Chương 1: Thiên thạch.
Ngày 19 tháng 7 năm 2022, một sự kiện chấn động toàn thế giới. Ban đêm ngày 18, một thiên thạch khổng lồ bất ngờ từ ngoài vũ trụ lao xuống ngay khu đất trống, vùng ngoại ô thủ đô Hà Nội, đất nước Việt Nam.
Cú v·a c·hạm mẽ tiếp đất từ thiên thạch đã gây lên trận đ·ộng đ·ất diện rộng toàn thủ đô, làm cả thành phố rơi vào tình trạng mất điện kéo dài hàng tiếng đồng hồ.
May thay, không có ai bị t·hiệt m·ạng bởi trận chấn động quanh nơi thiên thạch rơi, nhưng vẫn có rất nhiều người bị ảnh hưởng, dẫn đến thương nặng, khiến các bệnh viện rơi vào quá tải.
Điều quan trọng hơn, làm các nhà khoa học không thể giải thích được. Vị trí thiên thạch rơi xuống, bỗng xuất hiện một cột sáng màu xám đen, bắn thủng trời cao.
Từ đó rất nhiều đồn đoán nảy sinh, các mạng xã hội, các nhà báo liên tục đưa nhiều phỏng đoán khác nhau. Thuyết âm mưu xuất hiện nhiều nhất chính là nói rằng thiên thạch đó là một con tàu của sinh vật ngoài trái đất ngụy trang thành.
Nhưng các tình báo đất nước Việt Nam chưa lên tiếng thực hư, do họ còn đang vướng mắc nhiều rào cản, dẫn đến cuộc xâm nhập thăm dò còn chưa được tiến hành.
Rất nhiều nhà khoa học được cử từ các nước cũng muốn tham gia giúp đỡ Việt Nam và nghiên cứu vụ việc này.
...
Cách nơi thiên thạch rơi vài cây số, vị trí trận đ·ộng đ·ất ảnh hưởng thấp nhất. Trong một ngôi nhà cấp bốn đổ nát, những còn giữ được nguyên vẹn khung nhà và vài bức tường đá cứng cáp.
Đằng sau bức tường vỡ một phần ba, năm thân ảnh tụ tọp lại một chỗ, có nam có nữ. Đặc điểm chung năm thân ảnh là đều ăn mặc trạng phục rộng và đeo chiếc balo to đằng sau lưng.
Mỹ Linh, thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc đen ánh trải dài xuống gần ngang ngực, mặc lên người bộ quần áo thiên hướng giống trang phục leo núi.
Nàng nghiêng đầu đối với Anh Dũng, hỏi:
“Như nào, đã tìm được đường đi an toàn chưa?”
Cậu thiếu niên Anh Dũng, thân hình hơi mập, đeo chiếc kính tròn viền đen, ngồi trên tảng đá to, kê chiếc laptop ở đùi, liên tục điều khiển con chuột thực hiện những chức năng ở một ứng dụng nào đó.
Nghe câu hỏi từ Mỹ Linh, cậu vừa chăm chú lên màn hình vừa mở miệng đáp:
“Sắp xong rồi, chờ lúc nữa, tầm năm phút nữa thôi.”
“Lâu thế, đến giờ vẫn chưa xong à? Gần hai mươi phút rồi đó” Giọng nói phàn nàn từ cậu thanh niên Mạnh Tiến, ngoại hình khuynh hướng trưởng thành, to lớn hơn năm người ở đây.
“Từ từ, mày cứ nghĩ tìm được đường đi thì nhanh lắm” Anh Dũng xẵng đáp lại ngay.
“Được rồi, được rồi” Mỹ Linh khuyên giải.
Bên cạnh nàng, thiếu nữ Nguyệt Thủy, vóc dáng hơi thấp, nhưng bù lại phần thiếu sót là nhan sắc xinh xắn, phối hợp mái tóc xoăn ngắn màu hạt dẻ, khiến nàng trông rất dễ thương.
Nàng ngoảnh đầu, đối với thiếu niên Anh Minh bên cạnh, nói:
“Cho xin chai nước nào.”
Thiếu niên Anh Minh dáng người cân đối lẫn cân nặng và chiều cao. Sắc mặt thì an tĩnh, bình thản thường thấy của người hướng nội.
Cậu ta khẽ gật đầu một cái, vươn tay nắm quai balo, cởi xuống mặt đất, lấy ra nước lọc đóng chai, đưa lên cho Nguyệt Thủy.
Uống một ngụm nước giải khát, Nguyệt Thủy đối tất cả bốn người hỏi:
“Bọn mày chuẩn bị đầy đủ dụng cụ chưa?”
“Tất nhiên đủ rồi.” Mỹ Linh hồi đáp nhanh.
“Không thiếu một cái gì luôn.” Mạnh Tiến giơ cái cuốc nhỏ lên.
Ngoại trừ Anh Minh vẫn im lặng, và Anh Dũng đang tập trung chăm chú lên màn ảnh laptop, không mặc tâm trả lời.
Năm người là nhóm bạn thân, chơi với nhau từ mẫu giáo cho đến bây giờ. Tuy thi lên cấp ba, cả năm đều tách riêng học khác trường, nhưng vẫn mặn mà chơi chung, như chưa có cuộc chia ly nào.
Ngày hôm qua, sau vụ việc thiên thạch, năm người tụ họp, nảy sinh ý định to lớn liều lĩnh, đó là “Khám phá, thu thập thông tin về nơi thiên thạch rơi”.
Sau nhiều lần bàn bạc, cả năm người quyết định nhân lúc nhà nước còn chưa kịp phỏng tỏa kỹ càng, nhân cơ hội lẻn vào phạm vi thiên thạch rơi, thực hiện phi vụ của mình.
Nguyệt Thủy ngồi tạm xuống tảng đá, uống tiếp ngụm nước, ngẩng đầu lên hỏi:
“Nếu trong đó không có sóng thì sao?”
“Quay video là được, cần gì phát trực tiếp” Mạnh Tiến thản niên trả lời.
“Chính xác” Mỹ Linh tán thành với Mạnh Tiến.
“Xong rồi!” Đột nhiên Anh Dũng bỗng lên tiếng, ngước đầu nhìn bốn người nói:
“Thông qua tầm ảnh từ Flycam, tao đã tìm được một đường an toàn, giúp chúng ta tránh khỏi nơi công an cư trú, lẩn vào phạm vi thiên thạch rơi.”
“Hay lắm, xuất phát thôi” Mạnh Tiến gật đầu phấn chấn, cúi người vác lên chiếc balo của mình bên vai.
Anh Dũng vội đánh gãy lòng hưng phấn Mạnh Tiến, nói:
“Khoan đã, chờ Flycam của tao trở về rồi xuất phát.”
“Ừm, vậy chờ lúc nữa” Mỹ Linh khẽ gật đầu, nói hộ.
Như vậy, năm người lặng yên chờ chiếc Flycam hơn hai phút, mới thấy từ đằng xa bay trở về. Anh Dũng thu gọn gàng nhanh vào balo, sau đó rời khỏi ngôi nhà.
...
Cuối cùng trải qua đường đi khó khăn do sụp đổ nhiều cây cối chắn đường, nhóm năm người Mạnh Tiến mem theo bản đồ đường đi đã được Anh Dũng mô phỏng sẵn.
Nơi họ đứng hiện tại, đang ở phạm vi gần nhất với phạm vi thiên thạch rơi.
Trước mặt năm người, mọi tầm mắt đều rơi lên cây cột ánh sáng khổng lồ hùng vĩ, nhìn thân trụ, người ta có thể tính nhẩm được bán kính nó rộng tới ngoài một cây số.
Trụ sáng có màu sắc chủ yếu là xám và hơi hơi chút màu trắng, nhưng không quá lấp láng như bóng đèn thông thường, chỉ hơi ảm đạm giống đèn led.
Càng chăm chú nhìn, cột sáng càng cho người xem khó rời ánh mắt, đắm chìm bên trong phong thái nguy nga của nó, cảm nhận được bản thân nó đang mang trên mình một loại sứ mệnh cao cả.
Thâm tâm năm người bây giờ, đều cực kỳ rung động, trùng điệp nảy sinh những cảm xúc khác nhau. Người thì hưng phấn, người thì e ngại, người thì tò mò...
“Tao giờ không thể kiềm chế được mà muốn lao vào khám phá luôn!” Mạnh Tiến hai tay siết chặt, hét lên.
Nhìn cột sáng, hắn cứ cảm giác cả người sôi sùng sục, dòng máu đảo nhanh, cấp tấp tăng phần hứng phấn, kích thích bản thân không cần chần chừ, nhanh chóng lao vào thẳng cột sáng.
Nguyệt Thủy liếc nhìn khinh thường, hững hờ nói:
“Mày đừng điên nữa.”
“Không biết bên trong có nguy hiểm gì không?” Mỹ Linh hạ ánh mắt, ném xuyên màn sáng, muốn nhìn thấu cảnh tượng bên trong.
“Nguy hiểm là điều không thể tránh khỏi” Anh Dũng một tay kê chiếc laptop, một tay bấm từng nút phím, bỗng cau mày, ngẩng mặt.
Trước khi đến đây, để kiểm tra nguy hiểm lần nữa, hắn tiếp túc giải phóng Flycam bay vào thẳng cột sáng xác định tình hình bên trong.
Hắn trầm giọng nói:
“Tao bị mất kết nối với Flycam rồi. Có lẽ bên trong không gian không ổn định, nên bị nhiễu sóng.”
Đoạn video quay, thu được từ camera được gắn trên Flycam đã vô tính hiệu, gửi về thông điệp mất kết nối hiện rõ trên màn máy tính.
“Thế có thu được gì không?” Mỹ Linh tự giác được tính nghiêm trọng hỏi.
Dưới một nơi thần bí không rõ tình cảnh, khó có nhiều người đủ tự tin xâm nhập vào trong khám phá, khi không nắm rõ những mối nguy hiểm sẽ ập đến.
Nhất là với bọn nàng, năm đứa trẻ học sinh năm cuối, những kẻ không có kinh nghiệm sinh tồn, hay kiến thức chuyên sâu về khoa học.
Chỉ cần bất chợt mối nguy cơ nào nảy sinh, rất khó để cho cả năm người phản ứng kịp thời và tránh đi.
Vì thế việc Mỹ Linh lo lắng là không có thừa.
Anh Dũng không mở miệng, dùng cử chỉ lắc lắc đầu đáp, quỳ một bên gối xuống, gấp chiếc laptop, cất gọn vào chiếc balo, nội tâm cầu mong chiếc Flycam của mình không có nghiêm trọng khi rơi xuống đất.
Bầu không khí rơi vào yên lặng, Nguyệt Thủy cân nhắc một trận, mở miệng:
“Nếu nguy hiểm vượt qua dự tính của chúng ta thì như nào? Rút lui hay tiếp tục xâm nhập.”
“Tất nhiên là xâm nhập rồi!” Mạnh Tiến không nghĩ ngợi, mạnh giọng đáp.
Nguyệt Thủy co mày một cái, khó chịu nhìn Mạnh Tiến đang rất hưng phấn, chẳng muốn nói gì thêm, ngoảnh mặt đối với Anh Minh im lặng từ đầu.
Nàng hỏi:
“Theo ý mày như nào?”
Anh Minh ánh mắt vẫn đặt vào cột sáng, nghe được câu hỏi từ Nguyệt Thủy, như cũ bản tính trầm lặng của mình.
Hắn lắc nhẹ đầu, đáp ngắn gọn:
“Tùy bọn mày.”
Bầu không khí lần nữa chìm vào im lặng, không ai dám đưa ý kiến của mình, bởi vì c·ần s·ai lầm một chút, là có thể đưa mọi người ở đây rơi vào hiểm nguy c·hết người.
“Được rồi” Mỹ Linh bỗng lên tiếng, xoay người thẳng hướng bốn người, trình bày:
“Theo như hôm qua chúng ta thống nhất sẵn. Nhưng bây giờ, tình hình có vẻ vượt ngoài dự đoán của bọn mình. Tất nhiên nếu ở đây ai vẫn còn giữ ý định xâm nhập khám phá, thì dùng phiếu bầu vậy.”
“Bên nào nhiều hơn, thì theo bên đó.”
“Được đó” Mạnh Tiến gật đầu đồng ý.
Nguyệt Thủy nghe vậy, thấy hợp lý, khẽ gật đầu, nói:
“Như vậy đi.”
Nhanh chóng một cuộc bỏ phiếu diễn ra. Người muốn rút lui, thì giơ một ngón lên, người muốn xâm nhập khám phá, thì giơ hai ngón tay lên.
Kết thúc quá trình bỏ phiếu nhanh, kết quả bất ngờ khiến năm người không khỏi nhìn nhau mà bật cười.
0 phiếu rút lui, 5 phiếu xâm nhập.
Nguyệt Thủy cười giễu, so sánh năm người:
“Bọn mình là những kẻ gan dạ.”
“Những kẻ không sợ trước chốn nguy hiểm hồng mang” Mỹ Linh phụ họa thêm.
“Hahaha…”
Cả đám cười đùa, giảm tỏa bớt căng thẳng lo âu, lấy lại tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ với niềm ham vui tìm tòi.
“Tạm dừng nghỉ ngơi thế thôi, tiếp tục xuất phát” Mạnh Tiến bước lên trước bốn người, nhảy qua thân cây đổ gãy, bước tới, thu ngắn khoảng cách với cột sáng.
Mỹ Linh nhìn ba người còn lại, nhún vai một cái, để lại câu nói, sải bước theo sau:
“Đi thôi.”
...
Đứng trước khoảng cách gần với cột sáng, năm người Mỹ Linh giờ đây mới chính thức cảm nhận được sự khủng bố của nó.
Cột sáng tựa như một cây cột trụ đang làm nhiệm vụ trấn giữ bầu trời, không cho nó sụp đổ, bảo vệ hàng ngàn vạn sinh linh bên dưới.
Anh Dũng quan sát kỹ cột sáng, không khỏi sửng sốt:
“Lớp vỏ ánh sáng thật dày, đến gần thế này rồi vẫn không thể nhìn thấy gì bên trong.”
“Công nhận” Nguyệt Thủy gật đầu.
Mạnh Tiến im ỉm một hồi, đột nhiên hành động, thận trọng bước chậm tiến sát đến cột sáng, giữ yên khoảng cách tầm nửa mét, được cho linh cảm mách bảo là an toàn.
Tuy bản thân hắn là một người rất gan dạ, mạnh mẽ, không sợ hãi trước chốn nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là một kẻ ngốc.
Vì thế trước khi làm gì, hắn vẫn phải kiểm tra, đo lường.
Lần này hắn muốn là thử nghiệm, là người tiên phong thăm dò xem có nguy hiểm gì không? Nếu có, báo hiệu cho đám người Mỹ Linh nhanh chóng rời khỏi.
Hít một hơi thật sâu, ổn định tinh thần ở mức tốt nhất, Mạnh Tiến ánh mắt ngưng trọng, đưa lòng bàn tay chậm dần lên bề mặt cột sáng.
Đằng sau, bốn người Mỹ Linh tinh thần căng thẳng cao độ, thấp thỏm lo âu cho Mạnh Tiến.
Anh Minh trầm lặng, không một câu nói, bước đến gần nhất với Mạnh Tiến, nhất thời có nguy hiểm, lập tức nhảy đến giúp đỡ.
Thanh mát, đó là cảm giác đầu tiên Mạnh Tiến cảm nhận được luồng khí truyền từ bàn tay mình. Ngay sau đó là dòng khí nóng, ấm nhưng khá nặng nề.
Không có nguy hiểm... Từ trong căng thẳng trở về, phát hiện không biến cố nào, Mạnh Tiến mới thả lỏng tinh thần, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hắn không chủ quan, tiếp tục ấn sâu bàn tay vào cột sáng, chậm rãi nuốt mất hơn nửa giữa cánh tay, vẫn chưa thấy xảy ra điều gì.
Xác định an toàn, hắn ngoảnh đầu về sau, cao giọng thông báo:
“Không có gì nguy hiểm, tao vào trước nha!”
Vừa nói hết câu, không đợi bốn người Mỹ Linh phản ứng, hắn mạnh bạo bước nhanh chìm vào cột sáng, biết mất trước mắt mọi người.
“Thằng này thật là...” Nguyệt Thủy chưa hết bực tức với tính tự nhiên của Mạnh Tiến, thì lại thấy Anh Minh cũng theo đó hòa vào cột sáng.
Khiến nàng không biết nói gì, thở dài một hơi, tiết nỗi khó chịu trong người.
Mỹ Linh thấy thế, cười cười, vỗ vai Nguyệt Thủy hai cái, động viên:
“Hai đứa nó kiểm tra không có nguy hiểm mới dám bước vào đó, nên không có gì phải lo hết.”
“Đừng nói nữa đi thôi” Anh Dũng hất quai cặp, tay cầm chiếc máy quay nhỏ, vội chạy vào sâu cột sáng.
“Hai ta cũng nên vào a” Mỹ Linh cầm tay Nguyệt Thủy, cùng nhau tiến tới cột sáng.
...
Khung cảnh khu bãi đất trống rộng lớn hiện tại cực kỳ hoang tàn. Viên thiên thạch rơi xuống đã tàn phá nó một cách đáng sợ.
Trung tâm khu đất trống, cây cỏ xanh tươi giờ thành nấm tro tàn, cháy rụi tận gốc. Chỉ số ngoài rìa, vài cây may mắn tránh được thì bị bật gãy, do địa hình vỡ nát, biến dạng thành vũng hố rộng.
Bị ngăn cắt bởi thế giới bên ngoài, khiến vùng không gian trở nên âm u tĩnh mịch, còn lại vài tia ánh sáng lởn vởn, ảm đạm chiếu rọi lên cảnh quan hẻo lãnh hiện tại.
Phía bên cạnh một tảng đá to lớn, năm người Mỹ Linh, đứng tập trung lại với nhau, bắt đầu đánh giá nơi đây.
Trông cảnh tượng như này, mỗi người đều kh·iếp sợ, lòng gợn sóng mãnh liệt. Cứ nghĩ chỉ gặp được trên phim ảnh, nhưng ai ngờ, lại có dịp chứng kiến tận mắt.
Ánh mắt hiển hiện khó tin, Mỹ Linh quay nhìn Anh Dũng, vội hỏi:
“Mày đã quay chưa vậy?”
“Đừng có bỏ sót thứ gì hết” Nguyệt Thủy mở miệng nhắc nhở.
Anh Dũng từ lúc bước vào vùng không gian, đã lấy ra chiếc máy quay vừa mới mua hôm qua, để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Tay thuận hắn cầm chắc thân máy quay, đặt ghì ống nhòm lên con mắt phải, chậm rãi đưa ống kính thu hết mọi thứ vào khung ảnh.
Hẳn thản nhiên đáp ngắn gọn:
“Yên tâm.”
“Nhìn kìa!” Mạnh Tiến đứng thẳng trên tảng đá, hét lớn, chỉ thẳng tay về phương hướng trung tâm vũng hố.
Hắn giọng điệu kinh ngạc:
“Bọn mày nhìn về giữ hố xem, không thể tin được.”
Bốn người Anh Minh nghe vậy, chuyển ánh mắt rơi xuống giữa vũng hố, Anh Dũng theo đó đưa ống kính ghim đến trung tâm vùng không gian.
“Cái này!” Mỹ Linh trợn mắt, đưa tay che miệng.
Bên cạnh nàng, Nguyệt Thủy cũng không kiềm được kinh hãi, thốt lên:
“Đây là thật sao?”
“Không lẽ lời đồn đó là sự thật...” Anh Dũng điều khiển khung ảnh máy quay, tăng hết kích cỡ, soi rõ ràng trung tâm vũng hố, căng mắt, khó tin nói:
“Thiên thạch chính là đồ vật của sinh vật ngoài Trái Đất ngụy trang thành?”
“Hẳn giờ không còn tin đồn gì nữa” Anh Minh bình thản xác nhận.
Thứ khiến cả năm người lần lượt chấn động, chính là nơi được cho là chỗ thiên thạch rơi xuống, lại không có tồn tại một thiên thạch nào, mà xuất hiện một công trình nguy nga, toát lên khí tức cổ xưa, đứng xững ngay giữa tâm vũng hố.