Chương 2: Sự thật đằng sau
Công trình có kiến trúc đặc thù, dưới đáy được xây một tấm hình vuông cứng cáp. Phía bên trên, được kết tạo từ hai mặt tam giác, đặt ở phần chính giữa.
Giữa hai mặt tam giác, để hở một rãnh không, trọng tâm rãnh không đang lơ lửng một quả cầu xanh dương sống động với bề quanh nó có nhiều tơ sợi từ tứ phía.
Phục hồi bình tĩnh, Mạnh Tiến cười to phấn khích:
“Tao nói không sai chứ, chuyến khám phá này sẽ không khiến bọn mình thất vọng đâu.”
Nguyệt Thủy ngẩng đầu về hướng Mạnh Tiến, lên tiếng nhắc nhở:
“Đừng nói lớn nữa, cẩn thận chẳng may có sinh vật ngoài hành tinh tồn tại. Mày nói lớn như vậy, chúng mà phát hiện là cả lũ đều đi cả đám đấy.”
“Đúng vậy, mày xuống đây đi” Mỹ Linh cũng lên tiếng.
“Được” Mạnh Tiến khẽ gật đầu, tiện mắt cố ý quan sát một lượt chung quanh công trình, mới nhẹ nhàng nhảy theo dọc tảng đá, tiếp gọn xuống mặt đất.
Anh Minh nghó nghiêng một hồi, sải bước tới Anh Dũng, nhỏ giọng nói:
“Anh Dũng, mày cầm máy quay, phóng rộng nhất, tìm kiếm xem có sinh vật nào bên trong này không.”
“Thật kỹ vào” Hắn nhấn mạnh.
“Ừ” Anh Dũng gật đầu một cái, bước hướng tới một chỗ có tầm nhìn thích hợp, vừa che dấu được bản thân, vừa quay gọn tất cả trong khung hình.
Đám người Mỹ Linh không rảnh rỗi, thay nhau hướng tới một phía theo hình ngũ giác, dò xét vùng không gian, canh gác xem mối nguy hiểm nào rình rập.
Nắm chặt cây cuốc nhỏ màu hồng, Mạnh Tiến ra dáng chàng trai mạnh mẽ, khuôn mặt hầm hầm như con thú dữ.
Hắn ngoảnh nhanh hướng này, lại ngoảnh sang hướng khác, không dám bỏ sót một chi tiết nào khung cảnh trước mặt mình.
Anh Minh trầm tính hơn, không quá để ý tới góc chỗ mình, mà tò mò nhìn lên khoảng không trung, quan sát những đốm sáng nhỏ nhấp nháy, lởn vởn chung quanh giữa bầu trời.
Anh Dũng đưa ống quay di chuyển từ từ lên một mặt tam giác, thấy rõ nó được xây dựng bằng đá với nhiều viên đá màu xanh rêu thẫm.
Ống quay theo một dọc từ trên xuống mặt tam giác, bất ngờ thu vào khung ảnh nhiều ký tự khác nhau, được khắc dọc trên mặt tam giác.
Chữ?... Anh Dũng chớp nhoáng nảy sinh phỏng đoán.
Suy nghĩ một hồi, không đủ kiến thức lý giải, hắn không quá mặc tâm đến nữa, di chuyển tiếp ống kính chuyển sang quả cầu màu xanh dương.
Từ hình ảnh quay được, Anh Dũng thấy quả cầu giống y hệt một ngôi sao nhỏ, đang lấp lánh cháy rực, được duy trì năng lực bằng cách hấp thụ vô số sợi sáng từ xung quanh bay đến.
A!
Anh Dũng đột ngột nhận cơn đau nhói dữ dội truyền từ con mắt phải, bản năng nhắm chặt đối mắt, hạ máy quay xuống, rồi đưa tay trái lên xoa dịu con mắt.
Mỹ Linh ở khoảng cách gần nhất với Anh Dũng, phát giác được vấn đề, nhanh chóng quay mặt.
Nàng nghi hoặc dò hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Lần lượt người tiếp theo, Nguyệt Thủy xoay người, hỏi thăm:
“Bị gì vậy?”
Anh Minh cúi đầu nhìn sang, chăm chú lên người Anh Dũng, không phát hiện điều gì đáng ngờ hay nguy hiểm, hắn tại ngẩng đầu ngắm nhìn trời sao.
“Không có gì...” Anh Dung nhấp nháy con mắt vài lần, mới chậm rãi mở to, sau đó nhắm lần nữa, lại tiếp tục đưa tay xoa dịu.
Hắn không có điểm nghi ngờ gì về cơn đau mắt, cứ nghĩ do bản thân cắm đầu vào máy tính quá nhiều nên dẫn đến di chứng mỏi mắt, mà đau đớn.
Ổn thỏa trở lại, cơn đau dần tan biến, tâm trí trở về minh mẫn, Anh Dũng nhớ loáng qua hình ảnh dòng ký hiệu vừa xong, coi đây là phát hiện quan trọng ở chuyến khám phá này.
Hắn nhanh lập tức nói:
“Ở trên công trình nguy nga kia, tao vừa quay thấy vài ký hiệu kỳ lạ. Sơ sơ rất giống một loại chữ viết, trải dài dọc xuống dưới, như một câu văn diễn tả, nói gì đó.”
“Ký hiệu, chữ viết, câu văn” Mỹ Linh nhíu mày lẩm bẩm ba câu, nói:
“Mày mở lại, tao xem nào.”
Nói xong, nàng rời khỏi vị trí, thân ảnh nhẹ nhàng lướt tới bên cạnh Anh Dũng. Ngoài nàng, Nguyệt Thủy cũng mang theo tò mò bước tới.
Anh Dũng không chậm chạp, giơ máy ảnh lên, mở đoạn video vừa quay, tua lại hơn chục giây tại thời điểm quay một bên tam giác, hiện ra rõ một hàng dọc ký hiệu.
Ba người yên lặng xem đi xem lại đoạn video vài lần, rồi bắt đầu thầm lặng đánh giá hàng ký hiệu.
Mỹ Linh suy tư vài giây, nói ra ý kiến:
“Những đường nét của từng ký hiệu, thật sự nó rất logic theo một kiểu chữ duy nhất...”
Nàng đưa tay chỉ lên màn ảnh, rơi vào điểm ký hiệu hàng thứ ba, nói thêm:
“Hai đứa mày hãy nhìn này, giống đúng không? Nó y hệt một từ âm đơn dùng để ghép thành một con chữ hoàn chỉnh vậy...”
“Đây nữa!” Nàng chỉ xuống ký hiệu hàng cuối, nói tiếp:
“Hẳn là một âm ghép, đều được đặt giữa ký hiệu hàng thứ nhất. Phân biệt giống từ au, ưi, ui trong tiếng việt.”
“Không còn nghi ngờ gì nữa, hơn 98% ký hiệu chính là một loại chữ viết” Anh Dũng chắc nịt khẳng định.
Nguyệt Thủy trầm ngâm một hai, nói ra suy đoán:
“Nói vậy, hàng chữ này là một ngôn ngữ đến từ nền văn minh bên ngoài vũ trụ. Công trình tam giác kia, nó được giống loài sinh vật ngoài hành tinh xây dựng lên, thả trôi ngoài hư không, cho đến khi nó bị lực hấp dẫn từ Trái Đất thu hút, rơi xuống ngay vị trí thủ đô Hà Nội.”
“Nói thế, viên thiên thạch ngoài mang tòa công trình, nó không chứa theo sinh vật nào hết?” Anh Dũng nhíu mày, quay mặt hỏi.
Nguyệt Thủy nhún vai, thản nhiên nói:
“Ai biết.”
Ba người rơi vào trầm mặc, cố gắng động não tìm ra câu trả lời chính xác nhất, hợp lý nhất.
Mỹ Linh ngước nhìn xung quanh vùng không gian, tự hỏi:
“Một nền văn mình cỡ nào, mới tạo được những thứ như này?”
Anh Dũng ngẩng đầu, lần nữa đánh giá vùng không gian kết hợp với lượng kiến thức dày dặn, niềm yêu thích với khoa học nhiều năm qua bản thân tìm hiểu.
Hắn đưa ra phân tích của mình:
“Ít nhất cũng phải nền văn minh cuối cấp độ 1, hoặc nửa đầu cấp độ 2. Chỉ có thế mới giải thích được nền khoa học tiên tiến của họ.”
Nguyệt Thủy ánh mắt rời màn ảnh, nghiêng đầu hỏi:
“Nền văn minh Trái Đất thuộc cấp độ mấy?”
“Hơn nửa cấp độ 0 tý” Anh Dũng trả lời nhanh.
Nhận được câu trả lời, Nguyệt Thủy đầu tiên là sững sờ, rồi đến khó tin mà kh·iếp sợ về khoảng cách cấp độ giữa hai nền văn minh, vô thanh hít một hơi sâu, ổn định trạng thái tâm lý.
Nàng nói:
“Thật may những sinh vật ở nền văn minh đó không đi cùng tới đây. Nếu không, không tưởng được những sinh vật đó sẽ làm gì Trái Đất? Thôn tính, chăn nuôi con người như gia súc? Bắt làm nô lệ?”
“Nghĩ thôi, đã thấy sợ rồi.”
Nàng là một người có niềm yêu thích với điện ảnh, vì vậy phần lớn mọi thể loại phim như kinh dị, hài hước, hành động hay những nội dung c·hiến t·ranh, khoa học viễn tưởng hay đời thường, đều được nàng xem qua rất nhiều.
Vì vậy, giờ đây mấy lượng kinh nghiệm đó đã như đòn tâm lý, khiến nàng phảng phất nhớ tới vài bộ phim người ngoài hành tinh xâm nhập Trái Đất.
Nhất là những bộ đen tối, làm nàng cảm thấy rùng mình lo sợ.
Mỹ Linh liếc nhìn cô bạn đang tưởng tượng nhiều thứ vượt xa thực tế qua vẻ mặt lộ rõ bên ngoài, không khỏi buồn cười.
Nàng cười trấn an:
“Yên tâm đi, cho dù mấy nền văn minh kia có tiên tiến, vượt qua nền văn minh con người chúng ta như thế nào, thì nên nhớ các siêu cường quốc, hay đất nước Việt Nam chúng ta đang sở hữu thứ v·ũ k·hí có thể đe dọa tồn tại sự sống tồn vong ở thiên hà này, à không, của hệ mặt trời.”
Nguyệt Thủy trong đầu nhảy đến một thông tin mờ hồ về món v·ũ k·hí, nói ra:
“Bom Giải Phóng?”
Mỹ Linh khẽ gật đầu, cẩn thận giải thích:
“Đúng vậy, thứ v·ũ k·hí, được các siêu cường quốc mô tả rằng, chỉ cần một quả bom Giải Phóng kích hoạt. Một hố đen thứ hai của hệ thiên hà sẽ hình thành.”
“Đó là lý do tại sao liên hợp quốc chung tay đề ra luật chung cho toàn thế giới. Cấm mọi đất nước, sản xuất, duy trì hàng loạt loại v·ũ k·hí kinh khủng như vậy, trước khi nó được phổ biến rộng rãi, tránh trường hợp xấu hơn khi nó rơi vào lũ khủng bố.”
“Chẳng may rơi vào những kẻ mang ý định xấu xa, lúc đó thế giới sẽ chìm vào đa cực, phải nhắm mở một mắt cho những kẻ t·hế g·iới n·gầm hoạt động trái phép một cách minh bạch ngoài ánh sáng.”
“Điều lệ đưa ra, chỉ được phép sử dụng khi một tồn tại nào đó, dám đe dạo đến nền văn minh con người chúng ta. Bởi khi nó được kích nổ, theo tính toán các nhà khoa học, cho dù bạn có ở cách xa Trái Đất cả vài năm ánh sáng, vẫn bị công diệt do phạm vi quả bom đó lan rộng tới. Cho đến khi một hố đen thứ hai hình thành.”
“Vì thế mày không phải sợ, nếu chủng tộc ngoài hành tinh có ý định dám xâm chiếm Trái Đất, bọn chúng phải ngồi với nhau nghĩ lại bản thân họ có thể tránh thoát được c·ái c·hết không.”
Nghe xong lời giảng đầy đủ nguyên lý về bom Giải Phóng, Nguyệt Thủy vừa chấn động trước sức mạnh của nó, vừa thở phào nhẹ nhõm việc không lo Trái Đất rơi vào khủng hoảng khi bị sinh vật bên ngoài xâm chiếm.
Đột nhiên nàng nhớ tới câu giải thích cấp độ nền văn mình vừa xong từ Anh Dũng, cảm thấy có cái gì đó khó hiểu và trái ngược.
Nàng vội nói ra khúc mắc trong lòng:
“Nếu con người chúng ta có thể chế tạo được thứ v·ũ k·hí như vậy, thì tại sao cấp độ nền văn minh của chúng ta mới phân nửa ở 0? Lý ra phải ngoài cấp 2, hoặc điểm đầu cấp 3 chứ.”
Câu nói Nguyệt Thủy cũng làm Mỹ Linh rơi vào nghi hoặc, đưa ánh mắt nhìn về Anh Dũng, chờ đợi giải đáp.
Anh Dũng cảm thấy đến lúc thể hiện lượng kiến thức cao siêu của mình. Hắn đưa tay ấn tâm kính một cái, hạ máy quay xuống dưới.
Để giải đáp nghi vấn từ hai người, hắn giọng điệu không nhanh không chậm nói:
“Hai người hẳn biết về nhà vật lý kiêm thiên văn học Isaac Newton, thiên tài toàn năng Leonardo da Vinci, hay hai bộ óc vĩ đại gần nhất với thời đại chúng ta, ở thế kỷ 19 và 20. Nhà bác học bác học thiên tài Albert Einstein và nhà khoa học điên Nikolas Tesla đúng không?”
“Vậy điểm chung của những người trên là gì?”
Không đợi hai người Mỹ Linh trả lời, hắn trả lời luôn:
“Chính là sở hữu bộ óc vượt trước thời đại!”
Hắn giải thích sâu:
“Họ sở hữu những phát minh, những lý thuyết hay những tri thức đi trước cả nền văn minh nhân loại vài trăm năm. Hãy nhìn thời đại của chúng ta, một thời đại 5.0, một thời đại trí tuệ nhân tạo bùng nổ, thật là hiện tại và tiên tiến... Nhưng tất cả mấy thứ như này, đều bắt nguồn từ các nền tảng mà những bộ óc thiên tài đặt sẵn.”
“Chúng ta chỉ việc khai thác chúng, hàng năm qua chúng ta chỉ khai thác một ít và cải tiến nó, trong khi chúng được các vĩ nhân đặt nền móng trước cả chục năm, trăm năm qua.”
“Chúng ta đang phát triển? Cũng thể gọi là vậy, nhưng theo thực tế, chúng ta đang khai thác toàn diện những phát minh của người đi trước.”
“Ví dụ rõ nhất, nhà bác học điên Nikolas Tesla, người có tuyên bố khai thác được năng lượng của trái đất, phát điện miễn phí cho toàn nhân loại.”
“Ở thời điểm của ông, vẫn trong quá trình công nghiệp cơ học, khi đó còn phải dùng đèn dầu là nhiều. Nhưng ông vẫn tìm cách đưa nền văn minh nhảy vọt, đủ điều kiện để đạt cấp độ 2.”
“Tất nhiên điều đó, khiến cho các giới tài phiệt từ chối, và công trình đó đã bị sụp đổ, đưa nền khoa học trở về phát triển cấp số nhân, chứ không cấp số mũ nữa.”
“Điều quan trọng nhất, là lĩnh vực vật lý, một lĩnh vực đi trước cả nền khoa học công nghệ. Khi công nghệ chỉ mới chạm đến đưa con người lên mặt trăng thì lĩnh vực vật lý giúp tìm tòi quy luật của vũ trụ, tìm công thức mang tính đột phá, như công thức đặt cho nền móng v·ũ k·hí h·ạt nhân, e=m.c^2.”
“Đó là lý do tại sao, chúng ta sở hữu thứ v·ũ k·hí mà không nên có ở một nền văn minh thấp.”
Hai người Mỹ Linh một bên yên lặng lắng nghe, nhưng càng nghe càng mê mang, rối riêng rối rít, như đang nghe thuyết trình thứ gì đó cao siêu vượt qua nhận thức của họ.
“Vì thế...” Anh Dũng đang tiếp tục giải thích, bỗng bị Nguyệt Thủy cắt ngang:
“Được rồi, được rồi, tao đã hiểu.”
“Hiểu là tốt” Anh Dũng tỏ ra hài lòng, gật gật đầu.
Thấy vậy, trong lòng Nguyệt Thủy chợt bốc lửa, phầm phầm cơn giận dữ dội như muốn chuẩn bị bộc phát, thì nàng vội đặt tay lên ngực, kiềm chế cảm xúc bằng hít một hơi sâu, thở nhẹ ra, tiết nỗi lòng khó chịu, không mặc tâm đến nữa cho đầu óc than thản.
Nàng chuyển sang Mỹ Linh, quay về chủ đề chính, hỏi:
“Mày chắc là không có một sinh vật nào giáng xuống Trái Đất theo công trình nguy nga kia chứ?”
“Chuyện này...” Mỹ Linh ngấp ngứ một hai, không dám mở khẳng định.
Anh Dũng lên tiếng xác nhận:
“Tao nghĩ là không có sinh vật ngoài hành tinh nào hết.”
“Tại sao?” Nguyệt Thủy liếc nhìn hỏi.
Không vội trả lời, Anh Dũng mở màn ảnh máy quay lên, chuyển về đoạn video thu hình ảnh quả cầu xanh dương ngay trọng tâm rãnh không.
Trong lúc phân tích dòng ký hiệu, hắn đã phát giác điều kỳ lạ từ viên câu xanh dương, rơi vào mạch suy nghĩ về nó, muốn tìm rõ sự thật.
Anh Dũng giơ màn ảnh lên cho hai người xem kỹ:
“Bọn mày nhìn quả cầu này đi... Nhìn nó giống như một thứ gì đang cố gắng hấp thụ nguồn lực lượng nào đó xung quanh không?”
“Hấp thụ lực lượng? Nhưng hấp thụ lực lượng gì cơ” Nguyệt Thủy nhíu mày nghi hoặc hỏi.
Mỹ Linh suy tư một giây, đưa ra phỏng đoán:
“Năng lượng Trái Đất?”
Anh Dũng khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
“Tao cũng nghĩ như vậy... Tòa công trình kia, thật ra là một thiết bị tạo ra để hấp thụ, chứa đựng nguồn năng lượng của một hành tinh nó giáng xuống khai thác.”
“Cho đến khi hành tinh đó trở nên khô cằn, biến thành hành tinh c·hết, thì từ ở đâu xa xôi ngoài hư không kia, truyền đến một câu lệnh, điều khiển tòa công trình phẳng quay trở về cùng nguồn năng lượng dồi dào.”
“Chính vì thế, tao mới có cơ sở đưa ra phân tích cho nền văn minh của tạo lên tòa công trình là nửa đầu cấp độ 2. Bởi ở cấp độ đó, mới có khả năng khai thác triệt để nguồn năng lượng của một hành tinh hay ngôi sao.”
Lời suy luận vừa chấm dứt, bầu không khí ba người bỗng trở nên căng thẳng, nặng nề, dừng như họ đã tìm được điểm manh mối bí mật quan trọng khủng kh·iếp đằng sau vụ thiên thạch rơi.
Đồng thời, ba người phần nào lý giải được tại sao bản thân lại cảm giác rằng cột sáng đang mang trên mình sứ mệnh gì đó cao cả, khi chăm chú ánh mắt vào nó.
Hóa ra, thật đúng là khả năng như vậy. Sứ mệnh của nó chính là tìm hành tinh có nguồn năng lượng sạch, sau đó khai thác hết và đem về cho hành tinh chủ.