Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 118




Lương Hương Hảo cuối cùng cũng thừa nhận Lương Dung Gia là tên thật của mình, nhưng trong lời nói của bà ta rõ ràng vẫn còn một chút gì đó không thành thật.

Lục Động dĩ nhiên là nghi ngờ trước lời nói của vợ, ông thoáng nghĩ không biết Lương Hương Hảo lại tin vào chuyện toán số như vậy từ bao giờ.

Đó là tên của cha mẹ sinh ra, làm sao có thể nói đổi là đổi được.

"Tại sao trước đây tôi chưa từng nghe bà nhắc đến chuyện này?"

Lục Động vẫn giữ một vẻ mặt hoài nghị, nghiêm túc hỏi vợ.

Dường như trong đôi mắt sâu đó, vợ vẫn còn giấu ông rất nhiều điều.

Nhưng mà là giấu chuyện gì thì ông vĩnh viễn cũng không biết được.

"Chỉ là một cái tên thì có gì đáng nói đâu, ông quan tâm nhiều như vậy để làm gì? Lương Hương Hảo hay Lương Dung Gia thì cũng đều là vợ ông cả thôi."

Lương Hương Hảo tỏ vẻ khó chịu, xỈa xói chông, sau đó quay ngoắt người rời đi.

Nhưng thật ra trong lòng bà ta đã có một chút lo sợ, và sự lo sợ này đã bám theo Lương Hương Hảo rất lâu, rất lâu rồi.

Lục Động tuy không nói gì nhưng vẫn biết mọi thứ không đơn giản.

Vì rất nhiều những năm về trước, trong thời điểm vợ còn là một đại tiểu thư chuẩn bị lấy chồng, Lương Hương Hảo vẫn mang cái tên đó, cho đến nay suốt bao nhiêu năm trôi qua, Lục Động vẫn không hề hay biết gì về cái tên gốc chính thống của vợ.

Về chuyện này sao có thể không nghi ngờ chứt Trong căn phòng riêng của mình, điện thoại Lương Hương Hảo rung lên một hồi chuông, bà ta nhìn vào, là số máy của con gái.

Gương mặt lập tức tỏ rõ sự vui mừng, trước đây Lương Hương Hảo còn nghĩ rằng, Lục Bối Di có khi đã từ mặt luôn người làm mẹ như bà ta.

"Mẹ, con có chuyện rất quan trọng muốn nói cho mẹ biết đây."

Bên kia đầu dây vọng lại tiếng nói của Lục Bối Di, nửa như thư thả lại nửa như nghiêm túc.

Lương Hương Hảo im lặng chờ đợi câu nói tiếp theo gái của con gái, và những gì mà Lục Bối Di nói tiếp theo đã thực sự khiến bà ta phải được dịp kinh người.

Lục Bối Di cứ thế mang tất cả những chuyện mình làm trong suốt quãng thời gian qua thuật lại cho Lương Hương Hảo nghe không bỏ sót một chỉ tiết.

Vì cô ta nghĩ, trước sau gì người làm mẹ cũng nên biết những chuyện này.

Lương Hương Hảo nghe xong mà hai tai lùng bùng, còn ngỡ rằng Lục Bối Di đang kể chuyện vui.

Bà ta biết con gái sớm đã hư hỏng, nhưng không ngờ lại còn dám ra tay giết rất nhiều người.

Đây là tội chết, nếu bị phát hiện thì sẽ không hẹn được toàn mạng.

Lục Bối Di là đứa con gái duy nhất của Lương Hương Hảo, bà ta dĩ nhiên là phải lo lắng.

"Con, con nói đã xử lý con nhãi đó rồi sao? Nhưng tại sao lại hành động vội vã như vậy chứ? Mọi chuyện đều cần phải có sắp xếp ổn thỏa, đột ngột xuất hiện như vậy con không lo lắng sẽ bị phát hiện sao? Hơn nữa lão già nhà họ Thạch đó hoàn toàn không phải là người đơn giản.

Có thể chung một gương mặt, chung một cái tên, nhưng tính cách là điều không thể nào thay đổi"

Lương Hương Hảo không an lòng với sự sắp xếp của con gái, gấp gáp nói.

Trong đầu bà ta đã hình dung ra được viễn cảnh Thạch Vũ phát hiện ra được thân phận của Lục Bối Di, đến lúc đó còn sót lại chính là một màn máu tanh không thể nào tưởng tượng được.

"Haha, mẹ cứ khéo lo xa! Chuyện con đã quyết rồi làm sao có thể không tính toán trước? Bước chân vào nhà họ Thạch là chuyện sớm muộn, còn trước mắt dĩ nhiên phải xử lý lão già đó."

"Con à, đây không phải là chuyện giỡn chơi, con muốn làm gì cũng phải nói với mẹ một tiếng, chúng ta cùng bàn bạc được không?"

Lương Hương Hảo lo sợ con gái sẽ làm càn, liền lên tiếng khuyên ngăn.

Nhưng Lục Bối Di lúc này trong mắt chỉ còn lại hào quang của nhà họ Thạch, làm gì còn chút lý trí nào nữa, lập tức gạt phăng suy nghĩ của mẹ.

"Chuyện này không cần mẹ phải quản! Con tự có cách của mình, mẹ chỉ cần ngồi yên một chỗ hưởng quả ngọt là được! Vậy thôi con còn có việc, tắt máy đây"

Sau câu nói kia, bên kia đầu máy cũng truyền lại một tiếng tút dài.Lương Hương Hảo thật sự bất lực nhưng cũng không thể làm gì khác.

Đều là trách bà ta từ nhỏ đã quá nuông chiều đứa con gái này, nên bây giờ khiến cô ta lớn lên trong mắt chẳng còn xem trọng người mẹ vô năng này nữa.

Nhưng dù cho mọi chuyện có ra kết quả thế nào thì Lương Hương Hảo vẫn sẽ ủng hộ con gái của mình, chỉ vì một lý do rất đơn giản, Lục Bối Di của hiện tại là do chính bà ta đã dùng sinh mạng của rất nhiều người để đổi về.

Trong mắt Lương Hương Hảo, tội ác này vĩnh viễn xứng đáng! Thạch gia.

Chẳng hiểu sao mắt trái của Thạch Tâm Thất mấy hôm nay cứ luôn giật liên tục, ngay cả khi anh đang trong trạng thái làm việc thì vẫn phải để tâm bởi hành động không có ý thức này của cơ thể mình.

Sau bữa sáng, Thạch Vũ lại tìm Thạch Tâm Thất để nói chuyện, chủ yếu là để hỏi về vài vấn đề phát sinh của vợ chồng Thạch Tâm Hân, và lý do không thấy con dâu ở nhà suốt khoảng thời gian dài như vậy.

Thạch Tâm Thất để tránh làm bố lo lắng, liền nói rằng Lục Thiên Tình rời thành phố để trở về quê thăm nhà mấy hôm, Thạch Vũ nghe xong cũng có chút yên tâm, thấy con dâu đã lâu không về thăm nhà cũng đúng, liền không hỏi nữa.

"A Thất này, chiều nay bố có chút chuyện sẽ đi đến bìa rừng một chút, có lẽ là sẽ đi hai ngày.

Thời gian này mọi chuyện trong nhà vẫn phải nhờ cả vào con.

Bố rất lo lắng cho Tiểu Phong, con phải để mắt trông chừng con bé kỹ một chút đấy.' Thạch Vũ vừa cắt tỉa một số cành hoa đã héo trong vườn, vừa chậm rãi nói với con trai.

"Bố đi đâu? Thời tiết này lại đến bìa rừng làm gì?"

Thạch Tâm Thất đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng liền hỏi.

Dưới ánh nắng mặt trời, anh thấy tóc của bố càng ngày càng bạc đi, lại có vài sợi rụng xuống một cách kỳ lạ, hướng rơi như thể đã chẳng còn một chút lưu luyến đối với thế giới này.

Chỉ tiết đó đã làm lòng anh dấy lên một ngọn sóng bất an.

"Chuyện là bố cùng mấy lão già nghỉ hưu vừa mới hùn hạp xây xong một khu vườn sinh thái nhỏ ở cạnh bìa rừng, nuôi thỏ nuôi hươu, làm thú điền viên của tuổi già ấy mà.

Chiều nay bố sẽ đi cùng mấy lão ấy đến đó, từ trên cao ngắm nhìn xem khu vườn đã hoàn thiện như thế nào.

Lão Trần còn có cả trực thăng riêng, bố cũng muốn được biết đến cảm giác vi vụ trên mây, ngắm nhìn cảnh sắc đẹp đẽ bên dưới mặt đất."

"Bố đi trực thăng sao? Tại sao không đi bằng xe cho tiện? Con có thể đưa bố đi mà"

Thạch Tâm Thất lên tiếng, không hiểu sao linh tính lại mách bảo anh rằng chuyến đi này của ông sẽ không thuận lợi, nếu có thể anh còn muốn ông hủy luôn chuyến đi này.

"Haha, không cần đâu, bố chỉ muốn có không khí riêng với mấy ông bạn già.

Con yên tâm, phi công lái trực thăng có tay nghề rất chắc, đừng nghĩ ngợi quá nhiều.

Bố cũng không phải là người mắc bệnh tim, con lo lắng cái gì chứ?"

Thạch Vũ cười sảng khoái, lại vỗ vai Thạch Tâm Thất một cái, bóng dáng đã có tuổi của ông lại lặng lẽ đi vào trong.

Thạch Tâm Thất bất chợt nhìn theo, cảm thấy hình như chân dung của bố ngày càng xa, có chút gì đó không thể chạm vào được nữa.

Chiều đó, Thạch Vũ đã cùng một người nữa lên trực thăng đến bìa rừng, ông cười rất sảng khoái, rõ ràng là rất vui vẻ.

Thạch Tâm Thất không muốn phá hỏng tâm trạng của bố nên đã để ông đi, nhưng anh không biết rằng lần gặp này chính là lần gặp cuối.

Người bố tuyệt vời đó từ đây trở về sau sẽ không thể trở về được nữa, nằm lại mãi mãi ở bìa rừng.