Sau khi không còn chút tin tức gì của Phó Thành nữa, bà Vương cũng trở về quê mà ở rồi, nên Phó gia mới đóng cửa im lìm, trở thành một nơi vô chủ như vậy.
"Dung à, tôi nghĩ chỉ tự lực tôi thì sẽ không có kết quả đâu, anh tốt nhất vẫn nên sớm cho hai bác biết, nếu có thể thì hãy báo cảnh sát đi.
Vì dù gì anh ta mất tích cũng không phải là ngày một ngày hai nữa.
Khi nãy tôi cũng vừa đi qua bệnh viện của anh ta rồi, cũng có vào trong xem thử một chút, đúng thật là vắng rắn đầu đàn, tình hình khá hỗn loạn"
Tô Mẫn Ái đưa ra một đề xuất đối với Phó Dung, nhìn lại vấn đề của người đàn ông này, cô cũng đã tận tâm hết mực.
Nếu không trải qua một đợt biến cố lớn như vậy, làm thay đổi cách nhìn người của cô, thì có khi cô vẫn là một Tô Mẫn Ái điên cuồng của trước kia, một mực bám theo Phó Dung, quyết tâm gả cho một người không yêu mình.
"Tình hình trước mắt vẫn chưa thể báo cảnh sát được, nếu tin tức anh ấy mất tích bị truyền ra ngoài thì Hoa Đô sẽ trở thành một nơi không còn yên ổn.
Mẫn Ái, thời gian này vất vả cho cô rồi, mọi thứ còn lại tôi sẽ tự sắp xếp.
Đợi tình hình của bố đỡ hơn một chút, tôi sẽ tranh thủ trở về Giang ngay: Tô Mẫn Ái im lặng lắng nghe, cũng đồng thời "ừ"
một tiếng, sau đó tắt máy.
Không còn thanh âm điện thoại nữa, cả không gian đều rơi vào một trạng thái trầm tư, lặng như tờ.
Tô Mẫn Ái lại đưa tay chậm chạp sờ lấy chiếc bụng tròn của mình, từ từ nhận thức một nhịp sống vừa mới thành hình ở trong đó, nó đang liên tục làm hưng phấn tinh thần của cô.
Nhớ lại những chuyện trong quá khứ đã xảy ra, cô chỉ biết cười ngốc, cũng không giấu nổi chút ưu phiền.
Tô gia trở nên lụn bại như vậy còn không phải do gây thù chuốc oán với quá nhiều người hay sao? Bây giờ nghĩ lại, việc ra tay sát hại Tô Linh Huệ khi xưa là điều đúng đắn nhất trong cuộc đời Tô Mẫn Ái, vì người mẹ đáng thương của cô, cả Tô gia bị Phó Dung làm cho suy tàn đều là chuyện rất mát lòng người! Lần này trở về, nữa là vì Phó Dung, nữa là vì Tô Mân Ái thực tâm muốn biết cuộc sống của những người bạn cũ hiện nay như thế nào.
Bây giờ nguồn sống duy nhất của cô chính là đứa bé trong bụng và người chồng tốt hết mực yêu thương mình, còn những lỗi lầm, những thù hận của lúc trước cô đều đã bỏ qua, cất vào trong quá khứ, vĩnh viên cũng không lôi ra nữa.
Ngoài cửa truyền đến một tiếng xe, Tô Mẫn Ái biết chồng mình đã vê, liên vui vẻ đi ra đón anh.
Chồng của cô là Trần Hiểu, một chuyên viên máy móc chuyên ngành container ở Mỹ, cả hai cũng tình cờ gặp nhau, anh biết rõ mọi thứ quá khứ của cô nhưng vẫn lựa chọn yêu cô, đến tận bây giờ.
Từ khi có Trần Hiểu, Tô Mẫn Ái đã lột xác trở thành một người hoàn toàn khác, vứt bỏ đi cái phần người u ám trong quá khứ của mình.
Cô chuyên tâm làm một người vợ, người mẹ tốt, bởi vì cô hiểu ra hạnh phúc thật sự rất ngắn ngủi, có một người đàn ông yêu thương mình hết lòng trong cuộc đời này đã là một điều hết sức may mắn! "Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, lần sau cứ mặc anh, đừng đi đứng như thế này nữa.
Em đang mang thai phải chú ý một chút."
Trần Hiểu dìu Tô Mẫn Ái vào trong, thái độ hết sức nâng niu như đang giữ trong tay một viên ngọc quý.
"Anh cứ lo lắng thái quá, em không sao mà.
Em chỉ muốn là người đầu tiên ra đón anh đi làm về mà thôi."
Tô Mẫn Ái vừa rót ra cốc nước cho chồng, vừa dịu dàng nói.
Trần Hiểu mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên trán vợ một cái, sau đó lại ấn cô ngồi xuống sofa, không cho cô động tay vào bất cứ chuyện gì.
Mình thì lần vào bếp, xắn tay áo lên như một người phụ nữ, mang tạp dề vào, chuẩn bị nấu cơm cho cô.
Tô Mẫn Ái quan sát chồng từ xa, trong lòng chỉ tồn tại duy nhất một loại cảm giác hạnh phúc.
"Chồng này, em định thời gian nữa khi phù hợp sẽ đi gặp một người bạn cũ"
Tô Mẫn Ái lên tiếng."Ai vậy? Em gặp ở đâu anh sẽ đưa em đi!"
Trần Hiểu vừa loay hoay trong bếp, vừa nói vọng ra ngoài.
"Không cân đâu, em tự bắt xe đi được rồi.
Hôm nay em đã trông thấy cô ấy ngoài phố, chỉ là trước mắt tình hình chưa lạc quan, em chưa thể xuất hiện."
Hôm nay đúng là Tô Mẫn Ái đã trông thấy Lam Thanh Sương, và cũng là cố tình trốn tránh, bởi vì cô chưa muốn gặp lại bạn thân ở trong hoàn cảnh thế này, đường phố thì tấp nập, làm sao biết sẽ không có người chú ý chứ.
Trần Hiểu biết đó đã là ý định từ lâu trong lòng vợ nên cũng không phản đối, chỉ dặn dò vợ phải cẩn thận một chút, có việc gì thì gọi ngay cho anh.
Trên một mâm cơm tuy chỉ có hai con người cùng ba chú mèo cưng nhưng họ không hề thấy tẻ nhạt, loại hạnh phúc mà hàng ngàn người mong muốn có được chẳng phải chỉ đơn giản như thế này thôi sao? Núi Tả Ô, đang là mùa gió lạnh, ấy vậy mà hai con người bị nhốt ở đây, chớp mắt trôi qua cũng đã hơn một tháng.
Ở phía dưới chân núi lúc này có một chiếc xe.Jeep, với tốc độ không quá vội vã, đang bình tĩnh hướng về phía căn nhà hoang trên sườn đồi.
Bên trong căn nhà cũ kỹ, Lục Thiên Tình dường như đã có chút chấp nhận hiện thực, cô chỉ im lặng lắng nghe từng hồi gió lạnh bên ngoài thổi qua, cào vào ô cửa sổ kiên cố, rít và buốt đến não nề.
Phóng tầm mắt nhìn ra ngoài thông qua kẽ hở nhỏ quen thuộc, cô chẳng thấy gì ngoài một màn sương mù trắng xóa đến xa xăm, tâm mắt dẫu có xa bao nhiêu, có rộng bao nhiêu cũng không hề nhìn thấy bất cứ một bóng người nào lảng vảng gần đó.
Cứ như hy vọng của họ, theo thời gian, cũng chôn trong lớp sương mù dày đặc luôn rồi.
"Mặc ấm một chút, đừng để bị cảm lạnh! Ngay lúc này cơ thể em đang trong giai đoạn nhạy cảm, cái gì cũng cần phải chú ý.` Phó Thành từ phía sau, lại khoác một chiếc áo len lên người cô, đây là chiếc áo len giữ ấm duy nhất mà lũ bắt cóc kia đã gửi đến.
Hơn một tháng qua, bọn họ vẫn chưa từng được gặp mặt chúng lần nào, kể cả đồ tiếp tế cũng chỉ được đặt ở trong nhà nhân lúc họ ngủ say.
Lục Thiên Tình nhận lấy chiếc áo len, lại nở một nụ cười đầy sâu não.
Hơn một tuần trước, cô đã đón nhận một điều rất ngỡ ngàng trong chính hoàn cảnh này, đó chính là việc cô đã mang thai! Nhớ lại lần ân ái đầu tiên và cũng là cuối cùng trước đó, cô chỉ khẽ bất lực thở dài.
Tin vui này càng không biết nên đón nhận như thế nào nữa, cô không biết mình sẽ bị giam cầm bao lâu thì sẽ lấy điều kiện gì để bảo vệ tốt cho đứa trẻ chứ? "Tình, đừng nghĩ ngợi nữa.
Sớm muộn cũng có ngày chúng ta sẽ thoát ra."
Phó Thành nói với cô, thời gian này hoàn cảnh sống đã bào mòn đi khí chất bác sĩ của anh không ít, thậm chí đến râu cũng cạo một cách phớt lờ.
Người bác sĩ ưu tú ngày nào bây giờ đã trở nên xuống cấp đến mức tàn tạ.
Có chăng chỉ còn sót lại một cái vẻ ngoài cứng cỏi và mạnh mẽ theo thời gian mà thôi.
Bị nhốt cùng một cô gái đã dạy cho anh cách sống sinh tồn, cách chăm sóc người khác, hơn cả chính là việc vào bếp nấu ăn, việc mà anh chưa từng nghĩ mình sẽ phải làm bao giờ.
"Phó Thành...
Tôi sợ...
Đột nhiên tôi sợ..."
"Chẳng phải còn có tôi hay sao? Chỉ cần tôi còn sống, hai mẹ con em chắc chắn sẽ được an toàn"
Phó Thành hiểu cô sợ cái gì, lập tức cắt lời.
"Chị gái của tôi mới một tháng trôi qua mà đã có tin vui rồi sao? Ăn nằm không kén người nhỉ?"
Bên ngoài cửa lúc này truyền đến một giọng nữ như ẩn trong sương mù, đầy gay gắt.