Chương 10: Sự tích về Khuyển
Bầu không khí yên lặng vài giây, hai bên không ai mở miệng.
Người nam giới bỗng bước lên một bước, lên tiếng:
“Xin lỗi năm vị, gia đình tôi đường đột phàm phiền bữa ăn tối của mọi người.”
Dừng lại vài giây, quan sát cử động năm người xa lạ, hắn không phát hiện bất thường nguy hiểm nào, mới nhẹ nhõm, bình tĩnh nói tiếp:
“Chúng tôi đi đường xa, lăn lội ở khu rừng này ba ngày rồi, chẳng may ngày cuối trở về nhà, trời đổ tối sớm hơn dự đoán, dẫn đến ba người chúng tôi bị mất phương hướng, lạc đường vài giờ ở khu rừng, cho đến phát hiện ánh lửa đằng xa, mới mạnh bạo tìm đến, muốn nhờ sự giúp đỡ.”
“Chúng tôi chỉ muốn xin nhờ ở qua một đêm, cho đến rạng sáng chúng tôi lập tức rời đi.”
Năm người này có điều kỳ kỳ... Người nam giới n·hạy c·ảm được điều khác thường từ mấy người Mỹ Linh, nhưng lại đủ kiến thức diễn tả nổi.
Trông thấy năm người đây độ tuổi còn rất trẻ, cộng thêm tụ họp cắm trại ở trong rừng thế này, hắn suy đoán nhanh những thiếu niên, thiếu nữ này hắn là đang trải nghiệm một chuyến dã ngoại.
Nên bản thân hắn không cần phải quá cảnh giác nhiều, nhưng vẫn phải đề phòng trước tình huống bất ngờ nào vượt ngoài suy tính của mình.
Phía bên kia.
Năm người Anh Minh đều kinh hãi, khi bản thân họ đều có thể nghe hiểu rõ rạc từng lời nói của người nam giới.
Tuy ngoài tai, họ đều nghe thấy một loại ngôn ngữ khác, nhưng cho đến khi truyền vào lên đầu, mọi từ ngữ tựa như bị một lực lượng thần bí nào phiên dịch sát nghĩa từng câu sang tiếng việt.
Năm người, cho dù người ít vận động não Mạnh Tiến đều suy đoán rằng đây một trong năng lực ẩn được ân tặng từ những kẻ Tồn Tại Tối Cao.
Mặt ngoài thông hiểu được người nam giới kia nói gì, nhưng không một ai năm người mở miệng. Bởi vì họ không dám chắc rằng ngôn ngữ mình nói ra, lực lượng thần bí có thể phiên dịch được.
Mỹ Linh nhìn quanh bốn người bạn một cái, thành người tiên phong đầu tiên mở miệng giao tiếp.
Nàng đứng dậy, ngữ khí nhẹ nhàng, nói:
“Xin chào, mấy người có nghe hiểu tôi nói gì không?”
Người nam giới khó hiểu nhíu mày một cái, sau đó thư giãn trở lại, khẽ gật đầu, đáp lại:
“Tôi nghe hiểu.”
Hiểu? Mỹ Linh tròn mắt kinh ngạc, bốn người khác cũng như vậy.
Năm người đèu kịch liệt vui sướng, khi rào cản ngôn ngữ mà họ đều lo sợ khi sống hành tinh này đã bị phá vỡ. Họ đã có thể tự tin thu thông tin nơi đây, giúp khả năng sinh hoạt hành tinh mới dễ dàng hơn.
Điều họ vui mừng nhất, chính là sinh vật nơi đấy có loài giống gần y hệt với con người bọn họ nhất. Vì vậy, đỡ phải tránh phiền, trốn lui trốn lủi khi khác ngoại hình.
Sự kinh ngạc lập tức được thay đổi về bình thường, Mỹ Linh không biểu hiện sắc thái gì, bình thản nói tiếp:
“Xin mời.”
Không đáp lại ngay, người nam giới quay mặt nhìn người vợ, rồi cả hai gật đầu một cái ra ý hiệu gì đó.
Người nam giới gật nhẹ đầu:
“Cảm ơn.”
Cả ba người cẩn thận bước đến chỗ ngồi cũ Anh Minh, còn hắn thì rời vị trí đi tới chỗ Anh Dũng, nhường khoảng trống cho gia đình ba người.
Thấy ba người vẫn im lặng, giữ khoảng cách với đám mình, Nguyệt Thủy đánh vỡ bầu không khí nặng nề.
Nàng nhẹ giọng hỏi thăm:
“Ba người đã ăn gì chưa? Ở đây chúng tôi có nồi thịt tươi, tuy không có gia vị gì, nhưng mùi vị nó khá ổn, đủ để bồi bổ cho phần sức mất một ngày dài trải qua.”
Người nam giới đang còn để tâm đến chiếc nồi đá to lớn này, không khỏi tự hỏi năm đứa trẻ này làm sao để tạo dựng được như này, hay do nó đã có sẵn.
“Anh, kìa” Người nữ giới ghé tai, thấp giọng nhắc nhở.
“A” Người nam giới bừng tỉnh, vội ổn định trạng thái, hắng giọng một cái:
“Cảm ơn, chúng tôi ăn qua bữa tối rồi.”
Hắn không nói dối, vài tiếng trước, cả nhà ba người đã thưởng thức qua bữa ăn đã chuẩn bị sẵn mang đi. Nhưng do lượng lương thực còn lại khá ít, nên đều nhường hết cho người con gái, còn bản thân và người vợ thì ăn không đủ no.
Còn việc từ chối, bởi hắn hiện chưa quá tín nhiệm năm người, vẫn cảnh giác sợ đồ ăn có chất khác, làm hại gia đình mình, nên đành phải tiếc nuốt từ chối.
Người vợ bên cạnh thấy vậy, cũng thất vọng, nhưng thấu hiểu nỗi khổ tâm của chồng nên đành phải im lặng chấp nhận.
Nhưng con gái hai người thì khác. Cô bé ngây thơ, chất phác, không còn rụt rè như lúc đầu.
Cô bé giọng điệu êm ái hỏi:
“Thịt của anh chị là thịt gì vậy? Có ngon không?”
Cô bé là một người có niềm đam mê với món thịt, nên khi nghe về mời ăn “Thịt” không khỏi kiềm chế cơn thèm thuồng trong người, quên bén lời dặn dò từ bố mẹ.
“Đừng làm phiền anh chị, Lan Tuyết” Người mẹ vội nhắc nhở cô bé.
“Thịt gì hả? Chị cũng không rõ tên gọi nó là gì” Nguyệt Thủy mỉm cười thân thiện.
Tiện đây tìm hiểu thông tin về con thú, nàng vươn tay chỉ về hướng lớp da con dã thú được Anh Dũng lột tỉ mị, treo khô ở trên cành cây gần đây.
Nàng bảo:
“Thịt của con thú kia.”
Nghe vậy, hai người vợ chồng theo hướng Nguyệt Thủy chỉ, đảo mắt nhìn đến. Bởi khi lại gần nồi thịt, họ đều cảm nhận mùi hương thơm bay hơi từ bên trong, nên hơi tò mò.
Lớp da được treo mặt ngoài về hướng đám người, tuy hơi tối nhưng vẫn có thể nhìn khá rõ chi tiết.
Người nam giới nhíu mày, cảm thấy vẻ ngoài lớp da có chút quen quen. Mất tận vài giây, hắn mới trợn mắt, giật mình khi nhận ra chủ nhân lớp da.
Hắn không kìm được thốt lên:
“Khuyển!”
Từ câu nói người chồng, người nữ giới cuối cùng nhận ra, biểu hiện sắc mặt không thua kém gì người nam giới.
Khuyển?
Năm người Mỹ Linh mặc niệm ghi nhớ tên gọi của con dã thú, vừa thử lục lọi ký ức xem ở Trái Đất có con nào tên này không. Nhưng kiến thức có hạn, không ai tìm kiếm được, kể cả Anh Dũng.
Mỹ Linh phát giác được biểu cảm của hai vợ chồng, nhận thấy lai lịch con dã thú có vẻ lớn, bắt đầu lo lắng, sợ đám người mình vừa g·iết một con thú hiếm.
Nàng giả vờ, biện minh một lời nói dối:
“Hai người nhận ra con thú này sao? Bên chiều, chúng tôi thấy nó nằm c·hết ở gần đây, với vài v·ết t·hương trên người còn tươi mới, nên nghĩ rằng nó vừa mới c·hết, vừa hay đang thiếu thực phẩm, vì thế chúng tôi mới đem nó thịt ra.”
“Có vấn đề gì sao?” Nàng thận trọng hỏi lại lần nữa.
Người nam giới gật đầu một cái, tâm trí mới bình tĩnh trở lại, thu hồi ánh mắt, vẫn ẩn hiện kinh hãi, nhìn về đám người Mỹ Linh.
Hắn hỏi:
“Năm cô cậu không biết về con này sao?”
Đám người Nguyệt Thủy, bắt đầu nhận thấy lai lịch con thú rất lớn, khiến vấn đề trở nên nghiêm trọng.
Mỹ Linh tiếp giả vờ, ngờ vịt lắc đầu:
“Không biết.”
Với kinh nghiệm dày dặn, người nam giới cũng không phát hiện điểm giả tạo nào từ năm người, suy đoán hẳn họ nói sự thật.
Sau đó, hắn mới chậm rãi giải thích:
“Con này tên là Khuyển, nó là một con thú rất hiếm. Hiếm đến nỗi, số lần nó xuất hiện chỉ được ghi chép trong sách vở.”
Người nam giới hắng giọng một cái, trầm giọng nói tiếp:
“Bởi, có một lời đồn về nó... Ở đâu có Khuyển xuất hiện, ở đó có Thần giáng lâm.”
Kết thúc câu nói, năm người Anh Dũng lần này không còn giữ được bình tĩnh trên mặt, trùng điệp sinh ra kh·iếp sợ.
Họ sợ hãi khi đám người mình lại g·iết phải một con thú có liên quan đến thần.
Người bộc lộ cảm xúc nhiều nhất, chính là Mỹ Linh.
Trong đầu nàng hiện tại phảng phất hình ảnh sinh vật khổng lồ quái dị bên chiều vừa xong.
Đó là Thần sao?... Nàng thầm nghĩ mà rùng mình.
Anh Dũng mang theo lo lắng hỏi thăm:
“Vậy, chẳng may chúng tôi ăn thịt Khuyển có bị làm sao không? Bị Thần phạt hay nguyền rủa gì đó không?”
Người nam giới trông thấy năm người sắc mặt ai cũng tái mét, cảm thấy bản thân mình nói hơi quá thì phải.
Hắn nhanh chóng lắc đầu, mỉm cười nói:
“Không sao đâu, tuy nó hiếm bởi ít xuất hiện, nhưng việc có kẻ ăn thịt hay g·iết nó cũng không phải không có. Những kẻ đó đều không bị gì, thay đó là cuộc sống đều phất lên rõ rệt, như nhận được ban phước từ vị Thần.”
“Chính là vậy, mỗi lần có kẻ treo giá, đều có những người cực kỳ giàu có săn lùng, mua về.”
Hắn vô thức nhìn về bát thịt, không khỏi nuốt ngụm nước miệng, nói tiếp:
“Nên năm người không phải lo đâu, mà phải vui vẻ mới đúng.”
“Vậy sao?” Anh Dũng đặt tay lên ngực, nhẹ nhõm thở phào.
Bốn người khác giảm bớt căng thẳng đi nhiều, lập tức đảo ngược, cơn vui vẻ tràn ly ập đến.
Không nghĩ tới con thú dữ, hóa ra không phải tai họa mà trái ngược, chính là lộc trên trời ban xuống.
Mỹ Linh mỉm cười, mời:
“Đã vậy, cháu nghĩ ba người cũng nên thưởng thức một chút vị của nó ha, đâu phải lúc nào có cơ hội thưởng thức đâu.”
Hai người vợ chồng nhìn nhau chần chừ, ngại ngùng không dám mở miệng đáp ứng, thì đứa con gái Lan Tuyết vui vẻ, gật đầu nói:
“Vâng thưa chị.”
Nguyệt Thủy đưa cho cô bé một bát đầy thịt, cười nói:
“Lan Tuyết ngoan, của em đây.”
Phía hai người vợ chồng, Mạnh Tiến cũng thân thiện, đem cho ho hai bát thịt lớn, thúc dục họ ăn cho kẻo nguội.
Cuối cùng không kiềm chế được, hai người vợ chồng bắt đầu thưởng thực hương vị của thú hiếm.
Mỹ Linh lại gần, mỉm cười hỏi cô bé:
“Em năm bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô bé Lan Tuyết vừa ăn vừa đáp:
“Em năm nay vừa tròn 2 tuổi ạ.”
“Em 2 tuổi?” Mỹ Linh và Nguyệt Thủy đồng thanh hỏi lại xem bản thân có bị nghe nhầm không.
Cô bé Lan Tuyết gật nhẹ đầu, thản nhiên đáp:
“Vâng, năm nay em 2 tuổi.”
Được xác nhận lần thứ hai, năm người vẫn khó thể tin được mắt mình. Một cô bé xinh xắn với dáng hình cùng lứa với những đứa trẻ sáu, bảy tuổi ở Trái Đất, mà trên hành tinh này lại chỉ mới hai tuổi.
Anh Dũng trầm ngâm suy nghĩ một hai, đưa ra suy đoán:
“Chắc là cột mốc thời gian hành tinh này khác với Trái Đất, nên một năm cũng không còn là khái niệm 365 ngày như chúng ta đâu.”
“Mày” Mạnh Tiến kinh nghi, vội sát gần, nhỏ giọng:
“Mày không sợ ba người kia nghe thấy sao. Họ phát hiện bọn mình không phải sinh vật hành tinh này thì sao.”
Ba người khác cũng thấy vậy, cho rằng Anh Dũng quá thiếu cẩn thận và vô tư rồi. Nếu bị phát hiện, khả năng bị truy lùm tóm gọn và tra hỏi về nơi xuất xứ.
Anh Dũng lắc nhẹ đầu, cười nói:
“Tao đang nói tiếng việt, nên họ nghe không hiểu gì đâu.”
“Hả” Bốn ngơ ngác, Mạnh Tiến định mở miệng hỏi, thì bị Anh Dũng cắt ngang, nói tiếp:
“Tao đã suy nghĩ rất nhiều lần. Tự hỏi những câu nói của bọn mình mà nói ra, bất cứ tiếng nào, đều bị phiên dịch cho người khác hiểu được sao?...”
“Rất tuyệt, nhưng mặt trái, nó lại chính là điểm chí mạng. Thử nghĩ xem, chẳng may năm đứa mình, có người vô tình nói toẹt ra lượng thông tin về Trái Đất sẽ như nào? Tao không tưởng tượng nói cuộc săn lùng toàn diện của sinh vật hành tinh này với bọn mình.”
“Từ đó, cho thấy năng lực nguy hiểm hơn nhiều so với lợi ích nó mang lại. Chắc hẳn những kẻ Tồn Tại Tối đã nghĩ tới trường hợp này.”
Hắn dừng nhịp nói, sờ, cầm lấy mảnh áo, nói tiếp:
“Giống như bộ quần áo của mình vậy. Nó có thể thay đổi hình dáng vô vàn hạt trắng xám theo ý mình, và tao đoán rằng năng lực phiên dịch cũng vậy.”
“Để xác định cái này, tao đã thử một lần, bằng cách nói một câu vừa đủ rõ cho người nam giới kia nghe được.”
“Từ câu đó, tao thăm dò phản ứng từ người nam giới, phát hiện người này không nghe hiểu tao nói.”
“Mày nói câu gì?” Mạnh Tiến hỏi.
“Câu tao nói á?” Anh Dũng mỉm cười nói ra:
“Đằng sau kia, dừng như có người, chắc do mình nhìn lầm.”
“Trước khi nói, tao mặc niệm trong đầu là tiếng việt.”
“Bọn mày biết người nam giới phản ứng như nào không?”
“Phản ứng như nào?” Mạnh Tiến rốt suột hỏi.
Anh Dũng không kéo dài, nói luôn:
“Người năm giới liếc tao một cái, với ánh mắt to mò, nhưng không có quay về đằng sau.”
“Cho thấy điều gì? Cho thấy người nam giới to mò với ngôn ngữ tao nói, nhưng lại không hiểu gì hết, nên không quay về sau thăm dò.”
“Kinh nha” Mạnh Tiến giơ ngón cái, khen ngợi.
“Được nha” Mỹ Linh và Nguyệt Thủy đồng thanh khen.
Đúng như Anh Dũng suy đoán, ba người, nhất hai người vợ chồng kia đều không nghe hiểu gì hắn nói từ đầu đến giờ, chỉ tò mò đôi chút, không quá nghi ngờ gì, vì việc thế giới này rất rộng lớn, nên việc có nhiều ngôn ngữ cũng chẳng có gì hiếm lạ.