Song Sinh Tái Hợp: Mau Mau Hàn Gắn Ba Mẹ

Chương 1: Dòng tin đắt giá




Khu cắm trại vừa đón một trận mưa rào. Trời vừa ráo, đoàn xe đưa đón học sinh lần lượt tấp đầy khu để xe.

Khung cảnh trại hè trên nền cỏ rộng lớn chứa dư đủ mấy trăm con người.

Những khu nhà sinh hoạt nhấp nhô vẫn còn mới. Bỏ trống nhiều tháng chẳng đáng để kể khi có đội vệ sinh. Nhà ở được dọn dẹp trước một ngày để chào đón học sinh tiểu học trong hai tuần trại hè do trường tổ chức.

Nơi đây xây dựng thành nhiều khu nhà tập thể với mục đích giảng dạy. Theo phương pháp dạy học, ngoại khoá là một phần rèn luyện học sinh rất bổ ích ví dụ như : tự lập, có kiến thức đời sống, kỷ cương và tạo dựng, phát triển điểm mạnh của từng học sinh qua nhiều hoạt động khác nhau và rất nhiều thứ hình tạo lên như là : kết bạn, hình thành giao tiếp, ứng xử.

Nhiều mặt tốt thế nên chính phủ mới không ngấn ngại mà bỏ vốn xây dựng những ngôi nhà mọc san sát nhau theo tỉ lệ 4:6. Bốn phần đất xây nhà ở và sáu phần còn lại là bãi đất trống dành riêng cho hoạt động của nhà trường.

Tất nhiên muốn được vào đây thì phải có giấy tờ cấp phép của nhà nước trước một tuần, tránh lạm dụng hoặc trùng thời gian với những ngôi trường khác.

Tách!

Vũng nước in bóng chân nhỏ của đứa trẻ đang cười đùa khi chơi trò đuổi bắt, vệt nước văng bắn xung quanh chỗ đất trống mới khô ráo.

Nhóm người to nhỏ dải khắp khu vực trại hè tấp nập nói cười.

Tất cả đều huyên háo, háo hứng mong đợi trừ cậu nhóc bảy tuổi ngồi trong dòng xe đắt tiền.

Quản gia đưa cậu đến bằng xe riêng theo lời căn dặn của ông chủ, nhiệm vụ để cậu tham gia, hoà nhập với các bạn mới lại không mấy khả quan khi cậu ta chẳng có một chút hứng thú với những nơi ồn ào.

Nhóc con này đến cái tính nết cũng y chang ba nó : lạnh lùng, thờ ơ, đôi khi quá đỗi ngang ngược đến khó ở. Như một phiên bản mini của papa.

Qua ô cửa xe, từng tia nắng rung rinh nhàn nhạt theo làn gió lay lướt qua tạo cảm giác man mát lại trong lành, dễ chịu.



Dưới ánh nắng ban mai là chiếc má bánh bao, nói chính xác hơn thì nhìn theo góc độ này Cao Minh Triết chỉ nhìn ra góc nghiêng của bạn học ngang tuổi mình đang trả lời phóng viên.

Quản gia chỉnh chiếc kính, nghiêng đầu theo hướng cậu chủ đang nhìn, lão cười ha hả rồi nói : “Cậu bé ấy khi nhìn ở góc độ này rất giống cậu đấy. Cậu muốn xuống xem một lát không?”

Cao Minh Triết hầm hừ giận dỗi : “Ông đừng dụ dỗ cháu! Cháu có thể tự xuống không cần những trò dụ dỗ con nít ranh này!”

Quản gia cứng họng, ông phụ cậu xuống xe. Phóng viên lúc này cũng đã kết thúc buổi phỏng vấn.

Đám người phóng viên dần di tản, tất cả lần lượt di chuyển lên chiếc xe riêng của đài truyền hình.

Tin tức thu thập hôm nay khá thuận lợi, đặc biệt là đứa trẻ khi nãy, trả lời câu hỏi vô cùng tự nhiên, cảm giác hết sức thân thiện, đáng yêu.

Quả là dòng tin đắt giá, không bõ công Tôn Hàn Thuyết đã chuẩn bị mấy ngày liền cho chủ đề học sinh và chuyến trại hè đầy thực tế.

Anh ta phe phẩy tay chân cuốn người đến nhẹ như một con sứa, nụ cười tươi rói của người này khiến Cao Minh Triết không sao quý nổi.

“Tại sao chú lại đến đây?”

Trước câu hỏi vừa tuyệt tình vừa lạnh nhạt của cháu trai Tôn Hàn Thuyết tỏ vẻ đau lòng, hành động tay ôm ngực hết sức lố lăng khiến cậu ta nổi cả da gà.

Cậu không hợp với mấy thứ sến sẩm, chẳng hạn như những lời ngọt sớt vừa rồi của người chú : “Cháu vừa trả lời phỏng vấn của chú xong quên rồi hả? Lần đầu chú thấy cháu hợp tác còn cười vui vẻ như vậy. Xứng đáng có được nụ hôn nồng cháy của chú nha!”

Tôn Hàn Thuyết ôm cậu muốn hôn má.



Cao Minh Triết chán ghét đẩy mặt chú càng xa càng tốt, “Cái gì mà không thể thì chú đừng tưởng tượng lung tung”

“Coi cháu nói kìa, cách nói chuyện sao lại giống Cao Luân Trình thế kia? À mà cần chú mang vali vào không? Cháu mang những hai cái như vậy xem ra đã chuẩn bị rất tốt cho chuyến trại hè nhỉ?”

“Cháu nói mang hai cái vali hồi nào?”

Tôn Hàn Thuyết đập vai cậu nhóc, “Thằng bé này cứ thích đùa, chú vừa phỏng vấn…”

“Minh Triển, cậu đến rồi sao? Chúng mình cùng đi chơi thôi!”

Đám nhóc cả nam lẫn nữ chẳng cần biết ra làm sao, trực tiếp kéo Cao Minh Triết đi chơi trong sự rối bời của cậu ta.

Tôn Hàn Thuyết nhìn theo đám trẻ, anh giây trước còn ngạc nhiên, giây sau thay thế bằng nụ cười.

“Haizz, thằng bé này cuối cùng cũng có bạn bè. Mặt mũi lúc nào cũng lầm lì, nguội tanh nguội ngắt y như ba nó, cứ ngỡ có thù với loài người không”

Nói vu vơ một lúc, Tôn Hàn Thuyết mới sực nhớ ra cái tên là lạ cậu bé khi nãy gọi, cái gì mà Minh Triển? Có phải gọi nhầm không? Tên thằng bé là Triết mà?

Chắc gọi nhầm!

Tôn Hàn Thuyết gật đầu tự khẳng định, đồng nghiệp đang đợi không thể ở đây quá lâu.

Cùng lúc ấy, ở một nơi khác.

“Cao Minh Triết em có thể giới thiệu bản thân với các bạn không?”