Chương 3: Không gian trắng xóa
Mỹ Linh lên tiếng đánh vỡ bầu không khí yên lắng.
Nàng giọng điệu nghiêm túc:
“Tao nghĩ chúng ta nên trở về thôi, báo tin này cho chính phủ, để họ tự giải quyết.”
“Họ sẽ tin chúng ta sao?” Nguyệt Thủy hỏi.
“Họ sẽ tin...” Mỹ Linh chỉ ngón tay về cái máy quay, thận trọng nói tiếp:
“Đoạn video trong này sẽ là bằng chứng. Cho dù lúc đầu họ còn nghi ngờ, nhưng ít ra họ sẽ để tâm đến, ngay lập tức xâm nhập nơi đây điều tra đúng sự việc. Lúc đó tin hay không, không còn quan trọng nữa.”
“Đúng vậy, tao nghĩ nên quay trở về” Anh Dũng gật đầu tán thành với Mỹ Linh.
Ba người nhìn nhau, gật đầu thống nhất ý kiến, chuẩn bị hướng hai người Anh Minh và Mạnh Tiến, thông báo thu hồi hành lý, rời khỏi cột sáng thần bí, thì giọng nói Anh Minh truyền đến.
Hắn hạ tầm mắt, nhìn về hướng chỗ ba người Mỹ Linh, nói:
“Ba đứa mày nhìn bầu trời xem, tao nghĩ chúng mình đến lúc rút lui khỏi đây rồi.”
Nghe vậy, ba người Anh Dũng phản ứng ngẩng cao đầu, nhìn về bầu trời, tầm mắt đầu tiên họ trông thấy, là một vùng biển ánh sáng nhỏ lấp lánh như các vì sao giữ dải ngân hà.
Sau cú nháy mắt chưa đầy một giây, vùng sao trời trở nên dày đặc hơn ban đầu mà mắt thường đều có thể nhìn thấy. Nhất là ở trung tâm, số lượng tia sáng hội tụ hóa thành chùm sáng chói lóa như mặt trời thứ hai.
Ba người chứng kiến cảnh tượng lung linh huyền bí đầy rực rỡ, thay vì ngơ ngác, đắm chìm trong thưởng thức, thì cả ba người sắc mặt ngưng kết, lộ vẻ hãi hũng, chấn kinh ra ngoài.
Mỹ Linh, người tỉnh táo đầu tiên, từ linh cảm mách bảo, nàng tự giác được tiềm ẩn nguy hiểm bên ngoài vẻ đẹp huyền bí vùng sao.
Nàng quay mặt thấy hai người Anh Dũng và Nguyệt Thủy tỉnh táo lại, cũng nhận thức được mối nguy cơ chuẩn bị ập đến.
Sắc mặt ba người, đều hiện vẻ lo lắng.
“Rút thôi, còn chần chừ gì nữa!” Anh Minh lớn giọng thúc giục.
Sau đó, hắn di chuyển ánh mắt sang phía Mạnh Tiến còn đang miệt mài công việc canh gác của mình, mà chưa phát giác được mối tai họa sắp đến.
Anh Minh hét lớn:
“Mạnh Tiến!”
“Hả” Nghe thấy tiếng gọi truyền đến, Mạnh Tiến quay người, trông thấy bốn người Anh Minh hướng bên ngoài lao đi.
Hắn hơi nghi hoặc, cao giọng hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Nhưng đáp lại hắn lại là Anh Dũng, với giọng điệu hối hả:
“Mày không muốn c·hết, thì nhanh rời khỏi đây!”
Không muốn c·hết? Bọn này phát hiện ra nguy hiểm gì hả... Mạnh Tiến lòng phỏng đoán.
Mạnh Tiến trạng thái rơi vào chập chờn cảnh giác, xoay mặt tứ phía, cẩn thận quan sát xem có điểm dị biến nào, nhưng không phát hiện gì hết.
Hắn ngờ vực hỏi lần nữa:
“Có sinh vật ngoài hành tinh hả?
“Nhìn lên trời!” Mỹ Linh chỉ tay thẳng bầu trời.
“Bầu trời!” Nguyệt Thủy cũng giơ lên, ra hiệu.
Hửm, Mạnh Tiến hơi nhíu mày, sau đó thư giãn, làm theo, nâng đầu nhìn lên cao, thấy bầu trời âm u, ảm đạm ánh sáng từ bao giờ lại thành vùng sáng lóa hiện tại.
Cái này... Hắn chợt loáng n·hạy c·ảm được c·ái c·hết đằng sau vẻ đẹp rực rỡ.
Không nghĩ nhiều, hắn vác chiếc balo, đưa tay ghì mạnh, không cho nó rung lắc, nắm chặt chiếc quốc hồng, cấp tốc về phía bốn người Mỹ Linh, tụ họp lại với nhau, cùng rời khỏi vùng không gian.
Khoảng cách năm người cách tấm vỏ cột sáng chưa đầy mười mét, đúng lúc khoảng khắc cả bầu trời lấp kín ánh sao sáng như một bóng đèn khổng lồ.
RẦM!
Mặt đất đột ngột rung chấn mạnh mẽ.
Đằng xa tòa công trình nguy nga, hai hàng dọc ký hiệu mỗi bên tâm giác đột nhiên phát sáng, màu ánh lam đồng nhất với quả cầu, như lệnh báo hiệu khởi động tòa tam giác.
Đường rãnh không giữa hai mặt tam giác, ở phần trọng tâm, quả cầu xanh dương, bỗng đông kết một giây, ngừng hấp thụ vô số sợi ánh sáng.
Giây thứ hai nhảy đến, quả cầu đột ngột bùng nổ, bắn ra làn sóng xunh kích màu lam, sau đó quả cầu mãnh liệt phun trào thẳng lên trời đâm sâu vào trung tâm vùng không gian, hài hòa vào biển sáng trên bầu trời.
“AAA!” Mỹ Linh và Nguyệt Thủy bị t·iếng n·ổ làm cho giật mình sợ hãi.
Hai người theo bản năng ngồi xổm xuống, dùng hai tay che kín lỗ tai, may mắn thoát khỏi lực đẩy mạnh của làn sóng xung kích, chỉ xê dịch nghiêng người về đằng trước.
Nhưng Anh Dũng không có may mắn như vậy, với thân hình hơi mập, cùng chiếc balo chất đống đồ nặng. Hắn không thể đứng vững, b·ị đ·ánh ngã xụm, cắm mặt xuống đất.
Anh Minh và Mạnh Tiến kinh nghiệm hơn, phản xạ kịp, ngả người vào tảng đá, đỡ, chắn làn sóng xung kích bắn đến.
Năm người chưa kịp hồi phục tinh thần, biến cố lần nữa ập đến. Cả người dừng như bị một lực hút nào đó, nhấc bổng lên không trung, tách khỏi mặt đất.
Nguyệt Thủy hoảng sợ hét toáng lên:
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao chúng ta lại lơ lửng!”
“Không phải lơ lửng, mà bị hút lên trời” Mỹ Linh còn điểm bình tĩnh, phản bác lại.
“Thế có khác gì nhau không?” Nguyệt Thủy đối chất.
Bên kia, Anh Dũng ngửa mặt, chắp tay, nói:
“Mẹ ơi, bố ơi, con xin lỗi hai người, khi chưa cống hiến gì mà đã sắp rời trần gian. Con xin hứa, nếu có kiếp sau con sẽ bù đắp lại, mong hai người hãy nhớ đến con, nhớ lấy ngày hôm nay hàng năm, hai người hãy cúng cho con vài đĩa thức ăn ngon là được.”
“Nếu có tâm, mỗi năm cứ thay một khẩu vị cũng không sao.”
Trông mọi người ai cũng hoảng loạn, sợ hãi, Mạnh Tiến sốt ruột nên làm thế nào để đưa bạn bè mình rời khỏi nguy hiểm.
Hắn chú ý thấy Anh Minh vẻ mặt bình tĩnh, cứ nghĩ tên trầm tính này đang nghĩ cách giải quyết.
Hắn cao giọng hỏi:
“Anh Minh! mày nghĩ sao với chuyện này?”
Anh Minh quay mặt nhìn Mạnh Tiến, nhàn nhạt nói một câu:
“Chúng ta sẽ c·hết.”
“...” Mạnh Tiến cạn lời.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, trên trời cao, qua màn giao giao với cột sáng, một làn sáng màu lam nhạt phủ nhanh xuống tận mặt đất, không cho năm người kịp phản ứng.
...
Không gian trắng xóa như giấc mộng hư ảo không thấy điểm cuối cùng ở đâu.
Vùng không gian tĩnh lặng không điểm âm thanh, không một hình bóng tồn tại sinh vật sống nào ngoài vô vàn hạt sáng xám trắng trôi nổi khắp nơi.
Nơi nào ở chiều không gian tẻ nhạt, nơi mà những hạt xám trắng không dám lại gần, chỉ dám lượn vờn chung quanh một phạm vi nhất định.
Mỹ Linh, Anh Minh, Nguyệt Thủy, Mạnh Tiến và Anh Dũng, đầy đủ năm người, nằm gục b·ất t·ỉnh nhân sự tại chỗ.
Nhìn qua người bọn họ, có vẻ cú chùm sáng đó không làm tổn thương gì hết, còn giúp chữa thương vài vết trầy xước ở người Anh Dũng.
Mình c·hết chưa?
Tỉnh dậy trước bốn người, Anh Minh tiềm thức đầu tiên tự hỏi tình hình của mình hiện tại, sau đó cảm nhận sự liên kết giữa thể xác vẫn còn nguyên.
Hắn lập tức xác định bản thân chưa c·hết, còn cảm giác thân thể đạt tình trạng thoải mái hơn ban đầu, điều này làm hắn kỳ quái, khó hiểu vội vàng, gắng sức bật dậy.
Anh Minh chậm rãi ngồi dậy, cho tay xoa hai con mắt vài lần, mới sẵn sàng mở to.
Tầm mắt đầu tiên hắn nhìn thấy là Mỹ Linh, nàng nằm nghiêng b·ất t·ỉnh gần sát với mình, người thứ hai là Nguyệt Thủy, cuối cùng lần lượt là Anh Dũng và Mạnh Tiến.
Bốn người họ nằm tụ họp một chỗ, bản thân hắn nằm ngoài cùng, nên có thể thấy tất cả trong cú nhìn lần đầu.
Hắn không có gọi ai dậy, ngẩng đầu, đảo ánh mắt chung quanh vùng không gian trắng xóa, rơi xuống nhiều hạt sáng, sau đó chìm vào trầm tư.
“Đây không phải là thiên đường, bởi mình không có c·hết. Vậy đây là đâu? Chùm sáng kia chẳng lẽ là cổng dịch chuyển, công thông tới một nơi nào đó ngoài vũ trụ?”
Anh Minh đang thắc mắc trong lòng, bỗng phát hiện người tỉnh thứ hai sau mình.
Hắn nhìn Mạnh Tiến đầu óc mơ hồ, ểu oải ngồi dậy:
“Mày tỉnh rồi sao?”
Mạnh Tiến cúi đầu, lắc lắc vài cái, điều tay xoa mi tâm mới theo tiếng nói, nhìn lại.
Trông thấy Anh Minh rất tỉnh táo, nghĩ ngay tên này dậy trước mình, hắn hỏi:
“Mày biết đây là đâu không?”
“Không biết” Anh Minh lắc đầu.
Câu trả lời không ngoài dự đoán, hắn thở dài một hơi, nói:
“Ít ra không c·hết.”
“Nên gọi ba đứa nó dậy thôi. Rồi tìm cách xác định nơi đây, tìm cách trở về.”
Anh Minh “Ừ” một tiếng, đưa tay vỗ nhẹ vờ vai Mỹ Linh và Nguyệt Thủy.
Mạnh Tiến thì gọi Anh Dũng tỉnh dậy.
...
Sau khi tất cả năm người tỉnh dậy, hai cô gái của nhóm Nguyệt Thủy và Mỹ Linh, ban đầu còn hoảng loạn, sợ rệt dưới tình cảnh hiện tại.
Phải mất lúc lâu, qua nhiều lời động viên từ ba người con trai, hai người mới dần dần hồi phục lại tinh thần, bắt đầu chấp nhận hiện thực.
“Giờ chúng ta làm thế nào? Cứ ngồi đây, chẳng mấy chốc sẽ c·hết vì thiếu thức ăn mất” Nguyệt Thủy đưa ra vấn đề cần giải quyết.
Anh Dũng ngồi đối diện, tay cầm điện thoại cảm ứng, nêu ra khó khăn:
“Vậy làm gì? Không gian này, ngoài hạt sáng màu xám trắng ra, không có một thứ gì hết? Tìm đâu ra thức ăn đây giờ.”
Trước sự thật phũ phàng như vậy, đám người khuôn mặt trở nên xám xịt, dấu hiệu cho thấy dần rơi vào tuyệt vọng.
Mạnh Tiến bỗng hét lớn, gằn giọng nói:
“Khốn kiếp! Nếu không phải tao, không phải tao ngu xuẩn cứ ham muốn khám phá, dẫn bọn mày theo xâm nhập vào nơi thiên thạch rơi, thì làm gì đến nỗi như này.”
“Tại tao! Tất cả tại tao!” Hai tay hắn gò chặt chùm tóc, sắc mặt lộ vẻ thống khổ.
Bốn người yên lặng chăm chú lên người Mạnh Tiến, trầm mặc khó xử.
Mỹ Linh ngữ khí nhẹ nhàng trấn an:
“Mày đừng trách bản thân nữa. Trong việc này, ai cũng đều có phần, mày nên nhớ rằng, chúng mình đã bỏ phiếu lần thứ hai, kết quả là 5 phiếu xâm nhập, 0 phiếu rút lui.”
“Đúng vậy, ở đây ai không trách mày đâu” Nguyệt Thủy lên tiếng phụ trợ.
Anh Dũng cất gọn điện thoại vào balo, hít một hơi sâu, cười cười nói đùa một câu:
“Nếu c·hết, ít ra chúng ta có thể c·hết cùng nhau a.”
“Không” Nguyệt Thủy phản bác, cười nói:
“Với thân hình này của mày, ít nhất mày sẽ sống lâu hơn bọn tao.”
“Hahaha...”
Cả đám người bật cười, những tiếng cười xua tan nỗi phiền muộn, tiếng cười như liều thuốc tăng thêm tinh thần, giảm bớt mệt nhọc từng tâm trạng mỗi người.
Qua lời động viên từ lũ bạn, Mạnh Tiến xúc động, đưa một bên tay che mặt, nhỏ giọng nói:
“Tao cảm thấy tự hào khi làm bạn với tụi mày.”
“Hả? Tất nhiên rồi, đâu phải ai cũng được làm bạn với tao đâu” Anh Dũng tự ngạo hãnh diễn nói.
Nguyệt Thủy lướt nhìn khinh bỉ, hừng hỡ nói:
“Vậy sao? Tao lại cảm thấy kết bạn với mày là một thất bại lớn nhất trong đời.”
“Hahaha...”
Cười đùa tự nhiên, Mạnh Tiến bỗng gặp bất thường, người phát hiện lại không phải bản thân mà Nguyệt Thủy, khi nàng chẳng may vô tinh liếc sang.
Nàng mở to mắt, hốt hoảng gọi:
“Mạnh Tiến! Người mày đang bị nhiều hạt sáng tụ họp vào nhau kìa.”
Ba người Mỹ Linh nghe vậy, quay mặt trông thấy cả người Mạnh Tiến tràn ngập hạt sáng xám trắng, không khỏi sững sờ, rồi chuyển chế độ cảnh giác.
Mạnh Tiến hoảng loạn, cố gắng phủi mạnh hạt sáng khỏi người mình, nhưng làm thế nào cũng không được.
Hắn ngước nhìn bốn người, hỏi gấp:
“Tao nên làm thế nào giờ? tụi nó cứ bay dính vào tao, mà không hất ra được.”
“Đừng lo lắng” Anh Minh vội trấn an, sau đó hỏi thăm tình trạng:
“Hiện mày cảm giác người mình như nào. Khó chịu hay đau nhức gì không?”
Tâm trạng bình tĩnh đôi chút, Mạnh Tiến mới yên ổn, nghe theo cảm nhận sự thay đổi về thân thể, sau đó thành thật nói:
“Rất thoải mái, dễ chịu, ừm, giống như một thứ gì đó, dồn dập điên cuồng truyền vào người tao. Tao có thể cảm nhận nguồn sức lực dồi dào mãnh liệt khắp cơ thể đây.”
Bốn người nhìn nhau khó hiểu, tự hỏi tên này do bị hạt sáng thẩm thấu dẫn đến đầu óc có vấn đề, điên nặng sao? Thế thì nghiêm trọng đấy.
“Mày vẫn ổn chứ?” Nguyệt Thủy dò hỏi.
“Tất nhiên” Mạnh Tiến gồng hai cánh tay như một lực sĩ, tự tin nói:
“Không nói ngoa, hiện tại nếu có con hổ trước mặt. Một đấm! Chỉ một đấm, tạo hạ gục nó đo sàn luôn.”
“Phét không biết ngượng mồm” Nguyệt Thủy khinh thường.
Ba người Anh Minh còn lại không nói câu nào, ánh mắt kỳ lạ đánh giá tình trạng Mạnh Tiến, thì kinh hãi giật mình, nhận thấy điểm bất thường từ người hắn.
Anh Dũng tháo chiếc kính, lau nhanh tấm kính mắt, đeo trở lại, khó tin:
“Tao không nhìn nhầm đấy chứ? Tao thấy Mạnh Tiến đang ngày to ra thì phải.”
Trong cơn kh·iếp sợ, Mỹ Linh khẽ gật đầu xác nhận:
“Mày không nhìn nhầm đâu, thân thể Mạnh Tiến đang bành trướng to lên.”
Mạnh Tiến hiện trong mắt mỗi người, không khác gì người khổng lồ là mấy. Thân hình hắn chậm rãi lớn lên, vượt ngưỡng chiều cao kỷ lục của nhân loại, chạm tới tầm ba mét hơn.
Do thân thể Mạnh Tiến đang bị bao phủ từng lớp hạt sáng màu xám trắng, nên đã che dấu đi thân thể t·rần c·huồng của mình, rơi xuống từng mảnh vải quần áo bị xé rách.
Dưới màn cảnh tượng như này, bốn người Anh Minh bỗng nhiên cảm nhận được luồng khí chất cuồng phong mãnh liệt, làm cho mỗi người cảm giác như đang đứng trước một cây cổ thụ vững chắc, rang rộng che chỡ họ.