"Cặn bã! Tôi cảm thấy xấu hổ thay chồng của chị đấy!"
Lục Bối Di đột nhiên lớn tiếng, sau đó hung hăng không lý do mà tát vào mặt chị gái, lộ vẻ thỏa mãn.
"Thực ra tôi thừa biết đó là con của ai, chẳng qua là đùa với chị một chút.
Sự thú nhận của chị vừa rồi, tôi đã ghi âm cả.
Lục Thiên Tình, tôi chơi lớn như vậy dĩ nhiên phải chừa cho mình một đường lui chứ, nếu sau này gã chồng tốt của chị có phát hiện ra tôi là ai, thì hình tượng của chị cũng vỡ toang mất rồi"
"Lục Bối Di, cô thật hèn hạ!"
Lục Thiên Tình phẫn nộ, liên gào lên, lúc biết mình mắc bẫy thì đã quá muộn.
"Tôi nói chị biết, một chữ hèn hạ không đủ để hình dung về tôi đâu!"
Lục Bối Di cao ngạo nói, đồng thời cất điện thoại vào túi, cùng đồng bọn rời đi.
Trước khi đi còn không quên tẩn cho Phó Thành một trận, Lục Thiên Tình nhìn người bạn của mình như vậy, đành phải gào khóc mà van xin cô ta.
Tâm trạng rất hả hê, trước khi đi Lục Bối Di còn không quên để lại cho cô một câu nói.
"Đúng là trọng tình trọng nghĩa khiến người ta cảm động mà.
Chị gái, hãy an tâm tận hưởng những ngày tháng cuối đời đi, bởi vì sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho chị bốc hơi mãi mãi đấy"
Lục Thiên Tình cắn chặt môi, ôm theo một bụng phẫn nộ, liên nhớ ra vài chuyện, hỏi vọng ra ngoài, trước khi thân ảnh của lũ người kia kịp rời khỏi.
"Lục Bối Di, Tiểu Chúc có phải do cô..."
"Chẳng những là ả ta, mà còn có chị của ả, và gần đây nhất là lão già họ Thạch.
Có muốn biết lão chết như thế nào không? Phát nổ trên không trung mà chết đấy!"
Sau câu nói đó, cánh cửa cũng đóng sập lại một tiểng, trong tích tắc liền trở về vắng vẻ yên tĩnh, kiên cổ như thường ngày.
Lục Thiên Tình chết sững, trái tim bị vô số những loại cảm xúc bủa vây, sự đau lòng xen lẫn phẫn nộ khiến thanh quản cũng cứng lại, gào thét không thành tiếng.
Cô suy sụp đến độ hai tay đỡ lấy Phó Thành cũng phải run run.
Lục Bối Di trong mắt cô đã chính thức trở thành ác ma rồi.
"Vậy hóa ra...
Hóa ra chiếc trực thăng phát nổ mà chúng ta đã thấy..."
Lục Thiên Tình không dám nói hết câu, chỉ có thế dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi mà nhìn Phó Thành, anh lau đi những vết bầm tím trên má mình, lại xót xa mà gật đầu một cái, thừa nhận suy nghĩ của cô.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, Lục Thiên Tình cũng dứt khoát lau đi, trong tình huống này, khóc không giúp ích được gì cả.
Cô đang nghĩ đến Thạch Tâm Hân, có lẽ hiện nay anh đang rất đau lòng.
"Xin lỗi...
Phó Thành, cũng là tôi liên lụy đến anh."
"Thay vì xin lỗi vô bổ thì em hãy xem bọn chúng đem đến những gì cho chúng ta.
Cái chúng ta cần bây giờ chính là sống, chỉ có sống mới không rơi vào bước đường cùng"
Phó Thành vừa nói vừa lắng lặng xách lấy những đồ dùng tiếp tế mang vào trong, cũng không màng minh bị thương nặng hay nhẹ, cô nhìn theo dáng vẻ của anh, tự trách đến tột độ.
Dưới bầu không gian ẩm thấp chật hẹp, hai con người cùng cảnh ngộ lại ôm lấy nhau, động viên nhau vượt qua nghịch cảnh này.
Trong mắt Phó Thành, cô chẳng khác gì em gái, ở trong mắt cô cũng vậy.
Bên ngoài đột nhiên trời đổ mưa, nghe tiếng mưa lắc rắc rơi bên trên mái hiên nhà, cô lại cảm thấy có chút lạnh, lại bất giác sờ vào bụng của mình, tự nhủ trấn an rằng mọi thứ sẽ không sao.
Chỉ cần cô còn sống, nhất định sẽ dùng mọi năng lực để bảo vệ đứa bé này.
Trên đường xuống núi, một gã trong số đó đã hỏi Lục Bối Di.
"Vừa rồi tại sao không làm chuyện đó? Cô động lòng trắc ẩn à?"
"Không vội, tôi muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô ta một chút, xem sắp tới cô ta sẽ chọn con, hay chọn mẹ của mình"
Lục Bối Di vừa có hứng mà gỡ lấy một quả quýt ở trên xe bỏ vào miệng, vừa vứt vỏ ra ngoài cửa sổ.
"Nếu cô ta thật sự chọn một trong hai thì sao?"
"Đồ ngu! Vờn chán rồi thì chẳng có con chuột nào thoát khỏi móng vuốt của mèo, dù ả có chọn ai, thì cả hai cũng đều phải chết! Chẳng có gì thú vị hơn nhìn nỗi đau chìm trong nỗi đau cả"
Về đến Thạch gia, đột nhiên Lục Bối Di nhìn thấy phía trước cổng lớn, dưới tán cây xanh là Lương Hương Hảo, bà ta nửa muốn bấm chuông lại nửa muốn không, nhìn có vẻ đang rất do dự.
Lục Bối Di trong lòng có ma dĩ nhiên là sợ, lập tức xuống xe kéo mẹ mình qua một góc, chất vấn.
"Mẹ đến đây làm gì? Tại sao đến mà không nói trước cho con vậy?"
"Con...
Con à, mẹ hỏi con một chuyện, con phải trả lời thật cho mẹ biết"
Lương Hương Hảo có chút khẩn trương, lại rất nghiêm túc mà nhìn con gái.
"Mẹ làm sao vậy? Có chuyện gì thì mau chóng nói đi!"
Lục Bối Di cảm thấy khó chịu, chẳng hiểu tại sao hôm nay Lương Hương Hảo lại có vẻ rất bí ẩn.
"Con...
con và tên nhãi đó đã xảy ra quan hệ chưa vậy?"
"Mẹ hỏi cái gì ngớ ngẩn vậy chứ! Hiện nay anh ta vẫn còn nằm liệt trên giường kia kìa, quan hệ cái gì, đến nhìn mặt con còn không muốn nhìn cơ đấy.
Sao vậy, đến mẹ còn nôn nóng cái gia sản này hơn cả con nữa sao?"
Nghe đến đó đột nhiên Lương Hương Hảo thở phào như trút bỏ được gánh nặng, tiếp đó lại nói.
"May quá, không có gì là tốt rồi...
Tốt rồi..."
Lương Hương Hảo càng nói càng khiến Lục Bối Di không thể nào hiểu được, tại sao lại tốt? Tốt việc gì? "Con à, con thế nào mẹ cũng ủng hộ cả, nhưng mà vạn lần ngàn lần cũng đừng phát sinh quan hệ với nhị thiếu đó nhé"
"Vê việc này mẹ không cân phải nói đâu, anh ta bây giờ chẳng khác gì phế vật, nhìn thôi đã thấy phiền.
Thứ con muốn chỉ là sản nghiệp của Thạch gia, còn đàn ông, em trai không được thì anh trai vậy.
Lục Bối Di nói rồi cũng lập tức nhìn vào trong nhà, cô ta thấy có một người làm sắp chuẩn bị đi ra ngoài thì vội vã bảo mẹ mau chóng rời khỏi.
Tuy rằng việc hai mẹ con gặp mặt là chuyện bình thường, nhưng tình huống hiện nay đã không còn đơn giản như vậy nữa, tránh được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Lương Hương Hảo đi rồi, Lục Bối Di mới đột nhiên thắc mắc lý do tại sao mẹ lại hỏi như thế, nhưng cũng không quan tâm mấy, cô ta liên vứt bỏ suy nghĩ, vào trong nhà, thầm nghĩ có lẽ mẹ chỉ giỏi lo những chuyện vớ vẩn.
"Đại thiếu gia đâu?"
Cô ta hỏi người làm một cách gọn lỏn.
"Đại thiếu gia đã ra ngoài từ sớm, nghe nói là đi du lịch một chuyến, ba ngày sẽ về ạ"
"Có nói đi đâu không?"
"Dạ không ạ.
Lục Bối Di nghe đến đó thì khó chịu, lập tức chau mày, lớn tiếng gắt.
"Chủ đi đâu cũng không biết, Thạch gia nuôi cơm các người không như vậy sao? Tôi thấy nuôi chó biết vẫy đuôi còn có nghĩa hơn đấy!"
Sau trận hằn học đó, cô ta cũng bực dọc rời lên lầu, bỏ lại cô người làm đứng ngẩn ngơ, vì không hiểu tại sao mình lại bị mắng thậm tệ như vậy.
"Lần sau muốn ra ngoài làm ơn nói trước một tiếng được không? Cả ngày nay anh ấy đều không ăn cơm, vì đợi cô đấy.
Sao cô càng lúc càng chẳng có chút trách nhiệm nào thế?"
Thạch Tiểu Phong từ phía trước xuất hiện, chắn ở trước mặt Lục Bối Di, gắt gỏng.
"Tôi cũng đâu có bảo anh ta phải đợi? Cô út tốt như vậy thì vào trong bón cơm đi, đừng có lãi nhãi bên tai người khác "Lục Bối Di, đây là cách mà cô nên nói khi chồng mình ngã bệnh sao?"
Thạch Tiểu Phong xót xa thay cho Thạch Tâm Hân, lại lớn tiếng.
"Thạch Tiểu Phong, chẳng phải cô cũng có tình cảm với anh ấy sao? Sao không nhân cơ hội này mà thể hiện cho tốt đi? Hay chính cô cũng thấy chán ghét cái bộ dạng bất lực vô năng đó?"
Lục Bối Di vừa dứt lời đã lập tức lướt ngang, lời lọt vào tai lại xem như là chó điên sủa dai dẳng.
Thạch Tâm Hân mất đi sức khỏe, trong mắt cô ta từ lâu đã chẳng còn giá trị nữa rồi.