Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Siêu Thứ Nguyên Kết Nối Không Gian

Chương 82: Kibutsuji Muzan hành động




Chương 82: Kibutsuji Muzan hành động

Nơi này là ngôi nhà gỗ nằm ngay dưới chân của đỉnh núi tuyết. Ở tại đây đang cư trú một trung niên nhân, tuy sống độc thân nhưng lại làm người rất tốt bụng. Sau khi trông thấy Tanjiro có ý định di chuyển trong đêm, ông ta đã phát thiện tâm, mời cậu tiến vào đây tá túc. Trải qua vài lần đắn đo suy xét, cuối cùng anh cả nhà Kamado cũng đồng ý, nhất là sau khi được nghe nhắc tới sự tình về những con quỷ.

Bên trong căn phòng tắm, Tanjiro đang thầm thở dài thoải mái, bởi vì đã hoàn thành xong trách nhiệm của mình. Ngày hôm nay, cậu may mắn bán hết toàn bộ lượng than dự trữ trước đó. Nghĩ đến số tiền vừa kiếm được, Tanjiro không nhịn được nở nụ cười mãn nguyện. Bằng vào bọn chúng, cậu có thể mua cho mẹ và các em vài bộ quần áo mới. Lại nói, Rokuta đang trong độ tuổi lớn lên, hẳn là thằng bé sẽ cần thêm nhiều thức ăn hơn nữa. Với tư cách là anh trưởng, Tanjiro dĩ nhiên phải lo liệu luôn cho phần việc này rồi.

Mải mê suy nghĩ linh tinh, thiếu niên vậy mà quên mất, mình đã ngâm trong phòng tắm đến gần nửa giờ. Phải chờ tới khi ông Saburo nhắc nhở, Tanjiro mới phát hiện ra điều này. Vội vàng thu xếp gọn gàng mọi thứ, cậu nhóc ngượng ngùng đi thẳng vào bàn ăn, trước ánh mắt hiếu kì tới từ vị chủ nhà tốt tính.

- Cậu đói rồi đúng không? Hãy tranh thủ ăn chúng đi nào.

Nhìn vào mâm thức ăn có thể coi là thịnh soạn, nếu mang ra so với gia đình mình bên kia. Tanjiro thật sự cảm thấy lúng túng, vì đã làm phiền đến đối phương quá nhiều. Giống như đã sớm dự liệu được, các phản ứng của cậu bé đang ngồi trước mặt. Lúc này, ông Saburo vừa cho thuốc lá vào trong chiếc tẩu cũ kĩ, đồng thời vừa thấp giọng nhắc nhở một câu.

- Đó là phần dành riêng cho cậu! Cứ việc dùng đi! Đừng ngại ngùng làm gì!

Vốn dĩ cái bụng nhỏ vẫn đang liên tục kêu to, bây giờ lại nghe thấy được phép tự do ăn uống, Tanjiro xem như an tâm thả xuống toàn bộ sự kiêng dè khi trước. Tranh thủ trong lúc hưởng dụng mỹ thực, thiếu niên bắt đầu hỏi thăm người đàn ông bên cạnh, về chủ đề mà cả hai từng thảo luận qua cách đây không lâu.

- Ông Saburo à, ác quỷ là sinh vật như thế nào vậy?

Đối diện với đứa trẻ ngây thơ đang mười phần tò mò, trung niên nhân không vội cho ra câu trả lời ngay lập tức. Thay vào đó, ông ta chậm rãi hút thật sâu một ngụm thuốc lá, trước khi nhả vào trong không khí từng làn khói dài nghi ngút. Phải mất tới mấy phút, để phai dần đi cái cảm giác đê mê, đến lúc này Saburo mới giải đáp những gì mà Tanjiro vừa hỏi.

- Lũ quỷ sử dụng thịt người làm lương thực cho mình. Bọn chúng luôn luôn rình mò khắp các vùng đất, vào những khi màn đêm buông xuống. Chính vì lẽ đó, cậu không nên lang thang bên ngoài, tại thời điểm mà ánh mặt trời đã biến mất.

Nhận được đáp án không mấy là tốt đẹp, Tanjiro bỗng chốc cảm thấy, bữa cơm bây giờ không còn hấp dẫn nữa. Phát hiện tình huống khó xử trên, thiếu niên vội vã thúc ép bản thân, đừng suy nghĩ đến những thứ kinh khủng kia. Dù sao thì chủ nhà đã thương tình giúp đỡ, cậu cũng chẳng muốn làm lãng phí sự quan tâm này.



Quan sát thấy cậu bé không còn thắc mắc về quỷ nữa, ông Saburo tiếp tục quay trở lại với tẩu thuốc trong tay. Cứ như thế, một già một trẻ hai người, đều bận rộn với những suy tư của riêng mình. Không biết trải qua bao lâu, có tiếng “len ken” bất ngờ phát ra, nguyên lai Tanjiro cuối cùng cũng xử lý xong toàn bộ món ngon trên bàn. Lúc này thiếu niên còn rất tự giác thu dọn bát đĩa, nhằm tránh cho làm phiền đến chủ nhà.

- Nếu đã ăn xong rồi thì hãy chuẩn bị đi ngủ thôi! Cậu có thể quay trở về vào lúc bình minh lên.

Vừa nói, Saburo vừa mang theo một tấm chăn dày, đặt xuống chiếc giường đơn gần đó. Không chờ cho Tanjiro kịp cảm tạ, ông ta đã lập tức quay lưng, trực tiếp nằm lên chỗ ngủ của mình ở bên cạnh. Trông thấy tình huống này, thiếu niên cũng chỉ đành nhún vai, tỏ vẻ vô cùng bất lực.

Mất không ít thời gian vệ sinh hết thảy một vòng căn nhà, mãi đến gần khuya Tanjiro mới xem như yên ổn ngã lưng lên giường. Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, thiếu niên không ngần ngại duỗi thẳng thân mình, tạo thành tư thế mười phần thoải mái. Tuy nhiên không hiểu vì nguyên nhân gì, tối hôm nay trong lòng cậu lại luôn cảm thấy khó chịu. Cũng bởi lý do trên, Tanjiro chẳng thể nào tiến vào giấc ngủ được. Không còn cách nào khác, thiếu niên chỉ đành mở lời, tìm chủ đề trò chuyện với trung niên nhân đằng kia.

- Lũ quỷ dữ sẽ không vào nhà đâu phải không ông Saburo?

Nhận ra thằng bé này cực kì hứng thú với bọn quái vật hung ác, người đàn ông kiệm lời cũng phá lệ nói thêm vài câu cho đối phương nghe.

- Không đâu, bọn chúng sẽ đi vào! Những nơi mà ác quỷ từng xâm nhập, tuyệt đối chẳng có bất cứ ai còn sống sót cả.

Tanjiro do quá khó tin, buộc phải dùng tay che lấy ngực mình. Trước ngày hôm nay, thiếu niên vẫn chẳng dám ngờ tới, sinh vật trong truyền thuyết kia thế mà thực sự tồn tại. Thậm chí nói theo cách nào đó, bọn chúng lại giống như là những thợ săn đang truy lùng nhân loại. Nghĩ đến đây, cậu bất giác hỏi thăm trong tình trạng vô thức.

- Nếu vậy thì người ta chỉ có thể ngồi yên, chờ đợi c·ái c·hết tìm tới hay sao?

Phát hiện được tâm trạng cậu bé đang ba động không ngừng, Saburo vô tình nhớ về quá khứ của mình. Vội vàng lắc đầu nhằm xua tan đi những điều đáng quên kia, trung niên nhân cố ý chỉ điểm cho thiếu niên, những con người âm thầm gìn giữ bình yên cho thế giới này.



- Dĩ nhiên lũ quỷ cũng có khắc tinh rồi! Bọn họ tập hợp cùng với nhau, tạo nên một tổ chức gọi là “Sát quỷ đoàn”. Bên trong đó quy tụ lại các cá nhân nắm giữ chiến lực mạnh mẽ, có thể trực tiếp đánh g·iết quỷ dữ cái loại kia.

Mặc dù mới được nghe sơ lược qua về thế lực thần bí trên, nhưng mà Tanjiro vẫn cảm thấy tràn đầy nhiệt huyết. Theo lời kể từ ông Saburo, thiếu niên thậm chí còn tự đặt bản thân vào vị trí đối phương. Cuối cùng, bởi vì tâm lý hưng phấn, cậu không thể kiềm nén nói lên khát khao của mình.

- Ông Saburo có biết biện pháp để gia nhập vào “Sát quỷ đoàn” không ạ?

- Như thế nào? Muốn trở thành anh hùng hả? – Trung niên nhân bất ngờ xoay lưng lại, dùng ánh mắt tò mò đánh giá lấy thiếu niên.

- Ân! Có một chút! Nếu cháu sở hữu sức mạnh giống bọn họ, như vậy sẽ càng thêm đảm bảo an toàn cho mẹ và các em nhỏ.

Kỳ thật Tanjiro vẫn còn giấu một điều không có nói ra, đó chính là “Điệu múa tế Hỏa thần” được truyền lại từ cha mình. Đến bây giờ, thiếu niên vẫn luôn nhớ rõ, uy lực mạnh mẽ mà mười hai vũ bộ kia đem đến. Hiện tại khi liên hệ nó với những gì ông Saburo vừa đề cập, Tanjiro ẩn ẩn có cảm giác, bản thân và “Sát quỷ đoàn” hẳn là rất có duyên với nhau.

Ở phía đối diện, trung niên nhân dĩ nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Tanjiro. Chứng kiến cậu bé mười phần mong chờ nhìn mình, ông ta chỉ lắc lắc đầu, nói ra một hiện thực rất chua chát.

- Vậy thì phải để cho cậu thất vọng rồi. Những người kia sẽ đi khắp nơi tuyển nhận mầm non tốt. Do đó cậu cũng chỉ có thể ngồi chờ vận may tìm đến mà thôi.

- Là như vậy sao? Đúng là tiếc nuối thật mà!

- Ha ha! Mọi chuyện cứ tùy duyên mà làm! Bây giờ hãy đi ngủ thôi nào cậu bé! – Vừa nói dứt lời, Saburo lập tức đưa tay lên tắt đi ngọn đèn. Trong thoáng chốc, cả căn nhà đã nhanh chóng rơi vào trong bóng tối.

Đối diện với màn đêm đang bao trùm, Tanjiro khẽ hít vào một hơi, hy vọng có thể gác lại những phiền não đang bổ vây mình. Chậm rãi ngẫm nghĩ những điều biết được từ ông Saburo, thiếu niên chợt nhận ra, nam nhân này vô cùng cô đơn. Thế là cậu thầm ghi nhớ vấn đề trên, chờ sau khi quay về, nhất định sẽ mang các em đến đây chơi đùa cùng ông ấy.

Lại nói, tối nay liên tục nhắc tới ác quỷ, Tanjiro tình cờ lại nghĩ đến người bà của mình. Còn nhớ lúc trước, những lần cậu khó ngủ, bà vẫn thường dùng các câu truyện về bọn chúng, để giúp cho đứa cháu nhỏ yên giấc. Tanjiro bất ngờ phát hiện ra, hồi ức kia hoàn toàn giống với tình huống hiện giờ. Thế là không chần chờ thêm nữa, thiếu niên ngay lập tức liên tưởng về những kỷ niệm khi còn thơ ấu. Cứ như vậy, không biết trải qua bao lâu, bên trong căn nhà nhỏ đã vang lên tiếng ngáy, chứng minh cho những người bên trong đều đã ngủ th·iếp đi.



-----------------------------------------------------------

Trong lúc Tanjiro còn đang thả hồn vào mộng đẹp, ở nơi xa trên đỉnh núi, lại lặng lẽ diễn ra những biến cố rất động trời. Phía trước căn nhà mà gia đình Kamado sinh sống, đột nhiên có hai thân ảnh thần bí hiện ra, trong khi chẳng có bất cứ sự báo trước nào. Đi kèm với quá trình giáng lâm trên, bầu không khí xung quanh đó cũng bắt đầu thay đổi rõ rệt.

Ngoại trừ cái lạnh giá mà tiết trời mang đến, một luồng khí tức âm lãnh lấy hai người kia làm trung tâm, nhanh chóng lan tràn ra khu vực gần đấy. Mặc dù thứ kia hoàn toàn vô hình, thế nhưng những nơi mà nó đi qua, đều để lại sự hoang tàn và c·hết chóc. Dưới áp lực bởi vô số sương máu ngưng tụ trong không khí, từng mảng thực vật đã héo vàng đi chỉ trong vài cái nháy mắt. Bầu không khí kìm nén này, thậm chí còn khuếch trương thẳng vào căn nhà đối diện, tạo nên sức ép cực kì lớn cho những người bên trong đó.

Buổi tối hôm nay ánh trăng cư nhiên lại bị tầng mây che khuất, chỉ chừa mỗi một phần nhỏ nhô ra bên ngoài. Thế nhưng bấy nhiêu đó vẫn là quá đủ, để tô điểm cho hai bóng hình đang đứng phía dưới kia. Được chiếu rọi bởi ánh sáng mờ nhạt, lúc này nếu có người biết chuyện nhìn vào, nhất định sẽ nhận ra đây chính là hai con quỷ dữ.

Chiếm dụng vai trò chủ vị, không phải ai khác ngoài “Chúa quỷ” Kibutsuji Muzan. Sau khi điều tra được hành tung hậu nhân gia tộc Kamado, hắn đã cải trang thành một phổ thông thanh niên, chạy một mạch để đến nơi này. Cùng tùy tùng theo Muzan, bất ngờ lại là đại tướng số một của hắn, “Thượng huyền nhất” Kokushibo.

Nếu chỉ so về mặt tạo hình, có thể nói “Cụ nhất” trông ấn tượng hơn lãnh đạo bên cạnh nhiều lắm. Bằng vào thân thể cao to đầy uy mãnh, kết hợp với kiểu tóc đuôi ngựa sau lưng, càng thêm chứng tỏ hắn ta là một người rất khó để trêu vào. Ngoài ra, điểm nhấn lớn nhất trên thân Kokushibo, dĩ nhiên nằm ở ba bộ mắt, gắn chặt lên gương mặt bị biến dị vì máu quỷ kia.

Nếu chăm chú quan sát sẽ thấy, mỗi con trong số ấy đều có tròng màu vàng, cùng với viền ngoài đỏ sắc. Đi kèm theo đó, bộ mắt ngay chính giữa còn được khắc thêm một ký hiệu đặc biệt. Nó có hình dạng bắt nguồn từ kiểu chữ Kanji của Nhật Bản, tượng trưng cho thứ hạng của Kokushibo bên trong “Thập nhị Quỷ nguyệt”.

Tuy đã trở thành thủ hạ thuần phục với Muzan, nhưng mà “Cụ nhất” vẫn còn giữ cho mình sự kiêu ngạo thuộc về một kiếm sĩ. Lần này “Chúa quỷ” mệnh lệnh hắn đến đây đối phó với những người bình thường, điều này khiến cho Kokushibo cực kì khó chịu. Cũng do nguyên nhân trên, ngay khi vừa xuất hiện, hắn mới không nhịn được phát ra khí tức như thế.

Đối với cánh tay trái của mình, Muzan kỳ thật tỏ ra vô cùng rộng lượng. Nhận thấy sự bất mãn trong mắt đối phương, “Chúa quỷ” lập tức cho ra một câu trả lời mười phần hợp lý.

- Nếu ta nói, bọn hắn nắm giữ “Nhật chi hô hấp” như vậy ngươi có còn cảm thấy nhàm chán nữa không?

Quả nhiên sau khi Muzan vừa dứt lời, Kokushibo đã thay đổi thái độ chỉ trong chớp mắt. Bởi vì cực kì lâu chưa được nghe ai nhắc qua cái tên kia, do đó “Cụ nhất” không tránh khỏi bắt đầu kích động quá mức. Chậm rãi vận chuyển lấy “Nguyệt chi hô hấp” hắn mang theo chất giọng khàn khàn, chủ động xung phong đảm nhận nhiệm vụ tiền trạm.

- Ngài hãy chờ tin tức tốt của ta!