Chương 8: Đối mặt thú dữ hành tinh mới
Nguyệt Thủy đảo mắt nhìn về Anh Dũng, bắt bẻ hỏi:
“Mày vừa nói đây là hành tinh Trái Đất của thiên hà Tiên Nữ mà?”
Anh Dũng bối rối một hai, lập tức nghĩ lời phản bác:
“Tao chỉ nói đây là giả thuyết của tao thôi mà. Hơn hết nếu là Trái Đất thứ hai, thì nó cũng đâu cần phải giống với Trái Đất chúng ta đâu, ít ra hệ sinh thái nó la lá nhau.”
“Được rồi, được rồi” Mỹ Linh ngăn lại, đưa ra vấn đề chính:
“Từ sinh vật vừa xong, chúng ta có thể thấy được hành tinh cốt lõi nó khủng kh·iếp như nào, để sinh tồn, thì mọi thứ cực kỳ gian nan với năm đứa bọn mình.”
“Khoan đã, trước hết bọn mình phải làm sao biến những hạt sáng này thành bộ quần áo mới được, cứ như này, không nổi bật mới lạ” Nguyệt Thủy sờ nắn từng hạt sáng trên cánh tay mình.
Bốn người Mỹ Linh vô thức nhìn xuống vô vàn hạt sáng bám tụ trên người mình. Do quá nhiều thứ xảy ra dồn rập, khiến cho cả năm người quên mất sự tồn tại của hạt sáng xám trắng.
“Tao có cách” Anh Dũng lên tiếng.
Mạnh Tiến nhìn sang hỏi:
“Cách gì? Nói đi xem nào.”
Không trả lời, Anh Dũng thần thần bí bí nhắm chặt đôi mắt. Hai, ba giây sau đó, hàng vạn hạt sáng bỗng biến hóa, chúng liên kết hòa với nhau thành một tấm sáng duy nhất.
Tiếp tục một, hai giây, từ màu trắng xám, tấm sáng chuyển lóe lên một nhịp, biến thành màu đồng nhất trắng tinh, sau đó lần nữa biến hóa.
Tấm ánh sáng diễn hóa thành một bộ quần áo màu trắng, cho tới khi rõ ràng từng miếng vải, bộ quần áo mới bắt đầu thêm màu sắc khác.
Chỉ chưa tới sáu giây, trên người Anh Dũng không còn hạt sáng trắng xám nữa, thay vào đó là bộ quần áo khá rộng, hơi giống đoàn thám hiểm hay mặc.
Hắn cười cười hỏi:
“Như nào, được không?”
“Mày làm thế nào vậy?” Mạnh Tiến kinh ngạc hỏi.
Mỹ Linh gật nhẹ đầu, nói:
“Đúng thế, sao mày biết công dụng của lớp hạt trắng xám này?”
“Tao đâu có biết” Anh Dũng nhún vai, thản nhiên đáp.
Mạnh Tiến cau mày một cái, rồi thư giãn trở lại, hỏi:
“Hả, mày không biết sao lại biến nó thành quần áo được?”
“Tại sao á?” Anh Dũng ưỡn ngực, tự hào nói:
“Do kinh nhiệm xem phim và đọc truyện của tao đó”
Thấy bốn người vừa khó hiểu vừa lộ vẻ khó chịu trên mặt, Anh Dũng không còn dài dòng nữa, giải thích nhanh:
“Qua mấy bộ phim và truyện, tao thường thấy nhân vật kích hoạt năng lực hay đồ vật siêu năng lực, họ thường phải cảm nhận, câu thông, rồi mới điều khiển theo ý mình được.”
“Những hạt ánh sáng này, tao nghĩ ngoài đem lại cho chúng ta siêu năng lực, còn có công dụng chính là làm lớp bảo vệ cho bọn mình.”
“Hãy thử hỏi xem, Mạnh Tiến mỗi lần biến lớn, đều phải hỏa thân bởi quần áo bị ré rách do thân hình to lớn ư? Hay Nguyệt Thủy biến khổng lồ như Mạnh Tiến thì quần áo sẽ thế nào? Hoặc thành kẻ khác, vậy mỗi lần đều phải thay đổi trang phục hả?”
“Vì thế, tao chỉ cần cố gắng tìm liên hệ với lớp hạt trắng xám này, rồi tưởng tượng hình ảnh trang phục mình muốn là được.”
Đám người Mỹ Linh cảm thấy lời Anh Dũng rất hợp lý và có đầy đủ cơ sở để xác định điều đó.
Không nghĩ ngợi nhiều, cả bốn người lập tức nhắm mắt, theo lời chỉ dẫn người đi đầu Anh Dũng, mỗi người đều tưởng tượng bộ trang phục riêng biệt cho mình.
...
Không còn khoác lên người lớp trắng xám.
Anh Minh đơn giản, một bộ trang phục màu đem, cùng với chiếc áo choàng có mũ đội và găng tay cùng màu.
Một bộ trang phục hợp với tình cách trầm tính của hắn và năng lực của mình nữa.
Mạnh Tiến trông vẻ mạnh mẽ hơn, khi bộ trang phục của hắn đậm chất võ sĩ, với cổ áo và ống quần đều rất rộng, giúp người mặc hoạt động linh hoạt và thoải mái.
Bộ trang phục được hắn lấy cảm hứng từ các bộ quần áo võ thuật mà bản thân thường hay mặc hoặc xem trên mạng.
Về phía hai người con gái Mỹ Linh và Nguyệt Thủy. Có vẻ hai người đều coi đây là buổi dạ hội lên trang phục của họ đều là bộ đầm lộng lẫy và rực rỡ, thật không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.
Anh Dũng nhìu mày hỏi:
“Hãy nói lý do tại sao bọn mày lại chọn mặc váy hiện tại?”
Mỹ Linh lộ vẻ thích thú, vui vẻ qua nụ cười trên mặt, nàng cầm gọn hai bên váy, xoay xoay nhẹ vài cái, mới dừng lại ngẩng đầu lên về hướng Anh Dũng.
Nàng cười cười giải thích:
“Con gái mà, có cơ hội hiếm hoi như này, tất nhiên là bọn tao sẽ cố gắng mặc thử mấy bộ váy xinh xắn mà thường hay mong ước.”
“Đợi thỏa mãn xong, bọn tao biến thành trang phục phù hợp là được.”
“Đúng đó, hãy cho tụi tao tẩn hưởng một chút” Ở bên, Nguyệt Thủy đang ngắm nhìn bộ váy của mình, mở miệng phụ họa thêm.
“Trời” Anh Dũng đặt tay lên trán, tỏ ra mệt mỏi.
Mạnh Tiến thu nhỏ thân thể, tiến lại gần, đặt tay lên bờ vai, an ủi:
“Kệ hai đứa nó đi.”
“Ừ, biết làm sao giờ” Anh Dũng nhún vai một cái.
Anh Dũng không còn để tâm nữa tình hình ở trong đây, chuyển chú ý ra ngoài trời qua cửa chính căn nhà gỗ, hắn trông thấy trời đã tạnh mưa, phát hiện vài tia sáng hồng nhạt dần dần xuất hiện một cách ảm đạm.
Cơn mưa kéo đến, chắc chắn có phần của sinh vật thần bí... Anh Dũng trầm ngâm suy nghĩ, thì chợt bên tai nghe thấy tiếng gì đó.
Hửm
Hắn hơi nhíu mắt, tập trung vẩy tai lắng nghe thật kỹ xem bản thân có nghe nhầm không.
XOẠT! XOẠT!
Hai tiếng đụng chạm với cây cỏ một cách chân thật.
Anh Dũng vô thức rợn người một cái, quay mặt vào trong, đối Mỹ Linh gấp rút nói:
“Mỹ Linh! Mày thử dùng năng lực phòng tầm nhìn chung quanh ngôi nhà, xem có thứ gì đang lại gần đây không?”
Mỹ Linh nghe vậy hơi nghi ngờ, nhưng ở hoàn cảnh bây giờ, nàng biết được phải có thứ gì đó bất thường lắm mới khiến Anh Dũng vội vã như vậy.
Tầm nhìn cấp tốc phóng rộng ở bán kính một cây số, do quá rộng nên nàng tạm thời rút ngắn, thu hẹp khoảng cách giúp thăm dò tình huống xunh quanh một cách cẩn thận.
Một đường vòng theo kim đồng hồ, nàng chưa phát hiện điều bất thường hay sinh vật hung dữ nào hết. Một lần nữa cẩn thận, nàng tiếp tục kiểm tra một vòng, vẫn không phát hiện nguy hiểm nào rình rập.
Vốn đang định thu hồi tầm nhìn, nàng bỗng kinh hoàng trông thấy một sinh vật giống loài có v·ú bốn chân, thân hình thon dài như Báo, với nhiều đốm trắng trên lớp lông vàng.
Con thú có ngoại hình tương đồng với một con Báo, nhưng phần đầu lại giống với Hổ và cùng điểm nhấn đặc biệt là chiếc lông mào cao, ngả về sau màu cam xẫm.
Con thú dạng lai tạp sở hữu đôi hàm răng nang dài, sắc nhọn y hệt thời tiền sử hay thời kỳ băng hà của động vật ăn thịt trên Trái Đất.
Thứ khiến Mỹ Linh kinh sợ, chính là cử động con thú không khác tác phong của một thú đang rình mò con mồi, con mồi chính là năm người bọn nàng trong ngôi nhà gỗ.
Khoảng cách con thú với ngôi nhà chỉ còn kéo dài tầm chưa tới bảy mét hơn, có nghĩa nếu chỉ cần một trong năm người nàng vô tình bước ra khỏi căn nhà, thì chớp nhoáng một cái, con thú sẽ lao vào t·ấn c·ông mà không thể phản ứng phòng bị.
Nàng cấp tấp, mang theo hốt hoảng đối với bốn người thông báo:
“Có con thú dữ đang núp ở ngoài kia, chỉ cách chúng ta vài mét thôi, mọi người cẩn thận.”
“Cái gì? Thú dữ?” Mạnh Tiến phồng to người lên đề phòng cảnh giác.
Anh Dũng nhanh chóng điều khiển năm cánh tay vô hình, nắm chặt từng dụng cụ có thể tự vệ, đưa chúng lơ lửng chung quanh mình.
Anh Minh có vẻ bình thản hơn, bình tĩnh lướt ánh mắt ra ngoài khu rừng, theo hướng Mỹ Linh đã chỉ, tìm kiếm vị trí thú dữ.
Người không có khả năng tự vệ trước nguy hiểm như Mỹ Linh và Nguyệt Thủy, thì cả tiến sát, dựa lưng vào nhau, thay nhau đề phòng cảnh giác xung quanh.
Từ tầm nhìn, Mỹ Linh thấy con thú chậm rãi, nhẹ nhàng tiếp cận phía lối ra ngôi nhà, thu hẹp khoảng cách chỉ còn dưới năm mét.
Nàng vội nhắc nhở:
“Con dã thú chỉ cách chúng ta chưa tới hai mét nữa thôi, nó núp đằng sau chùm cây nhỏ phía tay phải.”
Anh Minh thu hồi tầm mắt, quay vào trong, rơi lên người Anh Dũng hỏi:
“Anh Dũng, những cánh tay của mày có thể dài được bao nhiêu?”
“Hả?” Anh Dũng ngẩn một giây, thành thật trả lời:
“Không rõ lắm, chắc tầm ba tới bốn mét gì đó.”
Vừa nói hết câu, ý niệm chợt khựng một nhịp, tiêu hóa dòng suy nghĩ, Anh Dũng dần hiểu ngay rõ ý định đằng sau câu hỏi Anh Minh.
Ngay lập tức trong đầu hắn nảy sinh một kết hoạch giải quyết mối nguy hiểm ngoài kia dễ dàng.
Hắn mở miệng ra hiệu:
“Mạnh Tiến, mày gồng to mình, bảo vệ phần lối ra vào nha.”
Sau đó, hắn ngoảnh sang đối với Mỹ Linh nói:
“Mỹ Linh, tao với mày phối hợp g·iết con thú dữ. Mày chỉ cần dùng năng lực của mình soi hướng, tao sẽ lợi dụng khoảng cách năng lực tao, để hạ sát nó.”
Mạnh Tiến chưa kịp hiểu gì, Mỹ Linh khẽ gật đầu, nói:
“Được.”
Không điểm chần chừ, nàng phóng tầm nhìn hướng tới nơi con dã thú ẩn núp, quan sát thấy nó vẫn tiếp tục nhẹ nhàng xê dịch từng chút một tới ngôi nhà.
Xác định một hai, nàng nhẹ giọng nhắc:
“Sát gần gốc cây, nó ẩn đằng sau bụi cỏ hai mét ba xa.”
“Tốt” Anh Dũng khẽ gật đầu.
Ngay được thông tin từ Mỹ Linh, hắn khống chế năm dụng cụ sắc nhọn nhất có thể, tuôn thẳng ra ngoài, còn bản thân thì ép sát gần cửa ra, lấy tầm nhìn.
Đây rồi!
Anh Dũng chú ý thấy bóng vàng kim nhạt nhòa ẩn hiện giữa bụi cỏ, không cần suy nghĩ đều thể đoán được chính là con dã thú.
Phía bên ngoài, con dã thú thấp người, đang ở trạng thái săn mỗi, nó vẫn chưa phát hiện phía trên người mình đang lơ lửng hai con dao găm và ba đồ dụng cụ khác.
Bởi trong mắt nó hiện tại, chỉ tồn tại một con mồi to lớn Mạnh Tiến đứng phía trong ngôi nhà gỗ. Khiến nó thèm khát muốn xé rách, nuốt vào bụng, nấp đầy dạ dày trong nhiều tuần chưa ăn gì.
PHỐC PHỐC!
Hai con dao găm phi nhanh xuống, đâm sâu lên người con dã thú.
Một thanh đâm ở sườn lưng gần dưới phần đuôi, còn một thanh có vẻ rất chuẩn, nhưng còn thiếu ít phần chính xác, đâm vào sát cổ.
“AO!” Con dã thú đau đớn, ngửa mặt gào thét.
Nó muốn bật dậy quay người chạy khỏi, thì bỗng bị ba vậy còn lại lao tới, đâm thật mạnh vào thẳng giữa đầu, khiến nó choáng váng vài giây, lảo đảo vài bước đi.
Ngay lúc bạo lộ toàn thân, hai con dao găm trên người nó, lúc nào không hãy đã rút ra, lần nữa lấy đà, đâm mạnh lần thứ hai, phối hợp với ba đồ còn lại, cho con dã thú cú chí mạng.
“AO ao ao...” Con dã thú điên cuồng dãy dụa, mất phương hướng, lao đập vào gốc cây, choáng váng lăn ra mặt cỏ.
Dòng máu tươi màu vàng nhạt, dục dịch chảy ra ngoài qua nhiều v·ết t·hương trên người nó.
Cứ thế cho đến khi thân thể nó giật giật vài cái, mới ngưng kết, bất động ngay tại chỗ chòm lá, cách nhà gỗ bảy, tám mét.
Bên trong gian nhà gỗ, Mỹ Linh quan sát từ đầu đến cuối, không bỏ sót một chi tiết nào, khiến nàng không khỏi rợn người, nổi hết da gà, vô thức đưa tay che miệng mình.
Là một người con gái, tính tình có thiên hướng hòa bình, mang trong người niềm yêu thích với động vật. Nàng khó thể chấp nhận cảnh tượng dưới tầm nhìn của mình.
Nguyệt Thủy ngay bên, thấy vậy, ôm nàng vào người, thấp giọng trấn an:
“Chúng ta cần phải làm quen với chuyện này.”
Không mở miệng, Mỹ Linh khẽ gật đầu một cái.
Phía ba người Anh Minh thì trái ngược.
Anh Dũng cười hahaha:
“Hãy gọi tao là Võ Tòng hai”
“Chỉ dám đánh nén cũng tự hào” Mạnh Tiến không chịu thua, vỗ ngực nói:
“Lần sau, tao phát hiện thú dữ, lập tức cho nó một quyền c·hết luôn.”
Anh Minh không để tâm tới cuộc trò chuyện hai đứa, nhìn về hướng Mỹ Linh, nói:
“Mỹ Linh, mày xem chung quanh còn nguy hiểm gì không? Tao sợ mùi máu tanh sẽ thu hút thú dữ khác tới gần.”
Mỹ Linh “Ừ” một tiếng, lần nữa bành trướng tầm nhìn, mở rộng hết cơ phạm vi năng lực, cẩn thận từng chút kiểm tra không sót một chỗ nào, vòng quanh căn nhà.
Qua ba lần, ngoài phát hiện vài động vật nhìn qua không quá nguy hiểm và chút sâu bộ hình dáng kỳ lạ, nàng chưa tìm thấy con thú dữ nào hết.
Đưa tầm mắt trở về, nàng nói:
“Mọi thứ an toàn.”
Anh Minh gật đầu, quay mặt sang:
“Anh Dũng, mày dùng năng lực của mình, dùng số nước mưa vừa xong, rửa xác con thú dữ đi.”
“Một, đánh tan mùi màu tanh. Hai, con thú dữ chính là lương thực màu ngày hôm sau này của chúng ta.”
“Hả, ừm, tốt” Anh Dũng nhìn về Mỹ Linh:
“Mày hỗ trợ tao tầm nhìn, con dã thú nằm ở ngoại phạm vi năng lực của tao, nên mày canh cho tao bước ra khỏi ngôi nhà, tiếp cận với xác thú.”
“Được” Mỹ Linh khẽ gật đầu.