Chương 11: Người Tinh Khôn
Mạnh Tiến đưa về chủ đề chính:
“Vậy mày nghĩ mốc thời gian hành tinh là bao nhiêu ngày?”
“Cái này do nhiều yếu tố lắm” Anh Dũng tỉ mỉ nói:
“Trước tiên chúng ta phải xác định một ngày trời có bao nhiêu giờ theo 1 tiếng có 3600 giây như ở Trái Đất. Rồi lại phải xem xét hành tinh này lớn như nào. Một vòng quay của nó mất bao lâu.”
“Điều quan trọng là hành tinh này có lấy một vòng quay đại diện cho một năm không đã.”
“Hỏi là biết” Nguyệt Thủy quay người, đối cô bé Lan Tuyết, mỉm cười hỏi:
“Lan Tuyết, em đoán thử xem chị năm nay bao nhiêu tuổi. Nếu đúng chị sẽ cho em thêm hai bát thịt nữa.”
Nghe ba từ “Hai bát thịt” cô bé Lan Tuyết dừng ngay việc ăn, ngẩng đầu lên, hớn hở hỏi lại:
“Thật sao chị?”
“Tất nhiên là thật rồi” Nguyệt Thủy gật nhẹ đầu.
“Hừm” Cô bé Lan Tuyết trầm ngầm đánh gái ngoại hình Nguyệt Thủy vài giây, mới đưa ra kết quả:
“Chị năm nay 7 tuổi đúng không?”
“7 tuổi?” Nguyệt Thủy líu lưỡi.
Nàng không thể tin được, một người chỉ còn vài tháng nữa là tròn 18 tuổi, giờ đây, ở thế giới xa lạ, chỉ mới một cô bé chưa đầy mười tuổi thôi.
“Vậy còn chị” Mỹ Linh cười hỏi.
“Hừm, chị á” Cô bé Lan Tuyết chằm chằm từ trên xuống, rồi đưa ra nhận xét:
“Độ tuổi chị là 8, á là 9, 9 tuổi.”
“Chị cảm ơn, của em đây” Mỹ Linh đưa đến cho cô bé hai bát đọng đầy thịt vừa múc ra khỏi nồi.
Cô bé vui vẻ tiếp nhận hai bát thịt, nhưng lại không ăn ngay, quay người, phấn khởi nụ cười trên môi, bước tới tụ họp cùng bố mẹ, rồi kể cho họ chuyện vừa xong.
Hai người vợ chồng nghe hết, lần lượt cùng nhau quay mặt phía năm người, gửi lời cảm ơn bằng cú gật nhẹ đầu.
Phía năm người Mỹ Linh đáp lại bằng nụ cười nhẹ, lặng lẽ chăm chú hình ảnh gia đình ba người quây quần bên nhau, khiến mỗi người trong họ đều nảy sinh cảm giác nhớ thương về gia đình mình.
Nhìn bốn người trầm mặc, lộ vẻ u buồn trên khuôn mặt, Mạnh Tiến cảm thấy bản thân nên làm cách nào đó để khích lệ tinh thần.
Nghĩ nghĩ một hồi lâu, hắn chuyển từ suy nghĩ này sang suy nghĩ khác, cho đến khi ý niệm đồng thời dừng lại khi ánh mắt rơi vào người cô bé Lan Tuyết.
Hắn giả bộ thở dài, lầm bầm nói:
“Hài, không biết sau này con tao sẽ như nào khi mang dòng máu con người Trái Đất với sinh vật giống con người hành tinh này.”
“Không biết nó sinh ra có đẹp trai, cơ sáu múi như tao không?”
Câu nói của hắn không thể phiên dịch cho ba người kia hiểu được. Bởi vì bản thân trước khi nói ra, đều làm theo lời Anh Dũng, mặc niệm ngôn ngữ còn nói, vì thế hắn mới gan dạ nói da hai từ “Trái Đất” mà không sợ bị ba người kia nghe hiểu được.
Có vẻ kế hoách Mạnh Tiến đã thành công, gây lên sự chú ý của bốn người bạn mình, thấy rõ nét buồn bã trên khuôn mặt từng người đã vơi đi nhiều, thay vào đó là nhiều biểu cảm khác nhau.
“Hahaha” Anh Dũng buồn cười thành tiếng:
“Chưa gì mày đã nghĩ đến việc kết hôn và có con rồi. Mày nghĩ có hơi sớm không? Trong khi năm người bọn mình còn chưa hòa nhập gì với sinh vật nơi đây, thì mày đã tính toán lấy vợ sinh con rồi.”
“Đúng tài mà.”
“Có vẻ bạn Mạnh Tiến bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của nữ giới hành tinh này rồi, nên mới suy nghĩ nhanh đến chuyện kết hôn a” Mỹ Linh tỏ ý liếc nhìn người nữ giới kia, thâm thúy nói.
Nguyệt Thủy cũng lướt nhìn một cái, quay trở lại, trêu ghẹo nói:
“Không trách được, không trách được, người ta đẹp vậy mà.”
Mạnh Tiến gượng cười vài tiếng che giấu lòng xấu hổ vô cùng. Hắn không nghĩ rằng chỉ một câu nói dối cố gắng đánh lạc hướng tinh thần bốn người bạn của mình, mà nó lại hiệu quả vượt qua tưởng tượng bản thân.
Nhưng hắn không để tâm lắm, cảm thấy đó là điều tuyệt vời cho tình hình hiện tại, ít ra năm người không cảm xúc u sầu nữa, bắt đầu phấn chấn trở lại bình thường.
Phía bên kia ba người, ngoại trừ cô bé Lan Tuyết còn mặn mà tập tru·ng t·hưởng thức từng miến thịt đọng mỡ thơm ngon, thì hai vợ chồng chuyển sự chú ý sang cuộc trò chuyện năm người.
Cả hai đều nảy sinh sự hiếu kỳ về ngôn ngữ, thân phận, đất nước... của năm người. Chỉ là do ngại quát phận xen vào cuộc trò chuyện, nên tạm thời gác suy nghĩ sâu trong lòng.
...
Nguyệt Thủy lần nữa liếc gia đình ba người, nghiêm túc nói:
“Từ ba người kia, bọn mình xác định rằng trên hành tinh có con người, ừm, sinh vật có ngoại hình giống con người, quá tốt về điều đó, chúng ta hiện giờ thừa cơ hội thu thập thông tin về nơi đây, trước khi bọn mình hòa nhập vào thế giới này.”
“Đúng vậy” Mỹ Linh khẽ gật đầu, nói thêm:
“Nhưng mà trước hết chúng ta phải bịa một về thân phận của mình đã. Chẳng may họ hỏi mình đến từ đâu, gì đó nữa, lại mắc tịt thì cực kỳ rắc rối.”
“Bìa bừa là được” Anh Dũng lấy lý do:
“Cứ nói là chúng ta đến một đất nước nào đó, tên là Hạ Ma, Ky Nang hay Kha Kha là được. Còn việc tại sao chúng ta ở đây, quá dễ, bảo là cắm trại và lạc đoàn viên là xong.”
“Nếu họ nghi ngờ, biết được đất nước mình bịa ra không có thật thì sao?” Mạnh Tiến hỏi.
“Thì chúng phải thủ tiêu họ” Anh Dũng thản nhiên nói tiếp:
“Để phát hiện sự thật, thì hành tinh phải sở hữu đất nước rất ít. Giống như bọn mình, Trái Đất có bao nhiêu đất nước, sợ rằng tám phần người còn chẳng biết cơ mà.”
“Vì vậy, bọn mình phải chơi liều, bởi làm gì còn cách nào khác đâu.”
"Giết người sao, tao không dính dáng mấy chuyện mất nhân tính đó đâu" Nguyệt Thủy thấp giọng nói.
Mỹ Linh gật đầu đồng ý, hỏi:
"Không còn cách nào khác sau sao?"
"Tao không biết, nhưng nếu cuối cùng lắm, thì phải sự dụng phương án đó" Anh Dũng thở dài.
Mạnh Tiến thấy thế, khuyên nhủ:
"Hãy coi những kẻ này không giống chúng ta là được. Cuộc sống bọn mình phải đặt lên hàng đầu."
"Ừm, tao biết rồi" Mỹ Linh biết là đổi ý với ba người được, chuyển chủ đề:
“Giờ tao sẽ cố gắng tiếp cận gia đình kia, moi thông tin từ họ.”
Nói xong, nàng quay người về phía gia đình ba người, thấy người nam giới phát giác bị để ý, vội vàng thu lại tầm mắt, cúi đầu, mỉm cười nói với con gái.
Thấy thế, nàng cũng không sản sinh gì hiếu kỳ, bởi ban đầu nàng vẫn luôn tập trung theo dõi hai người vợ chồng từ lúc phát hiện đến bây giờ.
Trong lúc trò chuyện, nàng cũng thấy người chồng thường thay liếc nhìn năm người vài cái, nhưng lại không sinh ra ác ý gì, nên không quá để tâm và cảnh giác lắm.
Nàng đối hai người hỏi:
“Cháu xin lỗi về vấn đề hỏi này, gia đình cô chú tại sao lại lăn lội ở trong rừng vậy?”
Nghe câu hỏi từ Mỹ Linh, Người đàn ông trâm ngâm một giây, mở miệng trả lời:
“Cũng không giấu diếm gì, gia đình chúng tôi lần này xâm nhập sâu vào khu rừng, chính là muốn làm lễ cung kính cho Đức Mẹ Thiên Nhiên.”
Đức Mẹ Thiên Nhiên?
Năm người Mỹ Linh chợt nhạy bén bắt được thông tin quan trọng từ câu nói người nam giới, bắt đầu trầm tư, suy đoán nhiều thứ.
Họ tự hỏi “Đức Mẹ Thiên Nhiên” là tên gọi của một ai đó? Hay là danh xưng của một vị Thần mà những người tính ngưỡng hoặc danh tên người ở đây đặt cho vị cai quản khu rừng?
Giống như ở Việt Nam hay ở đâu trên Trái Đất, vài chỗ họ sẽ lấy tên gọi cho một chỗ linh thiên, như: Thần Núi, Thổ Địa, Thần Mưa...
Với hai từ “Thiên Nhiên” năm người đã đoán sơ được, tên gọi phần nào liên quan đến khu rừng. Do ở Trái Đất, cũng có vài người dùng “Mẹ Thiên Nhiên” để nói đến vị cai quan cây xanh.
Để tránh cho lộ sơ hở, năm người không ai hỏi sâu về tên gọi này.
Người nam giới bỗng hỏi ngược lại:
“Vậy tại sao năm cô cậu lại sinh hoạt trong khu rừng vào giờ này?”
Câu hỏi người nam giới không quá ngạc nhiên, dừng như năm người đã suy đoán đến trường hợp câu hỏi này, chuẩn bị một câu trả lời hợp lý nhất.
Nguyệt Thủy thay phiên đáp:
“Chúng cháu có buổi thám hiểm khu rừng, chẳng may hết chút lương lực, nhưng lại lạc đường không tìm thấy lối về. Thật may quá, tối hôm nay gặp được gia đình cô chú đây.”
Người nam giới trầm tư một giây, hỏi tiếp:
“Năm người đến từ nơi khác à? Ở đâu vậy? Tôi nghĩ rằng bản thân có giúp năm cô cậu đây tìm về nơi đến.”
“Dạ vâng, chúng cháu đến từ nơi khác” Mỹ Linh lắc lắc đầu, giả biện nói tiếp:
“Chúng cháu là đoàn năm người, những kẻ với niềm đam mê khám phá điều mới mẻ, đi khắp mọi nơi. Vì vậy chúng cháu thường không có nơi cố định, chỉ thỉnh thoảng ghé chỗ nào đó nghỉ ngơi, mua vài đồ gia dụng thôi.”
Người nam giới không nghi ngờ gì, gật nhẹ đầu, cảm thán:
“Tuổi trẻ a, có chí hướng rộng là một điều tốt, tôi chúc năm người an toàn trong những chuyến thám hiểm.”
“Dạ vâng, cháu thay mặt bốn người cảm ơn chú, à...” Nguyệt Thủy chợt phát giác được bản thân bỏ quên và thiếu lễ phép một điều, vội hỏi:
“Thật xin lỗi khi không biết tên hai cô chú đây. Cháu xin giới thiệu, cháu tên là Nguyệt Thủy, đầy đủ cả họ lẫn tên là, Trần Nguyệt Thủy.”
“Còn tên cháu, Long Mạnh Tiến...”
“Tên cháu là, Lý Bạch Mỹ Linh...”
“Lê Anh Dũng là tên cháu...”
“Nguyễn Anh Minh.”
Lần lượt màn giới thiệu tên của bốn người còn lại và không che giấu gì về họ tên thật của mình cả. Do từ tên gọi cô bé Lan Tuyết, họ ngầm hiểu ra cách đặt tên nơi đây cũng không quá khác biệt với Trái Đất, nhất là Việt Nam.
Người nam giới lặng yên ghi nhớ sâu từng tên gọi năm người, mới bắt đầu giới thiệu tên mình:
“Tôi tên là, Viết Quang Trọng...”
Người nam giới Quang Trọng, quay sang, vươi tay về người vợ và con gái:
“Còn đây là vợ tôi, Lỵ Minh Tinh và con gái, Lan Tuyết.”
Người nữ giới Lỵ Minh Tinh không nói gì, chỉ mỉm cười khẽ gật đầu đáp lại, còn cô bé Lan Tuyết quay sang cười tươi, sau đó lại tiếp tục hồn nhiên nhét miếng thịt đọng nước vào miệng.
...
Song lưỡng Mặt Trăng trên cao, một bên hư ảo màu xanh lam, một bên thì đỏ huyễn như âm dương.
Hai luồng ánh trắng v·a c·hạm, giao thoa với nhau, tạo nên khung cảnh đầy thơ mộng, không khác trong tranh vẽ.
Đứng canh bên ngoài ngôi nhà gỗ, hai người lần lượt là Quang Trọng và Anh Dũng, mỗi người một bên ở lối ra vào, dùng tảng đá nhỏ mặt phằng làm ghế ngồi.
Họ thực hiện nhiệm vụ canh gác trong hơn hai giờ đồng hồ, sau đó sẽ vào gọi đánh thức hai người Anh Minh và Mạnh Tiến nằm ngủ trong gian nhà, cứ thế thay phiên cho đến sáng sớm.
Quang Trọng quay mặt sang, chần chừ một giây, mở miệng hỏi:
“Năm cô cậu là chủng tộc gì vậy? Trông cách ăn mặc với ngoại hình thật kỳ lạ, giống giống chủng tộc kia.”
Từ lúc gặp mặt, bản thân hắn luôn luôn cảm thấy có gì khác thường từ năm người, chỉ là lúc đó còn bài xích nhiều, nên không tiện hỏi ngoài quan sát một hồi.
Giờ đây, hai bên khá tự nhiên hơi rồi, hắn mới bắt đầu nói khúc mắc trong lòng.
Điều đầu tiên chính là bộ quần áo, thật là Quang Trọng chưa nhìn thấy trang phục nào như này trong đời mình, điều thứ hai chính là giống loài.
Trông năm người nay có vẻ sở hữu ngoại hình tương đối với chủng tộc mình, nhưng bản thân vẫn cảm giác gì đó từ năm người. Mà với hình dáng này, hắn từng có một cơ hội gặp qua, nhưng không đủ rõ để xác nhận.
Chủng tộc? Ở hành tinh Át Ta này có p·hân b·iệt c·hủng t·ộc sao? Da màu hay là ngoại hình?... Anh Dũng trầm tư suy nghĩ một trận.
Do bản thân không phải sinh vật nơi đây, nên không rõ thứ gì hết về tình hình hành tinh này, hắn tạm thời đình chỉ câu hỏi, đảo sáng biện một lời nói dối.
Nuốt ngụm nước bọt, hắn chỉnh sửa câu từ, lắc lắc đầu trả lời:
“Cái này cháu không biết, bởi gia đình cháu chưa nói về bản thân là chủng tộc nào hết, chỉ dặn bảo rằng, chúng sinh bình đằng, không ai hơn ai và hãy sống cho thật tốt, đừng quá làm phiền đến người khác.”
“Có vẻ gia đình cậu là một gia đình gia giáo” Quang Trọng không điểm nghi ngờ câu nói, gửi lời khen.
Thấy không lộ sơ hở, Anh Dũng nhẹ nhõm, nhân cơ hội hỏi lại:
“Vừa nãy, cháu thấy chú nói cháu giống chủng tộc nào đó, vậy không biết chủng tộc đó là tên gọi là gì vậy ạ? Tao rất hiếu kỳ về chủng tộc của mình, mong chú trả lời hộ cháu.”
Quang Trọng trầm mặc một giây, mở miệng trả lời:
“Ừm, năm người cô cậu cho tôi cảm giác năm người chính là chủng tộc người Tinh Khôn.”