Cao Minh Triết không bao giờ để mấy câu dụ dỗ của người lớn làm lay chuyển. Tuy là trẻ con nhưng cậu không hề bị tác động bởi những lời ngon ngọt của người lớn dụ dỗ giống đứa trẻ khác.
Ngược lại Na Minh Triển rất biết nghe lời người lớn, dù biết bị chủ nhiệm lớp A chỉ đang dỗ dành nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nghe theo cô.
Và rồi ý định ấy trong Na Minh Triển sớm dập tắt khi nghe Cao Minh Triết chỉ vào mình và nói : “Cậu ta ngốc là thật, em nói sự thật không phải xúc phạm!”
Na Minh Triển tức giận hét lên : “Cậu ăn nói thế mà nghe được à? Mẹ tớ dặn không được chỉ chỏ vào người khác và cố ý bêu xấu cho họ! Nói xấu người khác thì sẽ bị mọi người ghét. Mẹ tớ đã nói vậy, mẹ cậu không dặn thế hay sao?”
Cao Minh Triết nắm chặt tay, không hề chịu thua câu nào : “Tớ cần gì phải lo sợ hay phải nghe những lời này? Ba tớ nói sống không cần phải nhìn mặt ai hết, ngứa mắt thì dùng tiền đập nát họ làm đường tiến!”
“Cậu nghĩ cậu có ba thì hay lắm hay à? Tớ không có ba vẫn sống tốt, mẹ tớ tốt hơn nhiều!”
“Cậu nói dối, từ bé đến giờ chỉ có ba bên cạnh tớ, tốt hơn mẹ gấp ngàn lần!”
“Cậu không có mẹ nên không hiểu thì có!”
“Cậu không có ba nên mới thấy vậy!”
Hai đứa trẻ hơn thua từng tí một, không có chiều hướng dừng lại. Giáo viên chỉ còn cách ngăn cản cả hai bằng việc kéo học sinh về lớp mình.
Chủ nhiệm hai lớp cố gắng phân giải cho hai đứa trẻ hiểu nhưng mâu thuẫn giữa chúng chỉ có tăng chứ không có giảm, cả hai không ai ưa ai.
Hai cô giáo chỉ biết nhìn nhau lắc đầu.
Chỉ mong tối nay trong buổi giao lưu bọn trẻ sẽ thân thiết với nhau hơn.
Sau khi tắm rửa, ăn uống đủ chất, đám trẻ trong trường quây tròn một chỗ. Xung quanh là những bóng đèn âm đất soi sáng. Tất cả lớp ngồi xếp hàng tạo thành vòng tròn khổng lồ. Chính giữa có một thầy giáo dẫn chương trình.
Cao Minh Triết ghét những nơi đông người nên chọn ở vị trí ngoài cùng.
Na Minh Triển được mami gọi điện đúng lúc này nên cậu xin cô giáo ra muộn.
Hỏi han được vài câu, Na Y Khương mới cúp máy. Nghe mẹ dặn dò cậu nhóc vâng vâng dạ dạ, khi xong thì trả điện thoại lại cho cô giáo.
Chủ nhiệm lớp A bất đắc dĩ xếp cậu ngồi vào một chỗ còn lại vì cậu ra muộn nên các bạn tranh hết chỗ.
Chủ nhiệm lớp B cũng đắn đo khá lâu, cũng sẵn sàng chuyển chỗ với bạn học khác.
Nhưng may mắn hai đứa trẻ hiểu chuyện không gây gổ những lúc như này.
Cả hai hầm hừ nhìn nhau vài giây xong quay ngoắt lên thầy giáo dẫn chương trình với trò chơi ‘Trả lời câu hỏi vì sao’
Luật chơi rất đơn giản, chỉ cần có tinh thần xung phong là được tặng kẹo và trả lời đúng được tặng thêm hộp quà được giấu kín trong hộp đủ màu sắc.
Thầy giáo cầm mic, đọc câu hỏi đầu tiên viết trong tờ giấy dẫn chương trình : “Tại sao bầu trời có màu xanh?”
Na Minh Triển phản xạ rất nhanh, câu hỏi vừa xuất hiện, đầu cậu đã nảy ra câu trả lời.
Nhanh nhất được yêu tiên, tất nhiên cậu là người được gọi trả lời.
“Em thưa thầy là bởi vì mẹ thiên nhiên biết đây là màu sắc mọi người đều thích nên Người đã dùng màu này để tạo ra bầu trời xanh ạ!”
Cao Minh Triển nghe câu trả lời đơn thuần đến ngây thơ của người ngồi cạnh mà không sao để yên được, IQ của cậu không chấp nhận!
Cậu ta tự nhiên dành câu trả lời : “Tia sáng mặt trời vốn nhiều màu sắc, do màu xanh bị tán xạ nhiều nhất khi ánh sáng từ mặt trời chiếu vào bề mặt trái đất”
Câu trả lời này gây ra không ít sự thắc mắc, hoang mang với lũ nhóc ở độ tuổi dưới mười.
Ngay sau đó giáo viên nhận lại không ít thắc mắc của đám trẻ :
“Cô ơi tán xạ là gì ạ?”
“Thưa thầy bề mặt trái đất là gì?”
“Tại sao trái đất rồi lại còn bề mặt nữa ạ?”
Chẳng mấy chốc đã nhốn nháo hết lên vì những câu hỏi, thắc mắc kéo theo bởi đám trẻ mới lớn.
Được biết, câu trả lời thuộc dạng tối giản, dùng từ ngữ dễ hiểu nhất để tất cả cùng hiểu thế mà đầu óc của cậu đúng là khác xa.
Câu trả lời này trước mắt được giáo viên công nhận cậu thông minh, hiểu biết.
Thầy giáo nhanh chóng giải thích theo chiều hướng đơn giản trấn an học sinh mới tiếp tục đến câu hỏi thứ hai : “Tại sao cuối tháng tám, đầu tháng chín trên trời xuất hiện rất nhiều chim bay về một hướng?”
Thêm một lần nữa Na Minh Triển dành được cơ hội trả lời : “Vì chúng đi di trú thưa thầy!”
Câu trả lời tuy đơn giản nhưng với một đứa trẻ bảy tuổi cũng được cho là hiểu biết lắm rồi, thầy dẫn chương trình hỏi thêm một câu phụ bên ngoài : “Vậy em có biết tại sao chúng bay đi di trú không?”
Thầy hỏi với mục đích kể chuyện thêm về thông tin loài chim di chú nếu cậu không trả lời được và tăng sự hiểu biết với tất cả những đứa trẻ có mặt ở đây.
Na Minh Triển trả lời theo như những gì mình được biết ngày còn đi mẫu giáp : “Vì chúng phải bay về phương Nam tránh rét ạ!”
Cao Minh Triết tự tin cướp lời của Na Minh Triển : “Đúng là kiến thức cũ rích!”