Lục Thiên Tình nhận ra đó là giọng nói của ai, lập tức vực dậy, tinh thân lúc nào cũng đề phòng, nơm nớp đứng cạnh Phó Thành.
Cánh cửa mở ra, Lục Bối Di và một nhóm ba gã đàn ông lực lưỡng khác xuất hiện, Lục Thiên Tình lúc này mới cảm thấy có chút sự sống, ít nhất là cánh cửa đã hơn một tháng không mở kia bây giờ đã có thể cho cô đón nhận một chút ánh sáng mặt trời bên ngoài rồi.
Dù chỉ là một chút ảm đạm thôi cũng được.
"Lục Bối Di, tôi thừa biết người đứng sau tất cả những chuyện này là cô mà"
Lục Thiên Tình lên tiếng nhưng vẫn không dám giữ một khoảng cách quá gần với cô ta.
Trong mắt cô, Lục Bối Di chẳng khác gì một con hổ hoang tàn độc ác, sẵn sàng vươn móng vuốt của mình tấn công bất cứ ai mà không cần có chủ định.
Lục Bối Di lúc này vẫn chưa vội lên tiếng, ra hiệu cho gã đầu gấu lập tức đặt xuống sàn nhà nhưng thứ đồ lỉnh kỉnh trên tay, cả hai nhìn vào liền nhận ra toàn là đồ thiết yếu, có lương thực, có quần áo, còn có cả một số vật dụng cá nhân.
Trong lúc Phó Thành còn nghĩ rằng bắt cóc mà cũng có nhân đạo quá thì Lục Bối Di đã như đi guốc trong bụng, lên tiếng. Truyện Hài Hước
"Lục Bối Di dù sao cũng mới là tôi, chị chỉ là một kẻ giả mạo, đừng có lên giọng như thể mình bị người khác cướp đồi"
Nói rồi, cô ta lại bắt gặp được ánh mắt có chút hy vọng của Phó Thành, liên lên tiếng châm biếm.
"Đừng nhìn chút đồ vặt đó mà nghĩ tôi thương xót các người, chẳng qua là bây giờ tôi chưa nắm được hoàn toàn trái tim của Thạch Tâm Thất nên để các người sống lâu thêm một chút.
Đợi khi tôi thu phục được người rồi, thao túng được anh ta, thì gã bác sĩ tiếng tăm như anh lân con ả vô danh này có biến mất cũng chỉ là rác rưởi."
Đúng thật là bởi vì có Phó Thành mới khiến Lục Bối Di nhẫn nại mà giữ mạng cho cô, nếu không thì nằm trong kế hoạch của cô ta, Lục Thiên Tình đã chết trong vụ tai nạn xe đó rồi.
Cô nghe xong mà hai tai lùng bùng, lập tức hỏi ngược lại.
"Cái gì mà Thạch Tâm Thất? Lục Bối Di, cô đang sống trong thân phận của tôi kia mà, tại sao lại nói là anh ấy?"
"Tôi chỉ thích người khỏe mạnh, không thích phế nhân!"
Lục Bối Di chỉ trả lời một câu như thế, sau đó dùng ánh mắt nguy hiểm như lửa đỏ, chăm chăm nhìn vào vùng bụng của chị gái, cái nhìn khiến Lục Thiên Tình phải run sợ, bất giác vì đứa bé trong bụng mà càng thêm lùi người về sau.
"Lục Thiên Tình, chị đang sợ điều gì? Chẳng lẽ chị lại nghĩ tôi sẽ rạch bụng của chị mà móc đứa nghiệt chủng này ra sao? Sao chị lại nghĩ em gái của mình tàn ác như vậy hả? Tôi sẽ buồn đấy!"
Lời nói của Lục Bối Di làm cô cảm thấy cực kỳ buồn nôn, đồng thời Phó Thành cũng lập tức đứng chắn trước Lục Thiên Tình, lớn tiếng gắt.
"Cô tránh xa chúng tôi ra một chút!"
Lục Bối Di chỉ cười nhạt một cái, một nụ cười sực nức mùi nguy hiểm, sau đó bất thình lình, ba gã đàn ông phía sau lao lên phía trước, trong nháy mắt đã túm chặt được hai người bọn họ, áp như bắt một cánh chuồn mỏng yếu ớt, dưới sức mạnh hơn mình gấp hai ba lần, họ không có cách nào vùng vẫy.
"Lục Bối Di! Cô định làm gì? Mau thả ra!"
Lục Thiên Tình lúc này đã hoảng sợ, lập tức thét lên.
Phó Thành tuy bị giữ rất chặt nhưng vẫn dùng hết sức lực mà phản kháng, lo lắng thay cho Lục Thiên Tình mà liên tục nói lớn.
"Lục Bối Di, có muốn gì thì nhắm vào tôi là được, dù gì đó cũng là chị gái cùng một dòng máu của cô, cô không thể nào có ý định sát nghiệp như vậy.
Lục Bối Di nghe đến đó thì cười lớn, trong đầu cô ta từ trước đến nay chưa từng xem Lục Thiên Tình là chị của mình.
Đồng thời cũng chẳng hề có lý do gì cả, cô ta không thích người chị gái này bởi vì bản thân không thích, chỉ như vậy mà thôi! Sau một tràng cười, Lục Bối Di bóp lấy căm của chị gái, gương mặt vẫn hết sức nhẹ nhàng nhưng lại không thể nào giấu được sự tàn độc, hỏi từ tốn một câu, chỉ riêng cách thay đổi thái độ xưng hô đã khiến Lục Thiên Tình phải rùng mình, nhịp tim lại được dịp đập hỗn loạn.
"Chị gái tốt! Em thật sự muốn biết đứa bé trong bụng chị là con của ai"
"Là con của ai cũng không liên quan đến cô."
Phó Thành lại lớn tiếng, còn phía Lục Thiên Tình, cô lại câm như hến không thể thốt ra một chữ, bởi vì cô có linh cảm nếu cô nói ra, đứa bé này sẽ không được toàn mạng mất.
"Gã bác sĩ kia, tôi nghĩ chắc anh không cần đôi tay kiểm cơm đó nhỉ?"
Chỉ một câu phát ra đã khiến Phó Thành kinh ngạc, anh dĩ nhiên không sợ Lục Bối Di, nhưng đứng trước ba gã đàn ông lực lưỡng như vậy, sức của anh chỉ là tép riu dưới đáy.
"Lục Thiên Tình, bây giờ thì nói cho tôi biết đó là con của ai? Chị phải nói trước khi không còn cơ hội để nói nữa!"
Lục Bối Di càng lúc càng bóp chặt lấy cảm của chị gái, gắn giọng.
Cô ta dĩ nhiên là quan tâm tới thân thế của đứa bé này.
Nếu đó là con của Phó Thành thì cô ta còn có thể suy nghĩ lại, dù gì Phó thị cũng là một gia tộc có tiếng tăm, nếu dùng đứa trẻ này để uy hiếp thì đúng là có giá rất lớn.
Nhưng nếu đó là con của Thạch Tâm Hân thì tuyệt đối không thể nào giữ, làm sao cô ta có thể để một sinh linh nguy hiểm như vậy ở ngay trước mắt mình, chỉ càng thêm chướng mắt! Lục Bối Di đúng là có tin vào tình cảm của vợ chồng chị gái, nhưng một nam một nữ ở chung lâu như vậy, huống chi Phó Thành còn là đàn ông, cô ta căn bản không thể đoán được giữa bọn họ có xảy ra việc gì, nên cái thai này rất khó đoán.
"Nói! Đó là con của ai!"
Lục Bối Di lại dùng sức mà bóp lấy câm của chị gái, Lục Thiên Tình dường như nghe được cả âm thanh xương cốt mình đang kêu, cô kêu khẽ lên một tiếng, Lục Bối Di buông tay ra, vùng cằm bị siết ấy thế mà lại ửng đỏ như một món đồ hỏng.
Cô cũng biết suốt thời gian qua, gương mặt này của cô đã đến thời hạn rồi! "Được thôi, nếu chị không nói, thì tôi ngay bây giờ sẽ giúp chị lấy nó ra! Dù sao khi xong việc rồi nó là con của ai chẳng còn quan trọng nữa"
Lục Bối Di chính là muốn đe dọa Lục Thiên Tình, đồng thời rút từ trong người ra một con dao mà cô ta luôn mang theo.
Lục Thiên Tình thấy thế thì kinh hãi, ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ, như một con cừu non sắp bị giết thịt mà liên tục lắc đầu.
"Không...
Không...
Lục Bối Di, cô không được như thế, cô không được làm chuyện ác như thế...
Phó Thành bất chấp mà gào lên, gân cổ cũng nổi xanh lên cả.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc đó, Phó Thành vì để cứu người, đột nhiên nói một câu.
"Dừng lại! Tôi thừa nhận, tôi thay cô ấy thừa nhận, đó là con của tôi!"
Anh nói xong lập tức nhìn về phía của cô, dùng biểu cảm mà ra hiệu, cô đúng là có chút sững sờ, nhưng vì nghĩ cho đứa con tội nghiệp này, đành chấp nhận ôm vào mình vở kịch hài hước đó.
"Nói đi, đúng không?"
Lục Bối Di lên tiếng, vẫn huơ huơ con dao trước mặt Lục Thiên Tình.
"Đúng...
Nó là con...
Của Phó Thành..."
Cô im lặng trong chốc lát liền gật đầu, để cứu con, cô đành phải thừa nhận một điều sai lệch như vậy.
Nhưng cô không biết, nhìn vào thái độ của cô từ sớm, Lục Bối Di đã biết đó là giọt máu của ai, chẳng qua cô ta vờ vịt, là để lấy được một thứ.