, lớn hơn nhiều so với một tòa nhà trăm tầng, thân hình thì cộc cằn, được bao phủ bằng lớp da khô kệch màu lam tối.
Hình dáng sinh vật rất đặc biệt, nó không có đầu, nhưng bù lại ở giữa tâm ngực, một con mắt thâm đen và bốn lỗ hổng hình tròn xung quanh, liên tục mở đóng y hệt chiếc miệng.
Sinh vật quái lạ sở hữu bốn cánh tay nhưng không có ngón, chỉ bằng phẳng như một cây gậy chống, được gắn hai tay ở trước người và hai tay ở sau lưng.
Về chân, nó không khác gì chân ghế ba cạnh, với ba chiếc chân như cột trụ đang chống đỡ một thân thể nặng nề, nên khiến mỗi bước đi như cây búa khổng lồ đập rình xuống đất.
Đây là sinh vật chủ sinh sống trên hành tinh này?... Mỹ Linh ngay lập tức phỏng đoán, nhưng quá xác định.
Trông thấy sinh vật to lớn hướng đi không phải phía chỗ mình, nàng mới nhẹ nhõm yên tâm, thu hồi tầm nhìn quay trở về căn nhà gỗ.
Nàng đối bốn người nói:
“Thế giới quá nguy hiểm, cuộc sống sau này bọn mình sẽ không yên ổn đâu.”
Nguyệt Thủy tò mò, thấp giọng hỏi:
“Mày trông thấy thứ gì bên ngoài.”
Mỹ Linh không che giấu, ngụm nước bọt, bắt đầu trình tự lại những gì mình thấy về sinh vật thần bí, kể rõ rành từng chi tiết bộ phận của nó.
Bốn người Anh Minh nghe xong, đều run rẩy một cái, hít lạnh một hơi, khó thể bình tĩnh được từ lời Mỹ Linh kể.