Sườn đồi phía tây, vùng núi Tả Ô.
Vùng núi này có một địa hình rất hiểm trở, dốc cũng rất cao.
Quanh năm đều ngập tràn trong sương mù, còn là sương mù bị nhiễm độc.
Nếu con người tiếp cận không cẩn thận sẽ mang bệnh vào người.
Vì vậy những người dân sống quanh vùng núi này nếu không có việc gì đều không dám bén mảng đến Tả Ô, kể cả việc vùng núi này là địa bàn sinh trưởng của rất nhiều loại nấm và thảm thực vật quý hiếm, có giá trị rất lớn trên thị trường, nhưng họ đều không ai dám bất chấp tính mạng một cách liều lĩnh như vậy.
Nằm ở cuối sườn đồi có một căn nhà cũ kỹ nhưng cũng khá lớn, đã bị bỏ hoang lâu năm, bên ngoài rêu xanh bám đầy tường, vách tường cũng tróc loang lổ, may ra chỉ còn lớp sàn gỗ phía dưới mặt nên là được vẹn nguyên.
Ngôi nhà này lúc trước vốn thuộc sở hữu của một nhóm người nông dân xây dựng lên để thuận tiện cho việc canh tác nấm trên vùng núi, nhưng sau đó do sương mù tràn ngập quá nhiều, lại bị ảnh hưởng của rắn rết làm tổ xung quanh nên cuối cùng họ đã bỏ lại nơi này để trở về thành phố.
Lục Bối Di vừa hay trong một lần quan sát từ xa đã phát hiện ra ngôi nhà này, thế là cô ta gọi người đến cải tạo một chút, ít ra cũng đủ đảm bảo được điều kiện sống cho hai con người đã và đang bị giam giữ vô thời hạn ở đây.
"Ưm...
Nước...
Cho tôi chút nước..."
Lục Thiên Tình nằm trên chiếc giường gỗ trong ngôi nhà hoang, thì thào nói.
Lúc này cánh môi khô khan của cô đã chầm chậm dịch chuyển, khát khao được uống một giọt nước như người say nắng sắp chết trên sa mạc khô cằn, đôi mắt đây mỏi mệt cũng khe khẽ mở ra, theo bản năng lại quan sát một vòng, bắt gặp được bóng dáng của Phó Thành đang đứng cạnh ô cửa sổ, bóng lưng trầm mặc đang đứng quay về phía cô.
"Cô tỉnh rồi sao? Nào, uống chút nước nhé."
Phó Thành nhận ra Lục Thiên Tình đã tỉnh lại, liền đỡ lấy cô, đồng thời với tay lấy một cốc nước được đặt cạnh đó.
Lục Thiên Tình lúc này mới được dịp nhìn kỹ, nơi mà cô đang ở lại một căn nhà khá tồi tàn, cũng rất xa lạ, đến cô lúc này còn phải hỏi ngược lại chính mình rằng mình đang ở đâu.
Sực nhớ đến những chuyện vừa xảy ra trước khi hôn mê, cô lại vội vã nhìn Phó Thành, phát hiện gương mặt anh cũng đang rất bất lực, cô sờ lên đầu mình, lại nhìn dải băng trắng được quấn kín trên đầu của anh, đồng thời đã nói cho cô biết, chuyện này không phải là hư ảo gì cả.
Thực chất họ đang đối diện với một thứ không thể nào tưởng tượng được, đó chính là giam cầm.
"Phó Thành, chúng ta..."
Lục Thiên Tình ấp úng, cô nửa muốn hỏi lại nửa muốn không, chỉ chăm chăm nhìn phản ứng của Phó Thành.
"Đúng vậy, chúng ta đã bị giam cầm rồi.
Đây đã là ngày thứ hai, tôi đã tỉnh lại trước cô một ngày và phát hiện ra nơi chúng ta đang bị giam giữ là trên một ngọn núi, bởi vì bên ngoài cửa sổ có sương mù rất nhiều, còn có cả rắn nữa.
Nếu không tìm hiểu kỹ càng mà vội vã ra ngoài, thì ngay lúc này là một điều hết sức ngu ngốc."
Phó Thành chậm rãi nói, anh đã dùng toàn bộ thời gian từ khi mình tỉnh lại để quan sát nơi này, nhưng thậm chí có gào rách cả cổ họng hoặc tìm mọi cách phá được cửa ra cũng là điều không thể.
Thậm chí bên ngoài còn có cả vô số tiềm ẩn chết người, là một bác sĩ, Phó Thành dĩ nhiên ngửi và phân tích được mùi của sương mù bên ngoài, chỉ cân vào phổi quá mười phút sẽ dẫn đến tử vong ngay.
Cả căn nhà này như một mật thất không thể phá vỡ, xung quanh đều được che chắn rất kỹ càng, tuyệt không để lộ sơ hở nào để người bên trong có thể tìm cơ hội mà thoát ra.
Nhưng điều khiến anh không thể nghĩ ra đó chính là, tại sao mình lại bị nhốt kia chứ? Lục Thiên Tình nghe xong thì không khỏi thất thần, trong đầu lại hiện ra vô số những cảnh tượng trước đó, cô đã nghĩ ra được người đứng đẳng sau những chuyện này là ai.
Sự mất tích dày công này của cô ngoài có lợi đối với Lục Bối Di ra thì chẳng còn người nào khác nữa.
Cô vạn cũng không thể nào tin được, cô ta vì để giành lại vị trí của mình lại có thể dùng cách thức như vậy mà giam giữ người khác, còn liên lụy cả Phó Thành, một người vốn chẳng hề liên can.
Nhưng Lục Thiên Tình không cam tâm, cô liên bật dậy đi xuống giường đến cạnh ô cửa sổ, thông qua cái khe hở nhỏ nhìn ra bên ngoài mà thét lên.
"Cứu, có ai không? Cứu với, cứu chúng tôi với...' Nhưng dẫu cô có hét to bao nhiêu thì bên ngoài vẫn im bặt không một tiếng đáp lời, ngược lại chỉ có lớp sương mù màu trắng luôn ve vẫn xung quanh, kéo theo một màn trắng xóa nguy hiểm đến rợn ngợp.
"Đừng hét nữa! Vô ích thôi! Cô có hét lạc giọng từ sáng hôm nay đến tối hôm sau thì vẫn có chung một kết quả như vậy.
Chi bằng dưỡng sức từ từ tìm ra cách thoát khỏi nơi này.' Phó Thành từ lâu đã nhận ra việc gào thét lúc này không có tác dụng, liên điềm nhiên nói.
Đối diện với loại chuyện vô duyên vô cớ xảy đến thế này, anh dù có rất bất bình cũng phải dẫn xuống, bởi trước mắt sinh mạng mới là quan trọng.
"Điện thoại? Điện thoại đâu?"
Lục Thiên Tình sực nhớ ra, liền khẩn trương hỏi.
"Cô có ngốc không? Bắt cóc cô chẳng lẽ lại để điện thoại lại cho cô sao? Chúng ta bây giờ ngoài cái mạng này ra thì chẳng còn gì nữa"
Tia hi vọng cuối cùng cũng bị dập tắt, Lục Thiên Tình lại ngồi phịch xuống ghế, làm sao cô có thể tin nổi loại chuyện này lại xảy ra với mình? "Không! Tôi không thể nào ở lại đây được, không thể bị cô ta giam cầm ở đây được! Còn chồng tôi, anh ấy vẫn đang đợi tôi ở nhà, chúng tôi còn rất nhiều thứ vẫn chưa nói với nhau."
Lục Thiên Tình chỉ thiếu chút nữa là đã gào lên, chẳng có chuyện gì khó chịu bằng việc mất đi tự do cả, còn là ở trong một nơi xa cách thành phố vạn dặm thế này.
"Cô ta? Lục Thiên Tình, cô biết người giam cầm chúng ta là ai sao?"
"Là Lục Bối Di!"
Lục Thiên Tình hững hờ đáp, nhắc đến tên của cô em gái tốt này, cô chỉ hận tại sao năm xưa Lương Hương Hảo không một phát bóp chết cô ta chứ.
"Lục Bối Di? Chị em cô thật sự tương tàn đến mức như vậy sao?"
Phó Thành nói ra, lại khó lòng mà tin được.
Lục Thiên Tình cười khổ, cô không biết phải giải thích thế nào.
Chẳng lẽ lại nói rằng hai chị em là vì tranh giành một người đàn ông mới ra bước đường như thế này sao? Cô không trả lời câu hỏi của Phó Thành, ngược lại chỉ nói một tiếng xin lỗi vì đã làm liên lụy đến anh.
Phó Thành khẽ lắc đầu, rơi vào bước đường này, xin lỗi có tác dụng gì chứ? Trước mắt là phải mau nghĩ cách để rời khỏi đây.
"Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, bây giờ tôi nghĩ chúng ta đều đói rồi, chỗ này tuy có hơi tồi tàn một chút nhưng ít ra bọn chúng còn có lương tâm, để lại lương thực cho chúng ta, không để người phải chết đói"
Phó Thành nói rồi, lại lôi từ trong tủ lạnh gân đó ra một hộp cá, vừa nhìn là biết có lẽ mới mua không lâu, bọn người này ät hẳn là đã chuẩn bị sẵn từ trước cho kế hoạch này rồi.
"Tôi...
"Âm!"
Bên ngoài lúc này cũng đột nhiên truyền đến một thứ âm thanh lớn đến chói chang, bất giác khiến cả căn nhà cũng phải rung chuyển nhẹ.
Thứ âm thanh đó rất gần, khiến cả hai điếng người, vội vã nhìn ra ngoài khe hở bên cửa sổ xem có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy trên trời gần căn nhà của họ có một đốm lửa lớn đến lóe mắt, giây sau đó những mảnh vỡ rơi rụng tứ tung, họ còn thấy cả những thân người đang bốc cháy trong lửa đỏ rừng rực.
Cả hai kinh hoàng, thì ra có một chiếc trực thăng trên không trung vừa mới phát nổ.