Gã đàn ông với gương mặt hậm hực nhìn vào trong xe, lại vội vã nói qua điện thoại.
"Không được! Nếu đoán không lầm thì có lẽ gã chính là tên bác sĩ ở chung nhà với cô ta.
Người có tiếng tăm như vậy nếu đột nhiên mất tích thì sẽ có người nghỉ hoặc, thủ tiêu hắn chính là tự tìm họa vào thân."
Bên kia đầu máy vọng lại một giọng nữ đầy quen thuộc, bởi người đứng sau toàn bộ chuyện này chính là Lục Bối Di.
Nhưng thứ khiến cô ta hoàn toàn không ngờ được chính là sự xuất hiện ngoài dự kiến của Phó Thành.
Nhìn vào thân phận không dễ động của Phó Thành, thực sự khiến Lục Bối Di không dám làm bậy.
"Vậy nên xử lý thế nào?"
Người đàn ông lại hỏi tiếp.
"Như kế hoạch cũ, đem bọn chúng đến núi Tả Ô, giam vào khu vực định sẵn, nhớ phải giám sát kỹ vào.
Nhớ cho kỹ, đây không phải là chuyện giam giữ chơi nửa tháng một tháng rồi thả đâu đấy"
Gã đàn ông "Biết rồi"
khô khan một tiếng, sau đó tắt điện thoại, gọi thêm đồng bọn đến, chuẩn bị xử lý hiện trường, còn cấn thận soát đi tất cả đồ dùng tùy thân trên người họ, bao gồm ví tiên, điện thoại và cả chứng minh thư.
Vì khu vực này rất vắng vẻ, nên sẽ chẳng lo sợ bị ai tình cờ phát hiện.
Nhưng Lục Thiên Tình bị chấn thương bên trong vẫn chưa đến mức bất động không còn ý thức, trong cơn mơ hồ như mơ như thực, dưới cặp mi nặng nề cùng dòng máu đỏ đang chảy xuống mặt, tanh và mặn cả cánh môi, cô cảm nhận được rất rõ ràng có một nguồn sức lực nào đó, đang kéo cô và Phó Thành mặt mũi nhuốm đầy máu từ trong chiếc xe hỏng ra ngoài.
Cô rất muốn phản kháng, cũng rất muốn hét lên lay Phó Thành tỉnh dậy làm rõ mọi chuyện, nhưng bây giờ cả người cô đều không còn sức lực nên đừng nói là hét, ngay cả cử động thôi cũng là một vấn đề.
Chỉ có thể trơ mắt một cách bất lực nhìn bọn họ đưa thân thể mình tùy ý rời đi.
Cô vạn lần cũng không biết, họ sẽ đưa mình và Phó Thành đi đâu nữa.
Điều cuối cùng mà cô cảm nhận được trước khi rơi vào cơn hôn mê, chính là lơ mơ nhìn ra lũ đàn ông đó ném cả hai người vào trong cốp xe như ném một thứ đồ đã hỏng, sau đó cạch một tiếng, cốp xe lạnh lẽo đóng lại, một màn bóng tối đen đến hắc ám bao trùm lấy hai thân người.
Lục Thiên Tình nhìn thấy được đầu của Phó Thành cũng nhuốm đầy máu, thậm chí anh ta còn bị thương nặng hơn cả cô, cùng lúc tiếng động cơ xe bên ngoài dứt khoát vang lên, cô nghe "thịch"
một tiếng đến từ trái tim mệt mỏi trong lông ngực mình, cuối cùng cả người chìm vào trạng thái hôn mê, ý thức bất động.
Cùng lúc đó tiếng chuông điện thoại của Phó Thành từ dưới gầm xe vang lên, gã đàn ông nhìn vào phát hiện là một số máy được lưu với cái tên Tiểu Cẩn.
Có chút do dự, cuối cùng gã vẫn quyết định không nhận máy.
"Tôi đã đến điểm hẹn rồi, hai người đang ở đâu vậy? Không phải là đang đùa giỡn tôi đó chứ? Ngay bây giờ tôi cần biết em gái tôi Tiểu Chúc đang ở đâu! Tôi cho các người thêm mười phút nữa, nếu không đến tự tôi sẽ đến Thạch gia tìm người, đến lúc đó các người sẽ không giấu được tội ác của mình đâu."
Lại một tin nhắn có phần đe dọa của Tiểu Cẩn gửi đến, gã đàn ông đọc xong lập tức gọi điện thông báo cho Lục Bối Di biết tình hình.
Lục Bối Di ở bên kia nghe xong, lập tức vọng ra một tràng cười, cô ta nhắn với gã đàn ông yêu cầu người phụ nữ kia đợi thêm một chút.
"Lục Bối Di, cô muốn làm gì? Tôi nói cô biết, ngoài chuyện này ra tôi sẽ không dính vào bất cứ chuyện riêng nào của cô đâu đấy!"
Gã đàn ông nhấn mạnh, gã lại có cảm giác rằng Lục Bối Di sẽ sắp sửa làm ra chuyện động trời gì.
"Không liên quan đến anh, đây là chuyện riêng của tôi, anh chỉ cần bảo cô ta đợi thêm một chút."
Sau màn đối thoại đó, Lục Bối Di cũng tắt máy, gã đàn ông không bận tâm nhiều nữa, chuyên tâm lái xe hơn đến một vùng núi hẻo lánh, càng không quan tâm người phía sau xe còn sống hay đã chết rồi.
Vùng núi Tả Ô này, khu sườn đồi phía tây được nhắc đến như một vùng cấm địa của Giang, quanh năm nếu không có sương mù độc thì cũng là địa bàn của rắn rết, có người chết ở đây thì cũng chẳng ai phát hiện được, là một nơi rất thích hợp để giam giữ người.
Cách đó không xa, lại trên một cây cầu lớn nhưng mọc đầy rêu năm sâu trong rừng, có một nhóm người vừa ném một chiếc bao tải được bọc kín xuống dòng thác đang chảy xiết, chiếc bao tải loang ra máu đỏ, nhưng cũng không đáng sợ bằng nụ cười của Lục Bối Di đang đứng cạnh đó.
"Lục Bối Di tôi nếu đã trở lại, thì làm sao có thể để xuất hiện chướng ngại vật được chứ, dù là một con ruồi cũng không được!"
Cái tên Tiểu Cẩn từ đây đã chìm vào dĩ vãng rồi, có chăng còn sót lại chính là cái xác sẽ dần thối rữa của cô ta nằm lạnh lẽo ở dưới sâu hồ thác.
Trên trời mây rất trong, nhưng cơn sóng gió phong ba của nhà họ Thạch thì đã kéo đến rồi.
Trấn Tô Thanh.
Lục gia.
Vợ chồng Lương Hương Hảo vừa mới về đến nhà thì đã phát hiện nhà vãng hoe không còn một ai hết, ngoài Uyển Nhi ra thì đến cả con gái Lục Bối Di cũng không thấy mặt.
Nhìn chung, cả căn nhà tuy lớn nhưng lại ảm đạm như thể là một nơi vô chủ không người.
Lương Hương Hảo hỏi Uyển Nhi thì mới biết, con gái suốt thời gian này hoàn toàn không ở đây, đều là rời khỏi nhà rời đi đâu đó không thể xác định được.
Đám người làm vì sự thờ ơ của chủ và sự lạnh lẽo của ngôi nhà nên đã xin nghỉ làm gần hết, chỉ còn lại một mình Uyển Nhi cùng thêm hai cô người làm cũng đã có tuổi, ở lại chăm sóc cho Đoàn Dịch và lo chuyện hương khói tổ tiên trong nhà.
Đối với chuyện di chuyển thất thường của con gái, Lương Hương Hảo cũng không mấy lo lắng gì, vì bà ta biết Lục Bối Di sau chuyện nốt ruồi đó vẫn còn rất oán hận mẹ.
Suốt thời gian này hai mẹ con cũng chưa từng gặp mặt quá lâu, Lương Hương Hảo càng không khó để nhận ra giữa mình và con gái đã xuất hiện khoảng cách.
Lục Động nhìn quanh ngó dọc một lượt lại bất lực thở dài, một nơi trống vắng đến hoang tàn hơi ấm thế này, có được xem là nhà không chứ.
Trong lúc sắp xếp lại vài tấm ảnh kỷ niệm đã cũ, Lục Động tình cờ phát hiện ra, trong quyển sổ hộ khẩu của nhà vợ xuất hiện một cái tên rất xa lạ, bên cạnh tên của vợ chồng Lương Văn Tú, bố mẹ vợ đã mất rất nhiều năm của ông, thì ở giữa đề tên con gái lại là Lương Dung Gia, một cái tên rất lạ lẫm.
Cùng lúc Lương Hương Hảo đi vào, phát hiện chồng dường như đã nhìn ra cái gì đó trên quyển sổ hộ khẩu chính thống trên tay, lập tức giật đi, ánh mắt có chút né tránh.
Hành động đó càng khiến Lục Động thêm nghi ngờ, ông vì thắc mắc nên đã hỏi vợ.
"Bà, Lương Dung Gia là ai? Tại sao tôi chưa từng biết?"
Đối với câu hỏi bất ngờ của chồng, Lương Hương Hảo càng không biết giải thích ra sao, cuối cùng đành bịa ra một câu chuyện.
"Nó...
Nó là em gái đã mất từ bé của tôi, chỉ là chưa được gạch tên khỏi sổ đỏ."
"Không! Bà đừng nói dối! Năm xưa tôi thừa biết cả Lương gia chỉ có một mình bà, bà là người con gái duy nhất, làm gì còn có em gái nào nữa"
Lục Động phản bác lại lời nói của vợ, đó chỉ là một cái tên, tại sao Lương Hương Hảo lại phải nói dõi? "Được được, tôi thừa nhận Lương Dung Gia mới là tên gốc của tôi.
Lúc xưa, trước khi tôi lấy ông, thầy phong thủy có nói tôi nên thay tên cũ đi thì việc làm ăn và cuộc sống hôn nhân sau này mới xuôi thuyền mát mái, tôi lo nghĩ như vậy thì có gì sai?"