Chương 6: Chuẩn bị cho cơn bão
Nguyệt Thủy dẫn vào cuộc trò chuyện:
“Vậy sau cùng, bọn mình chính là những kẻ được chọn, được trao tặng cho siêu năng lực, thay vào đó chính là vác trên mình cái gọi là, sứ mệnh giải phóng.”
Anh Dũng gật nhẹ đầu, nói:
“Không có gì miễn phí cả. Chúng ta nhận năng lực viễn tưởng, trở thành người siêu linh, cùng với đó năm đứa mình, phải dùng năng lực hủy diệt một trong nhiều hành tinh cốt lõi của thiên hà Tiên Nữ”
“Hủy diệt...” Anh Dũng cười giễu một tiếng, cảm thấy cái nhiệm vụ này quá khó khăn với năm đứa vắt mũi còn chưa sạch.
Hắn lại đưa ra phân tích tỉ mỉ:
“Tao nghĩ do dù có siêu năng lực trong tay, chúng ta cũng không cách nào hủy diệt một hành tinh đâu. Nên nhớ rằng đây chính là hành tinh cốt lõi... Hai chữ cốt lõi, đủ để cho thấy đẳng cấp của hành tinh Át Ta kinh khủng như nào.”
“Hãy thử tưởng tượng so sánh với Trái Đất hiện tại, một nền văn minh cấp độ phân nửa 0. Bom h·ạt n·hân, bom giải phóng, v·ũ k·hí hiện đại, vân vân và mây mây. Chúng ta có thể hủy diệt Trái Đất không?”
“Tất nhiên là không rồi. Một viên đạn, chỉ một viên đạn, chúng ta có hơn người bình thường như nào cũng được. Nhưng vẫn chỉ một viên đạn, chúng ta vẫn có thể về trời.”
“À, riêng Mạnh Tiến, ít nhất phải viên đạn mang danh Tên Lửa, mới g·iết được” Anh Dũng tiện trêu ghẹo một câu.
“Vậy bọn mình nên nào thế nào ở hiện tại? Hoàn thành sứ mệnh cũng không được, trở về Trái Đất lại càng không thể.” Mạnh Tiến r·ối l·oạn đưa ra tình cảnh năm người.
“Ai biết” Anh Dũng nhàn nhạt đáp.
“Trời ơi! Khốn kiếp!” Mạnh Tiến ôm đầu, ngẩng lên trời, tức giận hét lớn:
“Kẻ đưa bọn mình đến đây, mà xuất hiện trước mặt tao. Tao sẽ đấm cho hắn không biết đường về luôn.”
“Tao nghĩ mấy tồn tại tối cao đấy đang quan sát chúng ta đấy” Nguyệt Thủy lườm Mạnh Tiến, dọa một câu.
“Hả” Mạnh Tiến rùng mình một cái, co người trở lại, tỏ ra rè chừng cảnh giác, ánh mắt đảo liên liên quanh vòng.
Nguyệt Thủy và Mỹ Linh thấy vậy, không khỏi bật cười.
Suy nghĩ từ đầu một hồi lâu, Mỹ Linh trình bày ý kiến của mình:
“Tao nghĩ chúng ta hiện tại tạm thời bỏ qua cái gọi là sứ mệnh đi. Trước tiên năm người bọn mình, nên tìm hiểu hành tinh Át Ta như nào đã. Sinh vật đứng đầu hành tinh, hình dáng như nào, ngôn ngữ của họ, mình có thể học không.”
“Hơn hết, chúng ta nên gạt bỏ cái ý nghĩ hồi về Trái Đất đi. Thiên Hà rộng lớn, khoảng cách giữa hai Thiên Hà càng rộng hơn. Vì thế, việc trở về là bất khả thi.”
“Chúng ta đầu tiên phải đoàn kết, tập làm quen với môi trường sống ở hành tinh mới được.”
“Quan trọng nhất là phải sống” Nàng nhấn mạnh.
Năm người tỏ ra u sầu, khi biết rằng tỷ lệ trở về quê hương là không có khả năng. Giờ ai trong tâm trí đều nhớ thương gia đình mình, đôi chút hối hận về việc liều lĩnh thăm dò chỗ thiên thạch rơi.
Anh Dũng ngẩng mặt, lướt ánh mắt quanh vòng xung quanh, nói:
“Nhắc mới để ý, hành tinh có môi trường khá giống với Trái Đất. Đều dùng oxy làm nguyên tố chính hô hấp. Không khí rất trong lành nha... Còn nữa, trọng lực hấp dẫn cũng tương đối không khác gì.”
Nguyệt Thủy cũng bắt đầu chú ý mọi thứ quanh mình:
“Cây cối đôi chút quái lạ, thì cũng không quá khác biết lắm, chỉ là bầu trời thì hơi ảo một chút. Sao lại là màu hồng nhạt nhỉ?”
Anh Dũng ngón tay gẩy kính một cái, giải thích:
“Hẳn là do bước sóng ánh sáng ngôi sao chủ của hệ này khác với Mặt Trời chúng ta, khiến ánh mắt chúng ta chỉ tiếp nhận được tần số màu hồng giữa màu tím và màu xanh nhiều hơn, vì thế...”
“Được rồi, tao đã hiểu” Nguyệt Thủy nhức đầu, vội đưa tay ngắt ngang, chuyển chủ đề:
“Giờ bọn mình nên xác định hướng, tìm nơi cư chú của sinh vật chủ hành tinh Át Ta này đã.”
Nàng chợt nhận ra một điều quan trọng:
“Từ từ, hiện tại bọn mình đang ở trong khu rừng. Mà trong rừng ắt sẽ có động vật ăn thịt. Chẳng phải điều đầu tiên, bọn mình không phải cẩn thận với sinh vật chủ, mà những sinh vật trông vô hại nhưng lại có năng lực g·iết c·hết một người bình thường.”
Anh Dũng khẽ gật đầu, thận trọng nói:
“Nguyệt Thủy nói rất có lý, ở Trái Đất, nhiều sinh vật nhỏ như mấy con bọ đều có khả năng gây c·hết người. Ở hành tinh xa lạ, chúng ta không có kiến thức về giới sinh vật nơi đây, nên bọn mình cần phải cảnh giác với bất cứ thứ gì chạm vào mình.”
Mỹ Linh gật đầu tán thành, trầm ngâm suy nghĩ một hai, bỗng hai mắt sáng lóa, cho thấy nàng đã tìm được cách giải quyết vấn đề trước mắt.
Nàng nghiêng đầu đối với Mạnh Tiến hỏi:
“Năng lực của mày là dũng khí đúng không? Một năng lực cận chiến, hẳn có khả năng n·hạy c·ảm mãnh liệt với nguy hiểm cao lắm hả?”
Mạnh Tiến nhìn sang, còn mơ hồ không rõ câu nói lắm, rồi hiểu ra, gật nhẹ đầu, lộ vẻ hãnh diện đáp:
“Đúng vậy, đó là lý do tại sao, tao cảm giác được vùng không gian trắng xóa đang dần sụp đổ.”
“Vậy tốt” Mỹ Linh thu ánh mắt, nhìn về ba người khác, đưa ra kế hoạch:
“Năng lực của tao, có thể nhìn rất xa, ít nhất không dưới một cây số. Dưới sự phối hợp năng lực Mạnh Tiến. Hai năng lực bọn tao sẽ hữu dụng vai trò thăm dò mối nguy hiểm rình rập trong khu rừng.”
“Bọn mày thấy sao?”
“Tao đồng ý với cách này của mày” Nguyệt Thủy người đầu tiên, sau đó Anh Dũng lên tiếng tán thành, cuối cùng Anh Minh lạnh nhạt gật đầu một cái.
Mỹ Linh nhìn quanh bốn người bạn mình một cái, khẽ gật đầu, xoay người tới hướng theo linh cảm mách bảo là an toàn.
Nàng hít mạnh một hơi, ổn định trạng thái, chỉ thẳng tay, nói:
“Theo giác quan của tao, hướng này sẽ giúp chúng ta rời khỏi khu rừng.”
Tuy giọng nói đầy tự tin là vậy, nhưng nội tâm nàng thấp thỏm lo lắng rất nhiều. Bởi nàng sợ chỉ cần mình chỉ sai đường, dẫn đến nguy hiểm mà năm người không giải quyết được. Thì mọi trách nhiệm lúc đó đều do nàng gây lên.
Chắc mọi thứ sẽ không sao đâu... Mỹ Linh tự trấn an bản thân một câu.
Nàng hít sâu, thở dài ra, ổn định trạng thái, bắt đầu vươn năng lực, đưa tầm nhìn xuyên bóng cây tới khoảng cách ngoài cây số đằng kia.
Nàng nhẹ giọng ra hiệu:
“Xuất phát thôi.”
...
Quãng đường tìm lối rời khỏi khu rừng, năm người gặp gỡ rất nhiều loài sinh vật hình dáng đa dạng, đặc thù, tự hỏi ở Trái Đất có loài nào giống với ở đây không?
Quan trọng, trên đường mò, năm người chưa gặp được loài sinh vật hung dữ, đa số toàn thuộc loại sâu, bọ. Thỉnh thoảng loáng qua bắt gặp vài loài chim xinh đẹp, với những tiếng hót êm tai.
Ngồi dưới gốc cây lớn, Nguyệt Thủy uống khớp nước, ngoảnh sang đối với Anh Dũng hỏi:
“Chúng ta đi được bao nhiêu rồi?”
Anh Dũng suy tính một chút, trả lời.
“Tầm ba cây số gì đó.”
“Ba cây số?” Nguyệt Thủy choáng váng, có chút bực bội nói:
“Không biết phải đi bao lâu nữa, tao mệt mỏi lắm rồi.”
Mỹ Linh ngồi sát bên, nghiêng đầu, tựa vào bờ vai Nguyệt Thủy nghỉ ngơi, hai tay bắt lấy cánh tay Nguyệt Thủy.
Nàng ngữ khí mệt mỏi, than vãn:
“Tao mệt quá mày ạ.”
Anh Minh từ đằng xa đi tới, nhìn ba người ngồi gục tại chỗ, lướt ánh mắt về phía trước, thấy Mạnh Tiến như cũ, tinh thần dồi dào, không điểm mệt nhọc, đứng canh gác.
Hắn bước lại gần, nói:
“Tao nghĩ bọn mình nên chuẩn bị đồ cắm trại đêm nay. Ngày mai xuất phát cũng không muộn.”
“Hả?” Anh Dũng ngửa mặt lên, khó hiểu hỏi:
“Sao lại dựng lều? Còn sớm mà.”
Không vội đáp, Anh Minh xoay người, vươn tay chỉ về phía chỗ mình bước tới, hướng lên trời cao.
Hắn thản nhiên nói:
“Nhìn đi.”
Ba người theo đó, ngước đầu theo hướng Anh Minh chỉ, trông thấy đằng xa xuất hiện một bầu trời mây âm u, báo hiệu cho một cơn mưa dữ dội sắp ngã xuống.
Từ tầm nhìn năng lực “Thế giới không mắt” Mỹ Linh bỗng giật mình, quan sát được trùng điệp tia sét rập rình bên trong đám mây đen. Nàng lập tức suy đoán rằng đây là không phải cơn mưa bình thường, khả năng là một cơn bão lớn.
Nàng bật dây rối rít, báo cho mọi người:
“Nguy rồi, đó là một cơn bão.”
“Bão?” Nguyệt Thủy vô thức thẳng người, ngoảnh sang hỏi lại:
“Mày chắc chứ?”
Mỹ Linh khẽ lắc đầu, nói:
“Không quá nhiều cơ sở, nhưng tao nghĩ bọn mình nên dựng lều càng sớm càng tốt. Cẩn thận vẫn là an toàn nhất. Chúng ta không phải người ở hành tinh này, không rõ về sức công phá của cơn bão đâu.”
“Mỹ Linh nói không sai đâu, chúng ta nên thận trọng với bất cứ thời tiết nào ở trên hành tinh xa lạ này” Anh Minh phụ họa thêm.
Anh Dũng nhanh chóng đứng thẳng dậy, đối ba người hỏi:
“Vậy làm sao giờ?”
Trầm ngâm suy nghĩ được vài giây, Mỹ Linh chợt nảy sinh ra kế hoạch, vội hướng ba người đề ra:
“Trước tiên, bọn mình phải bàn chia công việc đã.”
Nàng quay sang nhìn Anh Dũng, bàn giao:
“Mày hãy sử dụng năng lực của mình và kiến thức xây dựng, tạo dựng nên một ngôi nhà hoàn chỉnh, đủ để chứa đựng năm người bọn mình mà không chật hẹp.”
Anh Dũng sững sờ trước nhiệm vụ được sai cử:
“Cái gì, sao tao làm được. Còn tạo dựng một ngôi nhà hoàn chỉnh nữa, tao đâu đủ khỏe để xây dựng đâu...”
“Từ từ tao chưa nói hết” Mỹ Linh ngắt ngang, không điểm khó chịu cẩn thận giải thích rõ:
“Đầu tiên mày hãy thiết kế một ngôi nhà đơn sơ đã, sau đó tao sẽ đưa nhiệm vụ lấy gỗ giao cho Mạnh Tiến. Mạnh Tiến sẽ dùng siêu năng lực của mình hóa to, dễ dàng thu thập số lượng gỗ cần thiết.”
“Sau đó, mày dùng mấy bàn tay vô hình, tao nghĩ với mấy cánh tay đó, mày đủ sức để nhấc vài tấm gỗ to vừa đúng không?”
Anh Dũng trầm ngâm một cái, gật đầu nói:
“Tao nghĩ là được.”
“Tốt” Mỹ Linh gật nhẹ đầu, lại nói:
“Một năng lực hữu dụng cho việc xây dựng, lắp ghép. Đến lúc mày hãy thể hiện tiềm năng của một nhà kỹ sư đi, đừng để bọn tao thất vọng là được.”
Lời nói nàng như đòn khiêu khích lòng tự tôn Anh Dũng, khiến tinh thần hắn như núi lửa muốn phun trào.
Hắn đập tay lên ngực, tự tin tuyên bố:
“Chuyện nhỏ, cứ để tao.”
Mỹ Linh gật đầu một cái, chuyển sang nhìn Anh Minh, nói:
“Mày thì ở cùng Anh Dũng, giúp nó một tay, thu thập dây leo, tạo thành từng sợi dây chắc chắn, dùng nó gắn chặt từng khúc gỗ một.”
“Được” Anh Minh bình thản gật đầu.
Nàng rời ánh mắt, rơi vào người Nguyệt Thủy, nở nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng nói:
“Nguyệt Thủy à, hiện tại mầy chính là mắt xích quan trọng nhất kế hoạch này.”
Nguyệt Thủy nhíu mày ngờ vực, linh cảm được điều xấu, giọng điệu lạnh xuống, nói:
“Mày nói đi.”
Thấy thế, Mỹ Linh nhân cơ hội nói:
“Mày hãy sử dụng năng lực biến thành Mạnh Tiến thứ hai ở dạng khổng lồ được không? Tao nghĩ với hai người, việc thu thập gỗ sẽ nhanh chóng hơn nhiều.”
“Đúng rồi, mày không cần phải thu thập những chiếc gỗ to đâu, vừa đủ là được.”
“Mày làm được chứ?”
Nguyệt Thủy không trả lời, mặt hầm hầm xầm xuống.
Anh Dũng nở nụ cười trêu đùa một câu:
“Hãy tận hưởng, cảm nhận cơ thể con trai khi biến thành Mạnh Tiến đi nha.”
“À, tao nhắc nhở mày một điều. Thân thể Mạnh Tiến vạng vỡ lắm.”
“Cút” Nguyệt Thủy quanh sang quát một tiếng, hai má gượng đỏ, giọng điệu bực tức nói:
“Năng lực của tao có thể tùy ý biến dạng theo ý muốn đấy.”
Nói xong, nàng thu hồi, nhìn trở về Mỹ Linh đang chờ đợi, trả lời:
“Được, tao sẽ hi sinh một chút.”
“Chỉ một lần này thôi đấy” Nàng nhấn mạnh.
Mỹ Linh mỉm cười, khẽ gật đầu, nói:
“Cảm ơn mày.”
“Được rồi, còn tao sẽ sử dụng năng lực của mình đi thu thập vài đồ vật, tạo thành đồ đựng nước mưa. Tao nghĩ chúng ta mất nhiều ngày mới rời khỏi được khu rừng. Mà mưa thì rất hiếm cơ hội xảy ra, nên tích trữ lượng lớn nước ngọt cho trường hợp hết nước chai.”
“Được, giờ tao chuẩn bị thiết kế ngôi nhà gỗ” Anh Dũng quay người tìm một chỗ yên tĩnh.
Cứ thế ba người Mỹ Linh theo nhiệm vụ mình được giao, nhanh chóng thực hiện trước cơn bão đổ bộ xuống.