Na Minh Triển không hề kén chọn chỗ ở. Ngay cả việc cô giáo lớp B dắt sang lớp khác, gọi mình bằng một cái tên khác, giới thiệu mình với các bạn khác lại khiến cậu thích thú, cảm giác mới mẻ này đủ để giữ chân cậu lại.
“Xin chào các bạn, tớ tên là Na Minh Triển”
Cô giáo nở nụ cười thân thiện gợi ý thêm cho cậu về phần giới thiệu.
“Em mới chuyển đến, các bạn chưa biết nhiều thì mình phải làm sao đây? Em có thể giới thiệu thêm ví dụ như sống ở đâu, giới thiệu ba mẹ em làm nghề gì chẳng hạn?”
Na Minh Triển nghe lời cô, ngây ngô kể đúng sự thật : “Em sống với mẹ ở thành phố G còn ba em…ba em mất rồi”
Cô giáo không duy trì lâu biểu cảm tươi cười, nghe cậu bé nói mà nụ cười trên môi cô nhạt dần.
Mới ngày hôm qua, hai cha con đích thân đến trường bàn bạc chuyện nhập học thế mà hôm nay đã nghe tin ba cậu mất?
Cô giáo nhanh chóng đổi chủ đề, tránh để chuyện đau thương làm đám trẻ sốc cũng như buồn rầu.
“Cao Minh Triết em có thể…”
Cao Minh Triển đã cố gắng đọc rõ ràng họ tên của mình trong phần giới thiệu cho thật chính xác rồi, lần này cậu không thể không bắt lỗi sai của cô giáo.
“Em thưa cô, em tên là Na Minh Triển chứ không phải là Cao Minh Triết ạ!”
Cô giáo hoang mang, tinh thần sớm bị doạ một phen. Không lẽ sắp già rồi nên lú lẫn? Đến tên học sinh cũng nhớ sai?
“À…cô xin lỗi…Em là Na Minh Triển hả? Cô nhớ rồi!”
Chủ nhiệm mới ngày hôm qua đón học sinh mới nên cái tên vẫn còn lạ, chưa gọi quen tai. Chắc vì thế mà nhớ nhầm chăng?
“Hu hu…huhu…”
Tiếng khóc thất thanh thu hút đám trẻ, trong đó có cả Na Minh Triển.
Trông từ xa, cậu cũng có thể nhận ra cô bé đang ngồi trên thảm cỏ kia là bạn cùng lớp và vài ba bạn học khác đang đỡ cô dậy.
Trong đó có một bạn nam hét lớn hỏi tội cậu bé kia : “Na Minh Triển tại sao cậu lại đẩy cậu ấy? Cậu không muốn đi chơi với tụi mình thì cậu có thể nói mà?”
Na Minh Triển chẳng cần suy nghĩ thêm, nhìn thấy bạn mình bị bắt nạt là cậu không thể để yên.
Cậu nhóc chạy đến bảo vệ chính nghĩa cùng bạn của mình là Vũ Hoàng Kình.
Tất cả diễn ra chưa đến ba giây đồng hồ.
Cao Minh Triển ra tới nơi đã nghe tiếng bạn nam kia phân tích đúng sai : “Thứ nhất tôi tên Cao Minh Triết chứ không phải Na Minh Triển. Thứ hai tôi không đẩy, là cậu ta kéo tôi đi không nhìn đường mới vấp!”
Vũ Hoàng Kình tái mặt, nhất thời không cất thành lời, tại sao trước mặt cậu lại xuất hiển những hai Na Minh Triển thế này?
Cậu ta hoảng sợ, nước mắt ngắn nước mắt dài chạy đến ôm chân giáo viên chủ nhiệm lớp A vừa kịp thời đi đến giải quyết mâu thuẫn.
Chủ nhiệm nhìn Na Minh Triển nhưng chẳng thể chắc chắn có phải cậu không trong khi có thêm một người nữa, y đúc cậu như hai giọt nước.
Giáo viên lớp B kinh ngạc không kém, giao tiếp bằng mắt với chủ nhiệm lớp A và nhận lại cái lắc đầu của cô ấy.
Hai đứa trẻ lại bình tĩnh đến lạ, bọn chúng tìm đang cố gắng tìm điểm khác biệt khẳng định đối phương không hề giống mình.
Na Minh Triển chợt nhớ ra câu chuyện mẹ và cậu từng xem trên ti vi rồi à dài một hơi : “Cậu là song trùng của tớ phải không?”
Cao Minh Triết cảm thấy vô lý, chế nhạo kẻ giống mình mà ăn nói hồ đồ : “Cậu ngốc thật! Song trùng chỉ có điểm tương đồng chứ không phải y đúc như chúng ta”
Cao Minh Triết nói có lý thế nào Na Minh Triển cũng không để lọt vào tai, lời cậu để ý là câu đầu tiên.
“Ai cho cậu nói tớ là ngốc?”
Cao Minh Triết nhún vai, “Đúng là kẻ ngốc không biết mình là đồ ngốc”
Na Minh Triển giận dữ, suýt chút nữa động tay động chân với cậu ta. May mắn là có cô giáo giữ cậu lại.
Điều quan trọng bây giờ là phân biệt Cao Minh Triết với Na Minh Triển, hai đứa trẻ giống đến từng chi tiết, đồng phục màu lam xen trắng, mái tóc đen ngắn có mái che trán, khuôn mặt y như một , giọng nói cũng y chang.
Nếu không phải là song sinh thì định nghĩa thế nào mới đúng? Phân thân chắc? Ai mà tin cho được!?
Rất có khả năng cặp song sinh này là anh em sinh đôi!
Nếu vậy tại sao Na Minh Triển lại nhập học trước Cao Minh Triết một năm?
Cứ cho là Cao Minh Triết vừa bên nước ngoài về nên nhập học muộn hơn nhưng hai đứa trẻ không quen nhau quả là vô lý.
Chẳng lẽ là song trùng thật?
Chủ nhiệm lớp A và lớp B lần lượt gọi tên học sinh của mình :
“Na Minh Triển lại đứng cạnh cô đi em”
“Cao Minh Triết thì ra chỗ cô”
Tách được hai đứa trẻ là bước đầu, bước tiếp theo là làm hoà bọn nhỏ. Vừa gặp chúng đã xích mích, giận dỗi nhau nếu để không có ngày gặp chúng sẽ đánh nhau cũng không biết chừng.
Chủ nhiệm lớp B khuyên bảo Cao Minh Triết trước tiên : “Em xin lỗi bạn đi nào, em nói bạn ngốc có phải xúc phạm bạn rồi phải không? Minh Triết ngoan, làm lành với bạn rất đễ đúng không? Em sẽ làm tốt chứ?”