Chương 13: Bắt đầu thu thập thông tin.
Đứng trước đám người, ông lão nở nụ cười nhẹ, nói chậm:
“Về đúng lúc lắm, đủ thời gian để chuẩn bị cho ngày kia rồi.”
“Vâng thưa ông Nêu” Minh Tinh lễ phép gật đầu.
Người đàn ông bắt đầu chú ý tới năm khuôn mặt lạ, đánh giá một lượt, hướng Quang Trọng hỏi:
“Năm vị này là?”
“À, giới thiệu hai người...” Quang Trọng xoay người:
“Đây là một đoàn thám hiểm thiếu niên, chúng tôi tình cờ gặp nhau ở trong khu rừng vào tối hôm qua. Năm vị thiếu niên này đã tốt bụng giúp đỡ, cho gia đình tôi ngủ nhờ qua đêm tại chỗ họ.”
“Vậy à, cảm ơn năm cháu đã giúp đỡ gia đình Minh Tinh” Ông Nêu khẽ gật đầu.
“Không có gì đâu ông” Mỹ Linh và Nguyệt Thủy cười nói.
Ông lão nở nụ cười hiền hòa:
“Ông là một trong những thành viên hội đồng Tạo Vật, nơi nắm giữ toàn bộ điều hành của thành phố và cả chủng tộc Hoa Yến.”
“Ông tên là Trúc Nêu, các cháu gọi ngắn gọn thân quen, lão Nêu cũng được.”
“Còn ta là Mạ Nhật Tân, trưởng tổ khu phố gia đình nhà cô bé Lan Tuyết đang sinh sống, cũng là người bạn thân nhất của bố cô bé” Người đàn ông tên Nhật Tân nói.
Anh Minh, Nguyệt Thủy và Mỹ Linh yên lặng, tập trung ghi nhớ sâu danh tự hai người lẫn cấp bậc.
Còn về phía Anh Dũng và Mạnh Tiến, hai người bị nhiều máy móc hình dáng kỳ lạ gây lên chú ý, trên mỗi con cầu từ tứ phía ra vào thành phố.
Đây là lần đầu, hai người chứng kiến những công nghệ hiện đại ngoài Trái Đất.
...
Nhóm người tách ra khỏi gia đình Quang Trọng, tiến đến công viên cách đó không xa cây cầu chính, tụ họp ngồi xuống một chiếc bàn tròn bằng đá.
Mạnh Tiến và Anh Dũng con mơ mẩn ngắm nghía xung quanh khu phố, Mỹ Linh bắt đầu đưa ra chỉ tiêu:
“Bọn mình sẽ chia ra thành hai nhóm... Anh Dũng và Mạnh Tiến là một nhóm, còn lại tao, Nguyệt Thủy và Anh Minh sẽ thành một nhóm.”
“Chúng ta sẽ chia nhau ra, thu thập thông hữu ích nhất có thể, giúp chúng ta để dễ dàng hòa nhập vào thế giới này.”
“Cần thua thập những gì?” Mạnh Tiến quay đầu lại hỏi.
Mỹ Linh chưa trả lời, đối Anh Dũng nói:
“Mày có giấy bút đấy không?”
“Có” Anh Dũng nói.
“Ừm” Mỹ Linh gật đầu:
“Vậy lấy ra đi, vài tờ vào, chúng ta sẽ thỏa luận thêm bớt những thứ cần thu thập lên giấy cho dễ hiểu.”
“Rất hợp lý” Anh Dũng cúi người, xách balo đặt lên đùi, lấy ra một quyển vở kẻ ngang và hai cây bút bi cho lên mặt bàn, rồi đưa cho Mỹ Linh một cây bút, mình cầm một cây.
Mỹ Linh cẩn thân ghi lên hai dòng chữ vào trang giấy: Tiền tệ, Thời gian (Lịch).
Xong hết thảy, nàng ngẩng đầu lên hỏi:
“Bọn mày xem cần phải ghi thêm ghì nữa không?”
Trầm ngâm suy nghĩ một hồi, Nguyệt Thủy nắm cây bút, ghi xuống hai từ vào một dòng: Tầng lớp.
Nàng nói ra suy nghĩ:
“Đây là một thứ rất quan trọng... Chẳng may chúng ta v·a c·hạm với một kẻ ở tầng lớp cao với tính tình cực tệ, cho dù bọn mình có siêu năng lực cũng khó thể giải quyết mọi việc ổn thỏa.”
“Rất hợp lý” Mỹ Linh gật đầu tán thành.
“Cái này cũng không kéo quan trọng” Anh Dũng vươn tay tiếp nhận cây bút từ tay Mỹ Linh, ghi xuống một từ đơn giản: Luật.
Hắn trình bày:
“Bọn mình không thể sống khi không biết luật pháp của hành tinh này như nào... Mà chúng ta phải tìm hiểu sau không chỉ luật thông thường, còn phải chuyển sang những nhánh luật khác, như... Luật giao thương, luật công cộng, vân vân.”
“Nên nhớ rằng, bọn mình khả năng lớn nhất, sẽ sống ở thế giới đến tận lúc c·hết, vì vậy, việc kinh doanh là điều phải bắt buộc làm để kiếm tiền... Mà muốn kiếm tiền bọn mình phải thông hiểu luật thương mại đã, lúc đó mới dễ dàng kiếm tiền, thỉnh thoáng tìm sơ hở lách luật nữa.”
“Người ta thường có câu... Kẻ đáng sợ nhất, chính là kẻ hiểu rõ luật.”
“Câu đó mày lấy ở đây đấy” Mạnh Tiến hỏi.
“Câu này á” Anh Dũng cười nhẹ, bình thản nói:
“Tao chế ra đó, hay không?”
Câu trả lời đầy tự nhiên của Anh Dũng, không khỏi làm ba người Mạnh Tiến, Nguyệt Thủy và Mỹ Linh bật cười.
Mạnh Tiến giơ con cái, liên tục khen:
“Hay, như người từng trải, đầy dày kinh nghiệm, xuất sắc.”
Mỹ Linh dừng cười, đưa về :
“Tao nghĩ còn thêm điều nữa, đó là thu thập mọi tin tức về các chủng tộc trên hành tinh này, nhất là chủng tộc người Tinh Khôn.”
“Tao rất hiếu kỳ người Tinh Khôn ở hành tinh này như nào, mà mấy người ở đây đều nói chúng ta giống như họ, điều này rất đáng để quan tâm sâu.”
“May mắn chủng tộc Tinh Khôn y hệt chúng ta, từ mọi bộ phận, thì bọn mình sẽ tìm đường chuyển đến chỗ họ sinh sống.”
Vừa nói, nàng vừa nhặt cây bút, viết xuống một dòng: Thông tin về tất cả chủng tộc.
Bỗng dưng suy nghĩ nàng nảy sinh một ý, rơi vào trầm tư một hồi nhanh, tự hỏi có nên ghi điều đó xuống không? Cuối cùng nhiều đợt phân tích cấp tốc, nàng quyết định thêm vào: Siêu năng lực.
Anh Minh, Anh Dũng, Mạnh Tiến và Nguyệt Thủy đưa ánh mắt, đọc thầm dòng chữ, phản ứng đầu tiên là nghi hoặc, rồi nhớ tới đoạn thoại cô bé Lan Tuyết, thông hiểu được vài phần.
Mỹ Linh nghiêm túc nói:
“Bọn mày nhớ biểu hiện khi đứa nhỏ Lan Tuyết nói về siêu năng lực không? Tao vô tình quan sát, phát hiện biểu hiện của hai người vợ chồng rất bình thản, bình thản đến nỗi tựa hồ đây không phải bí mật gì.”
“Như vậy, cộng thêm sinh vật khổng lồ hôm qua, tao mới sinh nghi rằng, hành tinh cốt lõi thật đúng là không để trưng, những sinh vật bên trên hành tinh đều siêu việt hơn sinh vật trên Trái Đất nhiều.”
“Suy nghĩ này rất hay” Nguyệt Thủy gật đầu, nghiêm nghị nói:
“Cho dù tao tin thế giới này có ban bố một luật hạn chế siêu năng lực, nhưng không có nghĩa nó đủ lớn để ngăn cản mấy kẻ t·hế g·iới n·gầm.”
“Nếu chúng ta không chuẩn bị kỹ càng, tương lai đen đủi dính dáng tới mấy kẻ như vậy, thì cực kỳ nguy hiểm.”
“Hay” Mạnh Tiến khen một câu, rồi nói:
“Vậy còn gì nữa không?”
“Còn...” Im lặng từ đầu, Anh Minh bỗng lên tiếng:
“Chúng ta phải tìm người dạy đọc, viết chữ ở nơi đây mới được. Tuy nhờ vào lực lượng thần bí phiên dịch, không có nghĩa là không có rào rản ngôn ngữ.”
“Bởi lực lượng đó không thể phiên dịch chữ viết cho mắt chúng ta hiểu được. Một khi không năm rõ được chữ viết, bọn mình sẽ mất đi lợi thế về nhiều thứ, như buôn bán, tìm hiểu thông tin qua sách vở, quan trọng hơn, không thể đọc các bảng hiệu chỉ dẫn.”
“Mày nói, tao mới để ý tới việc này” Mỹ Linh xoay mặt, nhìn lên tấm bảng hiệu trên đỉnh cửa hàng cách đó không xa:
“Đúng là lực lượng thần bí này, ngoài khả năng nghe, không thể giúp bọn mình đọc, viết được ngôn ngữ của chủng tộc Hoa Yến.”
“Vấn đề có thể nhìn thấy đơn giản, nhưng nó lại thứ mối chốt của tương lai bọn mình sau này.”
“Vậy, tao cho nó vào mục tiêu hàng đầu” Anh Dũng viết dòng chữ ở hàng đầu tiên còn sót: Ngôn ngữ (Bắt buộc phải hoàn thành sớm nhất có thể).
“Tao nghĩ như này đủ rồi, còn thêm gì thì phải để dạo quan nơi đây, tìm phần thiếu sót, rồi bù đắp sau” Mỹ Linh đứng dậy, lấy từ người ra chiếc điện thoại cảm ứng, giơ lên:
“Hiện tại bọn mình không xác định được giờ ở hành tinh này, đành phải dùng thời gian trên điện thoại làm mặc định lần tụ họp tiếp theo.”
“Máy bọn mày còn pin không?”
Nguyệt Thủy lấy ra điện thoại từ trong túi, bấm lên, xem số phần trăm pin còn lại, nói:
“Máy tao còn đúng 53%.”
Anh Minh lướt nhìn màn hình điện thoại dưới tay:
“Tao là 78%.”
“Máy tao có vẻ trâu hơn, từ lúc tới nơi đây cũng không sử dụng đến, nên vẫn còn hơn 90% pin” Mạnh Tiến giơ màn hình điện thoại trước mặt.
Anh Dũng lắc nhẹ đầu:
“Của tao hết sạch rồi, hôm qua kiểm tra vài thứ xem, ai ngờ tiêu tốn hết số pin còn lại, hài.”
“May là tao còn mang dự phòng sạc pin theo trong balo, giờ chỉ cần tìm hiểu nguồn năng lượng thế giới này sài là gì? Có phải là điện không? Lúc đó tao sẽ tự chỉnh sửa ổ cắm, dùng sạc cho tất máy chúng ta.”
“Tốt a, cũng khá may, năm máy bọn mình đều dùng chung ổ SCK” Nguyệt Thủy cất điện thoại trở lại túi quần.
“Không sao, mày đi cùng Mạnh Tiến nên không cần dùng điện thoại của mày.” Mỹ Linh giơ màn hình cảm ứng trước bốn người, nói:
“Hiện tại giờ trên điện thoại là 4 giờ sáng theo giờ Việt Nam, vậy thế này, sau hai giờ, tức là 6 giờ sáng giờ, bọn mình sẽ lần nữa tụ họp tại đây, hay là ba giờ? Bọn mày thấy sao?”
Nguyệt Thủy suy nghĩ một giây, nói:
“Cứ lấy hai giờ là mặc định tụ họp đã, lần đầu tách ra, chẳng may có biến cố nào đột ngột xảy ra, cần phải giúp đỡ, thì bọn mình phải có mặt đầy đủ trước đã.”
Mỹ Linh khẽ gật đầu, “Ừm” một tiếng, nói:
“Vậy chốt là hai giờ sau, chúng ta sẽ tụ tập ngay tại địa điểm này.”
“Được” Anh Dũng và Mạnh Tiến đồng thành nói