Chương 12: Chủng tộc Hoa Yến
Người Tinh Khôn?... Anh Dũng lòng chấn động mãnh liệt, khó tin về câu mình vừa nghe được.
Bởi ở Trái Đất, con người bọn hắn cũng lấy hai từ “Tinh Khôn” đặt cho con người sống ở thời hiện tại, đại diện cho chí cao giống loài động vật thông minh.
Có vẻ là trùng hợp, do phiên dịch nghĩa sát với từ “Tinh Khôn” ở tiếng việt... Anh Dũng nghĩ tới đấy, ngay lập tức trấn định lại nội tâm.
Quang Trọng tập trung quan sát, không phát hiện điểm khác thường gì từ sắc mặt Anh Dũng qua câu nói của mình, thầm nghĩ.
“Do mình nghĩ quá nhiều rồi sao? Có lẽ năm người này cũng không quá rõ ràng với chủng loài của mình, không cần phải nói dối làm gì.”
Việc hắn dứt khoát nói ra chủng tộc Tinh Khôn, thật ra đều có chủ ý đằng sau, vì muốn xác thực lần cuối xem năm người xa lạ này có phải là kẻ xấu hay không.
Qua cuộc trò chuyện vừa xong, Quang Trọng đã tan biến đi những hoài nghi và cảnh giác với năm người Anh Dũng.
Anh Dũng nghiêng đầu sang, biện lời nói dối:
“Cho cháu hỏi, chú thuộc chủng tộc gì vậy? Năm người bọn cháu trong quá trình thám hiểm từng được giúp đỡ qua một vài người có ngoại hình như chú, đều có gắn viên đá ở cằm, chỉ là lúc đó khá vội nên không tiện hỏi.”
“Với cả cháu chưa từng nghe qua tên gọi chủng tộc này, nên hơi hiếu kỳ đôi chút.”
Quang Trọng gật gật đầu, nói:
“Tôi hiểu được, chủng tộc tôi số lượng khá tương đối ít, nên ít ngao du bên ngoài, việc gặp được thì cực kỳ may mắn. Vì vậy việc các cô cậu không rõ cũng không gì lạ lắm.”
“Còn chủng tộc... Tôi thuộc chủng tộc Hoa Yến.”
Chủng tộc Hoa Yến... Anh Dũng ghi nhớ tên gọi sâu trong lòng.
Hắn chợt nhớ một chuyện, thừa lúc, tiện hỏi:
“Cháu có một vấn đề hiếu kỳ, hơi tế nhị một chút, mong chú thông cảm... Tại sao em Lan Tuyết lại không sở hữu viên đá ở giữa cằm như hai cô chú vậy?.”
“Chuyện này sao?” Quang Trọng hơi ngạc nhiên về câu hỏi, nhưng vẫn cẩn thận trả lời:
“Cái này là con bé chưa thực hiện nghi thức Ân Phước, nên vẫn chưa sản sinh ra ngọc nguyên tố.”
Nghi thức Ân Phước... Ngọc nguyên tố... Anh Dũng trầm tư mặc niệm hai câu này, tự động lý giải một hồi, không thu thập được gì, đành gác sang bên.
Hắn hỏi ngay:
“Nghi thức Ân Phước và Ngọc Nguyên Tố là như thế nào ạ?”
“Hai cái à...” Quang Trọng chậm rãi nói qua loa:
“Đây là hai thứ quan trọng nhất ở chủng tộc tôi. Mấy hôm nay đi vào khu rừng, thực hiện nghi lễ với Đức Mẹ Thiên Nhiên, chính là chuẩn bị cho hai thứ này.”
“Ngày mai, năm cô cậu đến chỗ tôi ở là biết ngay ấy mà.”
“Dạ vâng” Anh Dũng gật gật chấm dứt cuộc trò chuyện.
Cả hai đều trở về yên ắng canh gác xung quanh.
Qua nhiều lần trao đổi, năm người đã thống nhất lợi dụng tín niệm từ ba người này, giúp họ tìm đường rời khỏi khu rừng, tiện thể hòa nhập vào sinh hoạt nơi ba người sinh sống, bắt đầu tìm hiểu kỹ về hành tinh Át Ta.
Hai vợ chồng Quang Trọng và Minh Tinh đều không ngần ngại đồng ý với năm người, ngay sáng mai, năm người và họ cùng nhau rời khu rừng, dẫn về thành phố.
...
Ánh hồng ban mai, lấp loáng vô vàn tia sáng xuyên qua khẽ lá, thả xuống ngàn nhánh cỏ tươi.
Đoàn tám người, dọc theo lối đi, được Quang Trọng cầm đầu dẫn đường đằng trước, tìm hướng rời khỏi khu rừng.
Cô bé Lan Tuyết vui vẻ với nụ cười trên môi, bước rộng chân bên cạnh người mẹ Minh Tinh, ánh mắt tò mò, thích thú ngắm nhìn cây cối xung quanh.
Cho đến lúc ánh mắt rơi vào hai người Mỹ Linh và Nguyệt Thủy trước mặt, cô bé bỗng bước lên ngang với họ, ngước đầu lên.
Cô bé ngây ngô đối hai người hỏi:
“Chị ơi, làm thế nào để lớn để đẹp được như hai chị vậy? Mẹ em nói ngoại hình của hai chị rất là xinh đẹp.”
Ách, hai người Mỹ Linh và Nguyệt Thủy ngẩn người trước câu hỏi bất ngờ, chưa kịp phản ửng trả lời thì Anh Dũng xen vào.
Hắn bình thản nói một câu:
“Mẹ nói quá đấy, chứ hai người này mà xinh đẹp, thì thế gian làm gì có cô gái xấu.”
Nghe được lời chê bai, ngoài Nguyệt Thủy nổi giận gân xanh, Mỹ Linh hạ thấp hàng mi, lườm ánh mắt lạnh lùng lên người Anh Dũng như muốn cắn nuốt toàn bộ thân thể mập mạp này.
Cảm giác y bị quỷ nhìn, Anh Dũng lạnh sống lưng, lạc hướng bước tới chỗ Mạnh Tiến tránh nạn tạm thời.
Nguyệt Thủy hừ một cái, không để tâm đến nữa, thay đổ nhanh sắc mặt, nở nụ cười hiền lành, nhìn xuống cô bé.
Giọng điệu nàng nhẹ nhàng nói:
“Chị nghĩ câu hỏi này em phải đi hỏi mẹ em, chứ chị sao đủ tư cách để trả lời câu này được.”
“Tại sao vậy chị?” Cô bé nghiêng đầu ngây thơ hỏi.
Mỹ Linh ghé vào giải thích:
“Bởi vì với bọn chị mẹ em mới là cô gái xinh đẹp hơn nhiều, mà em lại hưởng sắc đẹp từ mẹ, vì thế chỉ cần em lớn lên, tin rằng tương lai em sẽ là một cô gái xinh đẹp đầy quyến rũ.”
“Thật sao” Cô bé Lan Tuyết mắt sáng, hồn nhiên hỏi lại.
Nguyệt Thủy gật nhẹ đầu xác nhận:
“Tất nhiên là thật rồi.”
“Chúng ta về đến nơi rồi” Quang Trọng bỗng lên tiếng, gây sự chú ý mọi người, vươn tay chỉ một phía:
“Đứng ở đằng kia là có thể thấy được thành phố chủng tộc Hoa Yến sinh sống.”
Năm người Mỹ Linh theo hướng chỉ, ném ánh mắt đến, trông thấy tầm nhìn bị nhiều cây che chắn, chỉ để hở vài khe nhỏ, hạn ché cảnh tượng đằng sau truyền đến.
Cô bé Lan Tuyết đột nhiên chạy lên đằng sau đám cây, xoay nửa thân, đối năm người bảo:
“Anh bị đến đây đứng đi, chỗ này là vị trí đẹp nhất để ngắm nhìn toàn bộ thành phố bọn em đấy.”
“Đến lại gần xem” Mạnh Tiến người đầu tiên đi tới.
Sau đó, lần lượt bốn người cũng bước theo sau, không vội vàng, chậm chạp rút ngắn khoảng cách, dương ánh mắt thu hình ánh đầu tiên đằng sau đám cây.
Một cây cổ thụ to lớn, lớn đến nỗi tán lá của nó vươn dài, bao phủ cả một thành phố bên dưới gốc cây của mình.
Thành phố rất rộng lớn, diện tích ngang với cả một thành phố tương đối hàng đầu ở Việt Nam, được xây dựng bao quanh cây cổ thụ, lấy thân cây làm trung tâm.
Kiến trúc thành phố có nhiều nét tương đồng với Trái Đất, nó giống như được pha trộn giữa phương Đông và phương Tây một cách hài hòa.
Điểm nổi bật thành phố, đó chính là nhiều bông hoa khổng lồ đầy màu sắc, những kén hoa to lớn rũ xuống thành một bóng đèn rực rỡ.
Tất nhiên ngoài đó, còn nhiều giống cây thân gỗ sở hữu sắc tố màu lá rất đặc biệt, phần lớn đều là: Hồng, lục và vàng trải khắp mọi nơi thành phố.
Thành phố có vẻ có rất nhiều nhánh sông và ao hồ, nên thường thấy cứ cách một con đường là xuất hiện một cây cầu to, nhỏ bắc qua bờ bên kia.
Thành phố nói chung và cây cổ thụ nói riêng, đang được một con sông lớn, chảy siết xung quanh, khiến nó giống như bức tường rào bảo vệ người dân bên trong khỏi động vật hoang dã t·ấn c·ông.
Năm người Mỹ Linh đứng trên cao một dốc núi phẳng, nơi giúp họ quan sát một cách rõ ràng toàn bộ nửa trước thành phố.
Dưới khung cảnh trần tiên như này, khiến ai lấy đều ngẩn người trước vẻ đẹp dừng như chỉ có trên nhiều bức ảnh đã chỉnh sửa qua bằng trí tuệ nhân tạo.
“Đẹp quá” Mạnh Tiến vô thức nói.
“Đẹp đúng không anh?” Cô bé Lan Tuyết ngước nhìn hỏi lại.
Mạnh Tiến gật đầu “Ừ” một tiếng, thì Mỹ Linh và Nguyệt Thủy đồng thanh nói:
“Rất đẹp, y như một bức tranh kiệt xuất.”
“Hì hì hì” Cô bé vui sướng cười tươi.
Anh Dũng giữ được điểm tỉnh táo, nhanh chóng lấy xuống chiếc balo, cầm ra chiếc máy quay nhỏ nhưng vẫn có chức năng chụp ảnh bình thường của một máy ảnh hạng cao.
TÁCH! TÁCH! TÁCH!
Ba bức ảnh được hắn chụp lại từ ba góc độ khác nhau, đưa cả thành phố vào khung ảnh, không thiếu sót phần nào, kể cả cây cổ thụ.
Để tránh cho bị nói là chỉnh sửa, hắn tiện quay luôn một đoạn video nhỏ, với khung hình phóng to nhất, quay rõ ràng người dân đi lại dưới các con phố.
“Xin chào mừng đến thành phố Hoa, nơi chủng tộc Hoa Yến sinh sống” Tiếng nói Quang Trọng truyền đến.
Hắn cùng người vợ Minh Tinh chậm dần bước tới sau, thần sắc biểu hiện tự hào, không ngạc nhiên trước hiểu hiện của năm người.
Vì họ đã quen với khách phương xa tới đây, đều biểu lộ không khác gì với năm người hiện tại là mấy, có người còn điên rồ hét lớn lên.
TINH TINH TINH!
Ba âm thanh lớn êm tai vang rộng khắp thành phố, kéo dài đủ rõ truyền đến tai tám người.
“Thật đúng lúc, hai ngày nữa, là ngày Ngọc Thức rồi” Người phụ nữ Minh Tinh trầm ngâm nói.
“Hai ngày nữa sao thưa mẹ?” Cô bé ngẩng đầu lên, hỏi tiếp:
“Vậy chẳng phải con sắp trưởng thành rồi sao?” Cô bé Lan Tuyết hiện vẻ hưng phấn qua ánh mắt, nói:
“Hai ngày nữa, con sẽ trở thành Ngọc Linh Giả, nắm trong tay siêu năng lực đúng không thư mẹ?”
“Đúng vậy” Minh Tinh mỉm cười, đưa tay xoa đầu con gái mình.
Siêu năng lực?
Năm người đột nhiên nắm bắt được thông tin quan trọng từ câu nói cô bé Lan Tuyết, mà không khỏi sửng sốt đôi chút, nhưng tránh cho bị lộ sơ hở, ai lấy đều tỏ vẻ bình tĩnh, tiếp tục giả vở ngắm nhìn thành phố, coi như chưa nghe thấy gì hết.
Bởi sau cùng, chút nữa mọi câu hỏi đều sẽ được giải đáp, như lời kể từ Anh Dũng với cuộc trò chuyện Quang Trọng tối qua.
Kết hợp thứ sinh vật khả năng là Thần Linh thế giới này, bị Mỹ Linh phát hiện bên chiều ngày hôm qua, họ mơ hồ suy đoán hành tinh này rất kinh khủng, lại ẩn chứa mấy thứ tồn tại như: quái thú, siêu năng lực.
Khiến cho năm người không khỏi cảm khái hai từ “Cốt lõi”.
“Được rồi, chúng ta theo lối mòn này, có thể xuống được dưới thành phố” Quang Trong xoay người, dọc theo sườn núi dẫn đường bảy người theo sau.
...
Khoảng cách cây câu chính dẫn vào thành phố còn không dưới hơn trăm mét, năm người Mạnh Tiến bắt đầu cảm nhận bầu không khí sôi nổi từ khu phố.
Cô bé Lan Tuyết tiến sát gần Anh Dũng, ngửa mặt lên, tò mò hỏi:
“Anh ơi, cho em hỏi cái thứ đồ vật lúc nãy anh cầm là gì vậy? Em chưa từng thấy nó bao giờ.”
“Ý em là máy quay hả?” Anh Dũng hơi cúi đầu, mỉm cười nói:
“Thứ đó đùng để quay phim và chụp hình, ừm, nói rõ là ghi những chi tiết hoạt động trước mặt vào trong máy đấy.”
Không cần che giấu, hắn thành thật giải thích, vì nghĩ rằng là một hành tinh cốt lõi, việc nền công nghệ Át Ta phải là tiên tiến hơn nhiều so với Trái Đất.
Nên việc họ sở hữu những thiết bị hiện đại như ở Trái Đất cũng là điều rất bình thường.
Cô bé đảo mắt, suy tư gì đó, rồi nói nhanh:
“A! Thứ đó giống với ‘Đối ảnh quang’ đúng không anh?”
Đối ảnh quang? Đây là tên gọi của thiết bị ghi hình hành tinh này sao?... Anh Dũng suy nghĩ một giây, lập tức gật đầu:
“Nó chính là được sao chép từ thiết bị đó mà.”
Lần này hắn phải nói dối, tránh cho bị nghi ngờ.
“Có người đến” Mỹ Linh nhắc nhở bằng tiếng việt.
Bốn người khác cấp tấp kích hoạt trạng thái cảnh giác ẩn sâu, mặt ngoài vẫn tỏ ra bình thản từ các bước đi, ánh mắt thì ghim xuống, tập trung tới hai thân ảnh đang đi tới.
Cho dù hiện tại năm người có tín niệm, tin tưởng gia đình Lan Tuyết không làm hại đến bọn mình, nhưng không có nghĩa người khác sẽ như vậy.
Đôi khi cẩn thận đề phòng vẫn là an toàn nhất, trường hợp bất ngờ nguy hiểm kéo đến, còn phản ứng kịp mà xử lý.
“Gia đình ba người đã trở về rồi sao!”
Giọng nói đến từ người nam giới có đội tuổi tương đối Quang Trọng, cũng sở hữu một viên đá nạm ở giữa cằm, màu lam.
Bên cạnh hắn, thân ảnh thứ hai là một ông già với thần sắc nhu hòa trên khuôn mặt, cùng mái tóc bạc phơ đồng màu với bộ râu dài rua, kéo xuống tận ngang ngực.
Trong cơ thể già yếu, ông lão phải dùng một cây gậy gần giống với gậy Batoong của người già trên Trái Đất thường dùng, chống đỡ, chậm chạm bước tới, đón gia đình Lan Tuyết trở về.