Chương 5: Sứ mệnh cao cả
Trùng trùng sáu câu hỏi đánh thẳng trọng tâm bốn người Anh Dũng, đưa tâm trí họ quay trở về vấn đề quan trọng nhất.
Trầm mặc một giây, Anh Dũng đưa ra suy đoán:
“Khái niệm về Thần đối với bản thân chúng ta nói riêng, con người nói chung, nó rất mơ hồ và không thống nhất.”
Anh Dũng đưa balo trở về bên người, ngay ngắn ngồi xuống, nói tiếp:
“Có người, Thần chính là kẻ sở hữu sức mạnh to lớn, đủ để hủy diệt cả thế giới, mang đến tai ương cho nhân loại. Có người, Thần chính là đấng sáng tạo, kẻ uốn nắn lên toàn bộ vũ trụ. Và có người, Thần chỉ là người chưởng khống quền năng hơn con người đôi chút.”
“Vì thế, bọn mình chỉ có thể dùng bốn chữ ‘Tồn Tại Tối Cao’ để hình dung những người tạo nên nơi đây.”
“Bỏ qua việc đặt danh xưng cho người tạo ra nơi đây đi” Mạnh Tiến ngắt lời, nói tới vấn đề quan tâm nhất:
“Giờ chúng mình phải tìm cách phải rời chiều không gian thần bí này mới được. Nếu không, thì việc ban tặng siêu năng lực cũng như không.”
“Biết rồi, biết rồi, mày đừng cắt ngang được không? Tao còn chưa nói hết” Anh Dũng nhăn mày, tỏ vẻ khó chịu khi bị ai đó xen vào.
“Để cho Anh Dũng nói xong đã Mạnh Tiến” Mỹ Linh khuyên bảo.
Mạnh Tiến hiểu ý, gật đầu, im lặng lắng nghe.
Anh Dũng hít lại một hơi sâu, mới trở lại nói tiếp:
“Bọn mình bị những kẻ Tồn Tại Tối Cao kia, đưa vào chiều không gian trắng xóa này, ban tặng cho mỗi người một năng lực.”
“Không phải kẻ ngu, cũng hiểu được phần sự thật đằng sau. Bọn mình chính thức trở thành tay sai, được giao cho nhiệm vụ nào đó. Đợi tất cả ổn định, hiểu biết hoàn tất năng lực của mình.”
“Những tồn tại chắc chắn sẽ đưa chúng ta trở về Trái Đất hoặc đem tới một nơi khác, bàn giao sứ mệnh, yêu cầu chúng ta bắt buộc phải hoàn thành.”
“Nên vì thế, chúng ta hiện tại không cần phải hoản loạn, hãy bình tĩnh chờ đợi, chờ xem nơi chúng ta hạ xuống có phải là Trái Đất không.”
Anh Dũng giọng điệu nặng nề, nhấn mạnh câu cuối:
“Và, bọn mình phải cầu mong, hi vọng, thứ chúng ta phải làm, không quá mang lại nguy hiểm c·hết người cho chúng mình.”
Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng vài giây, Mạnh Tiến mang theo nghi vấn, hỏi:
“Tại sao những tồn tại đó lại không hiện mặt gặp chúng ta?”
“Gặp chúng ta?” Anh Dũng cười giễu một tiếng, nói:
“Điều gì khiến những kẻ cao cao thượng thượng phía trên phải hạ mình, xuống gặp loài sinh vật mà chúng coi là hạ thấp, yếu đuối được chúng ban tặng cho sức mạnh chứ?”
Nghe vậy, bốn ngươi rơi vào trầm mặc, không hỏi thêm câu gì. Chỉ có thể chờ đợi như lời nói Anh Dũng, là bọn họ sẽ chẳng mấy chốc rời khỏi chiều không gian thần bí.
Việc may mắn trở về Trái Đất hay không, hay đến một hành tinh xa xôi, giờ chỉ biết cầu mong.
Tâm trạng năm người hiện tại, đã tan biến mất niềm vui sướng khi nhận được năng lực chỉ có trong phim, giờ chỉ còn sự nặng chĩu...
Rầm!
Không gian rung chấn.
Mạnh Tiến, người n·hạy c·ảm đầu tiên, theo bản năng vốn có. Hắn tăng cường dũng khí, kích hoạt năng lực của mình, phồng to thân thể hơn hai mét, hiển hiện sự cường tráng qua bắp tay săn chắc.
Hắn ngó nghiêng chiều không gian, không thấy điểm đáng ngờ nào, nhưng vẫn giữ đề phòng.
Ánh mắt tập trung vào từng mảnh trắng xóa, hắn mở miệng hỏi:
“Mọi người cẩn thận, theo cảm giác năng lực, tao cảm nhận được sự chiều không gian đang thay đổi.”
“Mày nói đúng” Mỹ Linh ánh mắt ngưng kết, dưới năng lực quan sát toàn diện chiều không gian, trầm giọng:
“Chiều không gian trắng xóa hiện đang dần sụp đổ.”
“Cái gì! Sụp đổ?” Nguyệt Thủy chấn động, ngoảnh mặt đối Mỹ Linh, hỏi lại cho chắc:
“Mày nói không nhầm chứ, không gian đang sụp đổ?”
Mỹ Linh khẽ gật đầu xác nhận, nói:
“Qua tầm nhìn, tao trông thấy vài vết nứt ở mọi phía chiều không gian, tao đoán rằng, như đúng Anh Dũng nói, khi mọi thứ xong xuôi, chiều không gian trắng xóa này sẽ sụp đổ, và bọn mình sẽ được đưa đến nơi khác.”
Nàng không nói dối, từ năng lực “Thế giới không mắt” tầm nhìn nàng gần như bao phủ cả vùng không gian, có thể nhìn được toàn bộ số lượng mơ hồ hạt sáng, tiện thể chú ý thấy vài đường nứt dọc dệt nhỏ li ti, khó ai phát hiện được đang trùng trùng xuất hiện nhiều hơn.
“Nếu có đến thế giới khác, mong các đấng chí cao, hãy cho con đến một nơi giống như mấy bộ anime là được rồi. Mất bộ mà con có thể làm nhân vật chính ý.” Anh Dũng hài hước chắp tay lạy vài phát.
Nguyệt Thủy thấy vậy, mắng một câu:
“Mày có thể đừng điên giờ phút này được không?”
“Bọn mày đừng nói nữa” Mạnh Tiến gào to, cúi xuống nhìn bốn người, nói nhanh:
“Bọn mày tập hợp gần bên cạnh tao đi, tao cảm thấy bản thân còn phóng to thêm nữa, nếu không gian sụp độ đè xuống, tao đủ lớn để đỡ được.”
Nói xong, cơ thể từ mắt thường thấy được đang nhanh phóng to không kiểm soát, chưa đầy ba giây, đã vượt ngưỡng bốn mét hơn, gần chạm tới năm mét lớn.
Mỹ Linh, Anh Minh, Nguyệt Thủy và Anh Dũng bước nhanh tới gần dưới chân Mạnh Tiến.
So sánh với thân thể khổng lồ hiện tại, bốn người Mỹ Linh không khác gì đứa trẻ sơ sinh trong mắt người lớn mà mấy. Trông thật quái dị.
Anh Dũng ngước đầu nhìn lên cao, ngắm ngía một hồi thân thể vạng vỡ Mạnh Tiến.
Hắn cười cười nói:
“Chà chà, nếu với năng lực này, có cơ hội trở về Trái Đất, tao nghĩ Mạnh Tiến sẽ là người đầu tiên trở thành tỷ phú với nghề nghiệp bốc vác mấy, hahaha...”
“Làm gì có cơ hội thành tỷ phú, sợ Mạnh Tiến phải trốn lui trốn lủi, khi bị mấy nhà khoa học để mắt tới” Nguyệt Thủy bên cạnh, phụ hoa thêm.
“Hahaha...”
Hai người bật cười, Mỹ Linh cũng bị lây theo, thả lỏng cảnh giác, khẽ cười một tiếng. Chỉ có Anh Minh vẫn im lặng như tính cách trầm tính, cẩn thận tập trung đưa ánh mắt dò xét chiều không gian.
“Giờ phút này, bọn mày vẫn cười đùa được, đúng tài” Mạnh Tiến mặt hầm hầm, vừa quan sát, vừa nói.
“Sao không?” Anh Dũng nhún vai, thản nhiên nói:
“Lo lắng được gì không? Chúng ta như con kiến đang bò trên miệng bát vậy. Thật vô nghĩa, thay vào đó thư giãn tâm trí chuẩn bị cuộc chiến sắp đối mặt đi.”
Lời nói hắn vừa dứt, vùng không gian trắng xóa, bỗng xuất hiện nhiều khe nứt lớn, rõ ràng hơn nhiều. Không cho năm người phản ứng kịp, khe nứt kéo rộng chiều không gian trong tích tắc, ngay sau đó mỡ ra thành nhiều mảnh vỡ.
Chiều không gian trắng xóa, chính thức sụp đổ.
...
A!
Năm người Anh Minh nhíu mắt, theo bản năng vô thức nhắm chặt đôi mắt bởi cơn đau từ võng mắt đột ngột ập đến, khiến ai cũng mù tầm nhìn vài giây.
Đột nhiên trong đầu óc năm người xuất hiện một câu nói, không rõ nam nữ, như một đoạn thoại vô hình ghim sẵn tâm trí khi họ được sinh ra đời.
“Hỡi các sinh linh của thiên hà Ngân Hà, những kẻ chứng kiến cuộc chiến giữa hai thiên hà diễn ra hàng chục triệu năm nay. Kẻ sống n·gười c·hết, hư không nhuốm đầy sắc máu.
Ta phải nói điều thương tiếc rằng: Chúng ta đang thua! Mọi thứ gần như hủy hoại, tất cả đều đi ngược với thiên hà chúng ta.
Người đã rơi lệ!”
“...”
“Nhưng ta không cho phép điều đó xảy ra ! Chúng ta không thua! Chúng ta sẽ chiến thắng!
Hỡi những kẻ được chọn, những sinh linh mang trên người niềm hi họng cao quý.
Ta chờ các ngươi, ta chờ một cuộc chiến thắng vang vọng. Một chiến thắng chấm dứt cuộc chiến tàn bạo chục triệu năm qua.
Vì giống loài các ngươi, vì hành tinh các ngươi, vì sự tồn vong của thiên hà Ngân Hà. Ta chúc các ngươi, một hành trình an lành, một cuộc chiến vinh quang hữu dũng.
Hãy hoàn thành sứ mệnh cao cả của mình!”
Gì trận chiến? Gì sứ mệnh? Hành tinh Át Ta? Hủy diệt?... Mỹ Linh ôm nhắc đầu, liên tục mặc niệm từng câu hỏi qua lượng thông tin khổng lồ tràn vào đầu óc mình.
Nhịp thở vụt đi vài giây, nàng cuối cùng sắp xếp ổn thỏa tâm trí, vớt vớt ý thức r·ối l·oạn, bình tĩnh tạm gác câu hỏi sang một bên, chậm rãi mở con mắt.
Trong tầm mắt đầu tiên, một khung cảnh huyễn ảnh đầy thơ mộng như tranh vẽ rơi vào mắt nàng.
Một mảnh trời không sắc màu hồng nhạt, đám mây thì bồng bềnh như cuộn bông gòn, hay những tán lá cây từng hình thái khác nhau lẫn cả màu sắc cũng khác đang bay v·út trong gió mát.
Trong ý thức mê mang chưa đủ kịp suy nghĩ kỹ càng, nàng hạ ánh mắt, rơi xuống đối diện trước mặt, trông thấy bốn người Anh Minh cũng đang dần ổn định trạng thái.
Dưới vô thức, ngữ khí nàng êm ái, hỏi thăm:
“Bọn mày có sao không? Vẫn ổn chứ?”
Đáp lại lời nàng, Anh Dũng đưa tay đỡ trán, xoa vài cái, khó tin hỏi:
“Bọn mày nhận được lượng thông tin giống tao chứ?”
Nguyệt Thủy hít sâu một hơi, nói nhanh:
“Thông tin gì? Trận chiến giữa hai thiên hà?”
“Còn cái gì sứ mệnh hủy diệt nội căn của thiên hà Tiên Nữ, thật ngu ngốc và viễn tưởng!” Mạnh Tiến bổ sung thêm, sau đó ôm đầu, lắc lắc và hét lớn:
“Tao điên mất thôi, ai đó hãy nói đây là mơ đi!”
“Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn mình đều giống nhau” Mỹ Linh xác nhận, trầm ngâm một giây, nói tiếp:
“Tao nghĩ bọn mình lên tĩnh tâm một lúc, tập trung tiếp nhận, chọn lọc thông tin vừa xong, rồi trao đổi sau.”
“Tao theo ý mày, chứ hiện tại tâm trí tao nhức nhối và r·ối l·oạn quá, không biết đâu và đâu” Nguyệt Thủy đưa tay xoa vài vòng thái dương.
Anh Dũng gật đầu, nói:
“Chúng ta tạm thời đừng nói chuyện, ngồi xuống tìm hiểu lượng tin tức kinh khủng này đã”
Năm người cứ thế, chọn tại chỗ bản thân đang đứng, chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt tập trung tinh thần, bắt đầu tiêu hóa, không ai mở miệng làm phiền.
Tích tắc dòng nước chảy ngoài năm phút, tất cả năm người dần hiểu được, tiếp thu được kha khá lượng thông tin vừa xong.
Sắc mặt ai cũng đều hiển hiện chấn kinh, bàng hoàng, kh·iếp sợ và lo lắng.
Anh Dũng thở dài một hơi, nói:
“Con người chúng ta, nền văn minh có vẻ còn hơi thấp so với ngoài vũ trụ ha.”
“Chiến tranh thiên hà...” Mạnh Tiến không khỏi cảm thán một câu, nói:
“Qua lời nói, trận chiến đã kéo dài thời gian ngang với hàng chục triệu năm theo mốc của con người chúng ta. Nó còn lâu hơn cả sự xuất hiện đầu tiên của người tối cổ nữa.”
“Để đạt cấp độ c·hiến t·ranh siêu lưỡng thiên hà, ít nhất phải một nền văn minh cao cấp ở loại ba, hoặc có thể chạm đến loại bốn, ngưỡng cửa của thống trị” Anh Dũng đưa ra phân tích, nhớ tới điều khác, nói nhanh:
“Mà một nền văn minh có thể ban tặng cho siêu năng lực, thì không phải nói, sự chưởng khống quy tắc của Vũ Trụ của họ lớn cỡ nào.”
“Con người chúng ta quá nhỏ bé” Anh Dũng không khỏi thở dài.