Chương 4: Siêu năng lực
Phục hồi chấn kinh, Nguyệt Thủy nhìn về ba người, hỏi:
“Điều gì xảy ra với tên này thế?”
Mỹ Linh lắc nhẹ đầu, hồi đáp:
“Không biết”
Anh Dũng chăm chú Mạnh Tiến đang biến dạng, suy tư một hai, đưa ra suy đoán:
“Tao nghĩ là do hạt sáng xám trắng kia.”
Hạt xám trắng?
Ba người ngước đầu quan sát lớp dày đặc chằng chịt hạt sáng, dần ngộ ra ít suy đoán về chuyện biến lớn từ Mạnh Tiến.
Anh Dũng tiếp tục nói:
“Hạt sáng kia, qua việc Mạnh Tiến làm chuột bạch đầu tiên, có thể thấy nó không có tiềm ẩn nguy hiểm nào hết, mà nó như tồn tại nào đó, ẩn chứa nguồn sức mạnh, khiến người được chọn cải tạo thân thể, ban cho siêu năng lực nào đó.”
Ba người Mỹ Linh gật đầu tán thành với suy nghĩ của Anh Dũng.
Nguyệt Thủy trầm mặc một lúc, nói:
“Không, tao nghĩ không đơn giản như vậy. Nên nhớ rằng mọi vật đều mặt trái của mình. Tao nghĩ Mạnh Tiến phải đánh đổi thứ gì mới nhận được sức mạnh như hiện tại. Rất có thể như gánh vác sứ mệnh nào đó thay người ban tặng.”
Mỹ Linh khẽ gật đầu, nói:
“Tao cũng nghĩ như mày.”
“Nè, sao bọn mày nhỏ thế?” Mạnh Tiến trong thân hình cao lớn, cúi đầu nhìn lũ bạn nhỏ không khác gì em bé.
Anh Dũng cao giọng hét:
“Do mày to quá đấy! Mày có thể nhỏ lại như ban đầu được không?”
“Nhỏ lại sao?” Mạnh Tiến gật đầu cười hahaha nói:
“Tất nhiên là được rồi.”
Lời nói vừa dứt, thân hình Mạnh Tiến bỗng thu nhỏ lại về dáng ban đầu vốn có, nhưng vẫn giữ được những hạt sáng xám trắng trên người, thay làm bộ quần áo.
Hắn cười hỏi:
“Bọn mày thấy sao? Rất oai phong đúng không?”
“Rất đáng ngưỡng mộ nha” Anh Dũng đổi chủ đề hỏi:
“Mày biết tại sao mình nắm giữ năng lực phóng to, thu nhỏ không?”
“Không phải phóng to, thu nhỏ” Mạnh Tiến lắc đầu phản bác, cười nói:
“Mà là, Dũng Khí!”
Dũng khí?... Bốn người ngơ ngác trước câu trả lời từ Mạnh Tiến.
“Cái gì dũng khí?” Anh Dũng nhíu mày hỏi.
“Tao không biết” Mạnh Tiến ngồi ngay ngắn xuống, thành thật nói:
“Chỉ là lúc tao cảm giác được nguồn sức mạnh đang tràn vào cơ thể mình, thì có một mảnh ký ức truyền vào đầu.”
“Mạnh ký ức khá ngẳn ngủi, chí chứa đựng một câu nói duy nhất...”
“Dũng khí càng lớn, sức mạnh càng lớn.”
“Khi đó trong đầu tao, dừng như đã biết cách sử dụng thứ sức mạnh này. Chỉ cần tao đủ dũng khí, tao có thể tùy ý bành trướng thân thể hay thu hồi trở về hình dáng ban đầu.”
Anh Dũng trầm tư một trận, nói:
“Vậy năng lực của mày chỉ có thể phóng to, thu nhỏ về hình dáng ban đầu vốn có của mình đúng không?”
“Đúng là như thế” Mạnh Tiến xác nhận.
Anh Minh ngồi xuống, nêu ra phân tích:
“Ít ra, chúng ta có thể biết được, thứ sức mạnh này, bắt nguồn từ dũng khí. Rất phù hợp với Mạnh Tiến. Chỉ cần dũng khí càng lớn, sức mạnh càng lớn, tượng trưng ý chí của người đó. Mà thường kẻ ý chí to lớn, sẽ đại biểu cho sức mệnh lớn lao.”
“Ở đây, chúng ta có chữ ‘Lớn’ tượng trưng hữu hình cho năng lực hóa khổng lồ của Mạnh Tiến.”
“Nghe khá hợp lý” Anh Dũng gật đầu tán thành, sau đó nhìn về vô số hạt sáng xám trắng, đưa ra khúc mắc:
“Nói vậy, mỗi vật sáng ở đây đều mang một sức mạnh kỳ lạ, y như mấy thứ trong phim viễn tưởng sao?”
“Chính xác, Mạnh Tiến là một minh chứng” Anh Minh lần nữa xác nhận.
“Vậy làm sao để được hạt sáng chấp thuận” Anh Dũng lòng kích động hỏi.
“Không cần, tao nghĩ chúng sẽ tự động chấp nhận chúng ta thôi” Mỹ Linh cười thần bí.
Anh Dũng hơi nghi hoặc, quay mặt về phía nàng, đạng định hỏi, giật mình trông thấy quanh người nàng, vô số hạt sáng xám trắng đang dần tụ tập lại, hòa vào khắp người.
Hắn kinh nghi thốt lên:
“Mày!”
‘Hì hì hì” Mỹ Linh lúc đầu hơi bỡ ngỡ, đưa tay che miệng, cười duyên nói:
“Ba đứa mày nhìn bản thân đi.”
Anh Dũng nghe vậy, cúi mặt, nhìn xuống người mình, thấy rất nhiều hạt sáng xám trắng, từ bốn phía đang dần dần lại gần bản thân mình.
Hắn cũng bắt đầu cảm giác cơ thể từ từ thay đổi, trong lòng gợn sóng cuồn cuộn niềm hưng phấn.
Không chỉ Mỹ Linh, Nguyệt Thủy là người nhận ra thay đổi về bản thân mình, nhưng không quá để tâm lắm.
Nàng tự hỏi:
“Tao không biết năng lực của mình sẽ là gì?”
“Chắc là tăng chiều cao” Mạnh Tiến nói một câu, đánh thẳng tâm lý nàng.
“Hahaha, hợp lý, hợp lý!” Anh Dũng bật cười.
Mỹ Linh không kiềm chế được, nhưng vẫn lấy tay che miệng, cười nhỏ một tiếng.
“Mày!” Nguyệt Linh tức giận, phẫn nộ trên mặt, lườm hắn một cái, xẵng nói:
“Đợi tao có năng lực riêng, tao sẽ hành xác mày.”
...
Tính cả Mạnh Tiến người đầu tiên, bốn người còn lại đều đang bị hạt sáng xám trắng bao phủ quanh người, thành một bộ quần áo riêng biệt rực rỡ một màu.
“Bọn mày được ban tặng năng lực gì? Câu nói đại diện cho năng lực của tao là...” Anh Dũng đối ba người hỏi, nói ra câu năng lực của mình:
“Vô dạng khống chế.”
“Là sao? Năng lực gì?” Nguyệt Thủy hỏi.
Anh Dũng mỉm cười, giải thích:
“Chính là tao sở hữu năm cánh tay vô hình, có thể nắm, bắt, khống chế được mọi vật trong một phạm vi nhất định. Bất kể trọng lượng nó như nào, tùy thuộc vào lượng tinh thần của mình.”
Diễn tả bằng nói xong xuôi, hắn phô bày năng lực của mình bằng hành động trực tiếp.
Chiếc balo đằng sau như có thứ gì tác động lên, chậm rãi cởi khỏi người Anh Dũng, bay về trước mặt năm người, bất động im giữa không trung.
“Như thế đó” Anh Dũng mỉm cười nói.
“Một năng lực hữu ích đối với mày.” Anh Minh khen một câu, nói ra năng lực mình:
“Câu nói đại diện cho năng của tao, Phủ dưới màn đêm.”
“Đại khái là giúp tao tàng hình.”
“Tàng hình sao? Không nghĩ mày lại sử hữu năng lực mà nhiều đàn ông con trai ham muốn” Mạnh Tiến kinh ngạc, thốt lên.
Nguyệt Thủy lườm Mạnh Tiến, lạnh lùng hỏi:
“Sao đàn ông lại mong muốn năng lực này? Họ muốn sử dụng năng lực làm gì?”
“Tất nhiên là để đi ngă...” Mạnh Tiến vô tư trả lời, bỗng phát giác được cạm bẫy, vội ngậm miệng một giây, gượng cười nói tiếp:
“Đi bảo vệ người dân rồi.”
“Bảo vệ mọi người trong bóng tối.”
Nguyệt Thủy hiển nhiên không tin, phỉ nhổ một câu:
“Kinh tởm.”
Biết là không qua mắt được, Mạnh Tiến ngại ngùng cười hahaha, đánh lạc trọng tâm, chuyển về chủ đề chính:
“Nếu dùng năng lực này để theo dõi thì tuyệt vời thật. Điệp vụ Anh Minh.”
Hắn giơ con cái lên, tặng cho Anh Minh.
“Nó không có cao siêu như bọn mày nghĩ đầu” Anh Minh lắc đầu, nhàn nhạt nói:
“Năng lực của tao chỉ tàng hình được trong bóng tối thôi. Ra ngoài sáng, hoặc bị ánh đèn chiếu vào là hiện nguyên hình ngay.”
“Đúng theo nghĩa đen luôn, phủ dưới màn đêm, hay nghĩa dễ hiểu nhất, che dấu trong bóng tối.” Mỹ Linh giải thích câu nghĩa.
Anh Dũng ngoảnh sang nhìn nàng hỏi:
“Còn mày, câu nói năng lực của mày là gì?”
“Tao á, năng lực của tao không mạnh như bọn mày đâu” Mỹ Linh hơi lộ vẻ buồn bã trên mặt, sau đó vui tươi trở lại, nói:
“Câu nói năng lực của tao là, Thế giới không mắt.”
“Năng lực giúp tầm nhìn của tao xa hơn, phạm vi toàn diện hơn, ví dụ có thể nhìn được hình ảnh đằng sau mình mà không cần quay mặt.”
“Cũng có yếu đâu. Một năng lực cực kỳ hữu ích, an toàn mà. Đôi khi nhìn đằng sau, lại giúp bản thân tránh được mối nguy hiểm thì sao?” Nguyệt Thủy động viên.
Được lời khích lệ, Mỹ Linh tâm trạng vui vẻ hơn chút, mỉm cười, đối với Nguyệt Thủy nói:
“Năng lực mày là gì? Tao nhớ không nhầm, lúc nhận được năng lực, trông mặt mày hớn hở lắm nha. Chắc năng lực mạnh lắm đây.”
“Vậy sao?” Anh Dũng lướt nhìn Mạnh Tiến, cười ghẹo nói:
“Tao nghĩ mày nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa.”
Nghe vậy, Mạnh Tiến vô thức rùng mình một cái, chuyển ánh mắt rơi vào Nguyệt Thủy, cũng bị nàng nhìn lại.
Bốn mắt đối diện nhau, Mạnh Tiến nội tâm thấp thỏm lo sợ, gượng nụ cười, nhẹ nhàng nói:
“Không biết cô bạn thân của tôi sở hữu năng lực gì đây? Chắc phải mạnh lắm đây.”
Mỹ Linh và Anh Dũng sững sờ một trận và bật cười.
“Ai là bạn thân của mày...” Nguyệt Thủy lập tức phản bác, rời ánh mắt, nhìn về ba người Mỹ Linh, Anh Dũng và Anh Minh, giới thiệu năng lực mình:
“Năng lực của tao là ngụy trang, thay đổi ngoại hình ý.”
“Thật?” Anh Dũng bật thốt lớn.
Không chỉ hắn, ba người khác cũng kh·iếp sợ trước năng lực đa năng này của Nguyệt Thủy.
“Tất nhiên là thật rồi.” Nguyệt Thủy mỉm cười đáp.
“Câu nói năng lực của mày là gì?” Anh Minh hỏi.
Nguyệt Thủy hồi đáp nhanh, ngắn gọn:
“Ta chính là ta, ngươi cũng chính là ta.”
Thấy năng lực Nguyệt Thủy không thiên nhiều về sát thương, Mạnh Tiến thở phào nhẹ nhõm, nói:
“Mày thử sử dụng năng lực mình xem.”
“Được” Nguyệt Thủy không ngần ngại đồng ý.
Đúng sau một giây, mái tóc xoăn màu hạt dẻ Nguyệt Thủy chuyển màu sang đen ánh, chải dài xuống tận ngang ngực. Ngũ quan xinh xắn ban đầu trở nên sắc xảo thêm phần quyến rũ.
Vóc dáng nhỏ nhắn chưa tới mét sáu, giờ đây thành thiếu nữ với thân hình mét bảy hơn cùng với đó, đường cong gợi cảm rõ ràng phần nào.
Chưa ngoài ba hơi thở, Nguyệt Thủy biến thành Mỹ Linh thứ hai, giống hệt như một chị em xinh đôi.
Nguyệt Thủy cười cười hỏi:
“Như nào?”
Mạnh Tiến trợn mắt kinh ngạc, kêu lên:
“Không chỉ ngoại hình, cả giọng nói cũng y đúc.”
Mỹ Linh cũng hơi bất ngờ, không nghĩ mình lại người bị chọn biến thành, nhưng không có tức giận, mà cảm thấy rất thích thú.
Nàng bước tiến lại gần, khoác lấy cánh tay Nguyệt Thủy, đặt cằm lên bờ vài, nở nụ cười xinh đẹp, ngước mắt, nhìn với ánh mắt trìu mến.
Giọng điệu nhẹ bông, ngọt như đường mía, nàng cười cười nói:
“Tao nghĩ rằng bản thân đã tìm được ý chung nhân của cuộc đời mình rồi.”
Hả?
Bốn người ngơ ngác, khó hiểu, cho đến khi Nguyệt Thủy, đều là con gái, nên thông hiểu nhanh hơn nam giới về ý câu nói Mỹ Linh.
Nàng vươn tay, ôm Mỹ Linh vào người như mỹ nhân của mình, bản thân thì ra dáng người đàn ông ga lăng, ánh mắt say đắm nhìn xuống.
Nàng gật gật đầu, dõng dạc nói:
“Thế giới này, con trai vốn đã thối nát rồi, tao nghĩ bản thân thay vì cưới chồng, mình dần thích nghi, cưới vợ cho hợp xu thế mới được.”
Ba người con trai Anh Minh, vô thức đảo mắt nhìn nhau, không khỏi cười khổ một tiếng, cũng hiểu ra ý nghĩ câu nói của hai cô bạn đây.
Mạnh Tiến mở miệng nhờ vả:
“Nguyệt Thủy! mày thử biến thành võ sĩ Tạ Cường đi được không? Tao hâm mộ anh ấy nhiều lắm, mà chưa có cơ hội gặp trực tiếp...”
“Mày có thể hoàn thành nguyện vọng này của tao chứ?” Ngữ khí hắn nhẹ hơn, vang vọng mong chờ.
“Không!” Nguyệt Thủy tỏ ra bực tức, rứt khoát một tiếng từ chối.
Mạnh Tiến cũng đoán được phần nào, nhưng vẫn không kiềm được cảm giác thất lạc, buồn bã mà ủ rũ trên khuôn mặt.
Hắn thấp giọng mang chút u buồn:
“Vậy thôi.”
Đám người Mỹ Linh thấy thế, định mở miệng khuyên nhủ Nguyệt Thủy nhân từ bỏ qua chuyện vừa xong, giúp Mạnh Tiến một lần nguyện vọng, thì nàng mở miệng ngăn lại.
Nguyệt Thủy liếc thấy cảm xúc lộ ở khuôn mặt Mạnh Tiến, cảm giác vừa trả thù được, vừa cảm thấy mình có vẻ làm hơi quá.
Nàng giọng điệu bình tĩnh nói:
“Không phải tao không giúp mày, mà năng lực tao không làm được, nên không thể giúp biến thành võ sĩ Tạ Cường.”
Mỹ Linh cấp tốc nảy sinh nghi vấn, ngửa mặt lên hỏi:
“Sao lại không làm được? Tao tưởng năng lực ngụy trang của mày có thể hóa hình thành mọi vật cơ mà?”
Ba người Anh Minh khó hiểu trên mặt, không có mở miệng, chờ đợi lời giải thích từ Nguyệt Thủy.
Nguyệt Thủy khẽ lắc đầu, nói:
“Năng lực của tao vẫn có hạn chế. Đó chính là chỉ hóa hình được người mà bản thân vừa chạm da thịt với nhau ở một thời gian nhất định.”
“Duy trì năng lực cũng không quá lâu, chỉ là được cái không hạn chế hóa hình, với điều kiện tinh thần đủ mạnh, để cải tạo thân thể thôi.”
Nghe xong, Mỹ Linh gật nhẹ đầu, cảm thán:
“Cũng đúng, nếu có thể hóa hình tùy ý, thì năng lực của mày của mày thật đúng là kinh khủng mà.”
Đằng kia, Anh Dũng gật đầu tán thành:
“Công nhận.”
Yên lặng, không để tâm đến cuộc trò chuyện bốn người, Anh Minh tập trung suy tư vài ván đề hiện tại, cảm thấy đằng sau ẩn giấu điều gì đó.
Hắn lên tiếng, chuyển về vấn đề ban đầu:
“Tao tự hỏi nơi đây là đâu? Tại sao nơi này lại ban cho chúng ta năng lực siêu phàm? Kẻ sáng tạo nơi đây có mục đích gì? Người là Thần sao? Lý do người kéo chúng ta vào đây?”